"Định đi đâu?" Lôi Tuấn Vũ thảnh thơi nằm trên sô pha, bá đạo ôm lấy thắt lưng Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình không khỏi đảo trắng mắt. Hắn thật đúng là dính chặt lấy cô! Chết thật!
"Tôi muốn về nhà thăm con, đã mấy ngày không nhìn thấy nó rồi!" Lãnh Tử Tình quả thật rất nhớ con. Có lúc nhìn Lôi Tuấn Vũ lại thấy hiện lên hình ảnh của tiểu tử kia.
"Đón nó đến đây!"
"Hả?" Lãnh Tử Tình sửng sốt, hắn đang nói gì?
"Nể mặt em, anh có thể cho phép con của em lui tới nhà anh!"
Lãnh Tử Tình ngơ ngác nhìn vẻ mặt không biến sắc của hắn. Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Có điều… Cái gì mà bảo là lui tới? Hắn coi con của bọn họ là thú hoang sao?
Có điều… nếu… cũng là một chuyện tốt! Lôi Tuấn Vũ không nhìn thấy, mà cô lại có thể chăm con chăm Lôi Tuấn Vũ, chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao!
"Thật không?" Lãnh Tử Tình có chút kích động.
"Trước khi anh đổi ý, tốt nhất em nên hành động nhanh nhanh một chút!" Lời nói của Lôi Tuấn Vũ một chút cũng không đáng yêu. Nhưng Lãnh Tử Tình đã quên cả so đo. Cảm giác vui sướng này đã làm cô u mê đầu óc rồi.
"Vui vẻ như vậy?"
Lãnh Tử Tình không khỏi có chút ngại ngùng, đúng vậy! Cô đương nhiên là vui vẻ, nhưng đây không nên là phản ứng của "Hàn tiểu thư"!
"Tên là gì?"
"Tên là Lãnh… ồ, không phải, tên là Tử Tử!" Lãnh Tử Tình không khỏi toát mồ hôi lạnh, suýt nữa thì lỡ lời!
"Đi thôi…"
"Đi đâu?"
"Đón Tử Tử của em về đây!" Nói xong, Lôi Tuấn Vũ liền đứng dậy…
"Á -- không cần gấp như vậy đâu… Tôi…"
"Sao vậy? Chẳng phải em nói rất nhớ nó sao? Dù sao cũng không có việc gì làm."
Lãnh Tử Tình vẫn chưa khôi phục tinh thần từ trong nỗi kinh hỉ, chỉ đành đỡ Lôi Tuấn Vũ ra cửa.
Trình độ lái xe của cô thật là rất tệ! Hắn đã rất cố gắng kiềm chế chính mình, cố gắng nhắm mắt lại, tận lực không nhìn tình hình giao thông! Nếu không, e là hắn sẽ tống cổ cô ra khỏi ghế lái mất! Cái này chính là, khuất mắt trông coi!
Khiến Lôi Tuấn Vũ ngạc nhiên là, cô lại lái xe thẳng đến nhà Lôi lão gia.
"Đây là đâu?" Lôi Tuấn Vũ bất động hỏi.
Lãnh Tử Tình xấu hổ nói: "Ừm, nhà một người bạn."
Bởi vì không thể gọi điện thoại trước, Lãnh Tử Tình chỉ đành kiên trì bấm chuông cửa.
Trong màn hình điện thoại, Lãnh Tử Tình chỉ dám nói: "Dì à, con và Lôi tiên sinh cùng đến đón Tử Tử!"
Đối phương hiển nhiên vô cùng kinh ngạc.
Lãnh Tử Tình lén liếc mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ, trong mắt hắn không có một chút tia sáng, còn cô lại chột dạ đến mồ hôi đầy tay.
"Sao vậy? Tay ướt như vậy." Lôi Tuấn Vũ thật sự tỏ vẻ không hiểu ra làm sao.
"Hả? Không có!" Lãnh Tử Tình cuống quýt rút tay lại.
Sau đó, không đến một giây, lại bị Lôi Tuấn Vũ tóm lại. Lãnh Tử Tình có chút tò mò, từ khi phẫu thuật trở về, cảm giác phương hướng của hắn cũng quá chuẩn đi!
Không cho cô nghĩ nhiều, cửa đã mở ra.
Lôi Tuấn Vũ tùy ý để Lãnh Tử Tình dắt tay bước vào nhà của hắn.
Thái độ của ba mẹ lại khiến hắn càng thêm tò mò. Mẹ nói vô cùng ít, về cơ bản chỉ là những tiếng "ừm", dường như sợ hắn nhận ra giọng. Còn ba, ngay cả thở cũng không dám thở
mạnh! Điều này càng thêm kích thích lòng hiếu kỳ của hắn, hắn thật muốn xem xem trong hồ lô của ba người này bán thuốc gì?
"Dì, con tới đón Tử Tử. Lôi tiên sinh nói, con có thể đưa Tử Tử theo, ở một chỗ với con."
Lãnh Tử Tình hướng về phía Tiêu Duệ ra sức khoa tay múa chân, dáng vẻ vô cùng cố gắng.
"Nhưng mà… nhưng mà Tử Tử đang ngủ… Hôm nay đưa nó đi chơi ở khu vui chơi, về muộn, vẫn còn đang ngủ." Tiêu Duệ cố ý đè thấp cổ họng, tận lực không để Lôi Tuấn Vũ phát hiện.
"Vậy con có thể đi xem bé không?"
"Đương nhiên!"
Nói xong, Lãnh Tử Tình liền khẩn trương đứng dậy, lại bị Lôi Tuấn Vũ giữ chặt lại: "Anh đi cùng em!"
Á! Lãnh Tử Tình mồ hôi lạnh đầy đầu, đành tùy ý hắn ôm lấy vai cô.
Tiêu Duệ ngây ngẩn nhìn bóng dáng hai người bọn họ, chỉ chốc lát hốc mắt đã ươn ướt.
"Ông nó à, ông xem, chúng nó hiện giờ thật tốt! Ngay cả cháu nội cũng có rồi, sao lại biến thành…"
"Bà nói nhỏ một chút! Cẩn thận kẻo con trai bà nghe thấy! Haiz! Bà nó à, đừng đau lòng, con cháu có phúc của con cháu!" Lôi Đình lại rất lạc quan.
Lãnh Tử Tình đi vào phòng, nhìn thấy Tử Tử nằm ngoan ngoãn trên giường, cánh tay bé con mập mạp lộ ra bên ngoài, mũm mĩm, thật đáng yêu!
Cô dường như bỏ lại Lôi Tuấn Vũ chạy ào vào, ghé sát lại vừa thơm vừa cắn, quả thực như muốn nuốt tiểu tử kia vào trong bụng.
Mà tiểu tử kia khẽ động đậy, dường như muốn tỉnh lại. Lãnh Tử Tình vội vàng thu tay lại, chờ bé ngủ yên một chút, lại thơm lên cánh tay nhỏ bé lộ ra bên ngoài của bé.
Lãnh Tử Tình hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng này, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lôi Tuấn Vũ! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Còn Lôi Tuấn Vũ? Hoàn toàn cứng đờ! Hắn nhìn thấy Tử Tử, nhưng ngay giây phút đó liền ngẩn người! Hắn có thể khẳng định chắn chắn đến mười phần Tử Tử này là con của hắn và Lãnh Tử Tình.
Nếu nói đến lúc trước khi vào phòng, trong lòng hắn còn tồn tại chút ghen tị với đứa bé này, thì giờ phút này hắn dường như là kinh ngạc đến suýt nữa gào lên! Cô lại dám lừa hắn?! Cô lại còn nói Tử Tử là con của người khác?! Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú kia quả thật là phiên bản của hắn! Cô lại còn nói con của hắn là con của người khác?! Chẳng trách đứa bé lại ở
nhà ba mẹ!
Nghi vấn trong lòng không thắng nổi lửa giận! Cô tước đoạt quyền làm cha của hắn! Cô lại còn nhẫn tâm như vậy, không cho cha con hắn nhận nhau! Cô lại để con của hắn gọi người khác là ba?! Người phụ nữ chết tiệt!
Phải chăng cô thấy hắn là người mù, cho nên mới ở đây chơi trò bịt mắt với hắn sao?!
"Á! Tuấn Vũ, anh làm gì vậy?!" Lãnh Tử Tình chợt ngẩng lên, sợ tới mức trắng bệch mặt.
Quay đầu nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ, lại phát hiện hai mắt hắn hừng hực lửa giận.
"Anh làm cái gì?! Lãnh Tử Tình! Em thật là to gan!" Lôi Tuấn Vũ quả thật là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này!
"Rầm" một tiếng, đầu óc Lãnh Tử Tình nhất thời trống rỗng! Hắn gọi cô là "Lãnh Tử Tình"?
Hắn biết cô là Lãnh Tử Tình?!
"Á!" Lãnh Tử Tình bị hắn vác lên vai, đầu dốc xuống đất, cô vội vàng tóm lấy vai hắn. Sợ
hắn đánh thức Tử Tử, cô hạ giọng nói: "Anh… sao anh biết tôi là Lãnh Tử Tình?!"
Tiêu Duệ và Lôi Đình từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ vác Lãnh Tử Tình trên vai, cuống quýt ngăn lại: "Tuấn Vũ à, cẩn thận nha! Hai đứa đang làm gì vậy?!"
"Ba! Mẹ! Chắn hẳn ba mẹ cũng nên giải thích với con một chút chứ? Con sẽ tìm ba mẹ nói chuyện sau! Bây giờ, con muốn dạy dỗ người phụ nữ này, xin tránh ra!" Lời nói bá đạo khiến cho hai người già đứng ở đó cản cũng không được mà không cản cũng không được.
Nhưng khi Tiêu Duệ nhìn thấy ánh mắt sáng ngời có thần thái của con trai, cả kinh đến mức nghẹn lời.
Vẫn là Lôi Đình phản ứng nhanh: "Con, mắt của con?"