Lôi Tuấn Vũ đột nhiên có một dự cảm. Sự việc ngoài ý muốn này, chẳng lẽ là do Trần Hàng cố ý sắp xếp?! Đây chính là cái gọi là "Lắng nghe thanh âm của hơi thở"?
Quả nhiên, giọng nói của Trần Hàng vang lên, còn kèm theo tiếng thở dốc hổn hển: "Các chàng trai, cô gái! Ah… ngoan, em yêu!" Hiển nhiên, ông ta vẫn đang làm cái chuyện khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai.
"Tôi là Trần Hàng. Đây chính là "Lắng nghe thanh âm của hơi thở". Các chàng trai, tin tưởng lão Trần tôi! Trong bóng tối, người đầu tiên anh đưa tay nắm lấy, chính là cánh tay của cô gái khiến anh động lòng! Không gian này hoàn toàn dành cho các bạn! Yên tâm đi, ở đây rất yên tĩnh, rất an toàn! Các bạn có thể làm mọi việc các bạn muốn. Ah… trời ạ, bảo bối Tuyết Nhi, em đẹp quá!" Trần Hàng kìm lòng không đậu lại phấn chấn run rẩy. Lúc này, mọi người còn nghe được tiếng phụ nữ cười khanh khách. Oạch.
Ông ta nói tiếp: "Mà phòng này được thiết kế hết sức đặc thù, nó sẽ theo mức độ nội tiết phát ra của các bạn để quyết định phân bổ cường độ ánh sáng! Các chàng trai! Phòng của lão Trần tôi đèn đuốc đã sáng trưng rồi! Ha ha ha! Sau một giờ, cửa sẽ tự động mở ra! Các bạn lại càng không cần lo lắng người khác có thể nghe được. Chúc các chàng trai, cô gái chơi thật vui vẻ! Lão Trần đối với việc khiến các vị hoảng sợ xin có lời xin lỗi! Ah…"
Tiếng rên rỉ của đàn ông và phụ nữ tiếp tục, nhưng dường như đã trở thành một bản giao hưởng hòa âm.
Lãnh Tử Tình quả thực ngây người! Ôi trời! Làm sao có thể xảy ra loại chuyện này?! Tất cả sợ hãi và bối rối đó chẳng lẽ đều là cố ý sắp xếp hết sao? Trời đất! Còn có nhân tính nữa hay không?!
Tức giận khiến cô dựa cả người vào tường, không nói nổi lời nào, thật quá đáng! Làm sao có thể như vậy!
Lôi Tuấn Vũ đấm mạnh một cú lên vách tường! Con bà nó! Anh sớm nên nghĩ ra. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, căn phòng này còn có năm gian phòng tối! Hừ.
Hai người lấy lại bình tĩnh, không có việc gì làm, cũng không thể gạt tắt thanh âm chết tiệt của một nam một nữ kia. Mà lúc này, tiếng thở dốc phía trên dần dần đi đến cao trào…
Mặt Lãnh Tử Tình bắt đầu đỏ lên, cô đương nhiên biết đây là cái loại thanh âm gì. Chân thật giống như trực tiếp thấy Trần Hàng cùng Tuyết Nhi trình diễn ngay tại hiện trường vậy.
"A Hàng, ưm, anh tuyệt quá, mau lên!" Giọng nói mềm nhũn của Quách Oánh Tuyết truyền đến, khiến cho Lãnh Tử Tình chấn động. Trời ạ! Cô ấy… Cô ấy làm sao có thể nói được ra miệng những lời như vậy?!
Mặc dù dưới ngòi bút của cô, đã từng có vô số câu chuyện được viết ra, trong đó các cô gái khi lạc giữa đam mê cũng không kiểm soát được bản thân mình, nhưng ngoài cuộc sống thực, một người dịu dàng như Tuyết Nhi lại có thể biến thành thế này, khiến trái tim cô không khỏi run rẩy.
Cơ thể căng thẳng dịu xuống, Lôi Tuấn Vũ cũng có chút kiềm chế không được. Chuyện này là có ý gì? Khiến cho hai người cô nam quả nữ ở trong bóng tối buộc phải nghe tiếng thở
dốc cùng những lời nói càn rỡ như vậy của bọn họ, người bình thường ai có thể chịu được?!
Với người từng có vô số kinh nghiệm như anh, việc lúc này đang đến giai đoạn nào hẳn là vô cùng biết rõ. Tiếng thở hổn hển bắt đầu dồn dập hơn.
Hai tay khoanh chặt trước ngực, tập trung kiềm chế chính mình.
Nhìn về phía Lãnh Tử Tình, anh đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của cô. Trời ạ! Đã có một tia sáng mỏng manh. Căn phòng chết tiệt! Thật đúng là có hiệu quả như lời Trần Hàng!
Để làm cho căn phòng sáng hơn một chút, Lôi Tuấn Vũ đơn giản nhắm mắt lại, cùng với âm thanh kích tình này, bắt đầu tưởng tưởng ra hình ảnh hiện tại của Trần Hàng.
"A, a, a…" Trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng đàn ông liên tục hét lớn, từng chút từng chút dồn dập.
Nơi nào đó trên cơ thể Lôi Tuấn Vũ không tự chủ được bắt đầu vô thức thay đổi. Chậm rãi mở mắt ra, anh nhất thời ngây dại! Lôi Tuấn Vũ sững sờ nhìn Lãnh Tử Tình co người trong góc phòng, hai tay ôm đầu bịt chặt tai. Bộ dáng xấu hổ cùng khiếp đảm thu hết trong đáy mắt.
Lôi Tuấn Vũ sững sờ nhìn Lãnh Tử Tình co người trong góc phòng, hai tay ôm đầu bịt chặt tai. Bộ dáng xấu hổ cùng khiếp đảm thu hết trong đáy mắt.
Anh bỗng nhiên nhớ tới thời khắc mình hôn cô lúc nãy, sự ngây ngô của cô, sự mềm mại của cô, sự ngọt ngào của cô… Yết hầu nơi cổ họng không khỏi trượt xuống, anh kìm lòng không đậu đi về phía cô.
Khoảnh khắc chạm vào cánh tay Lãnh Tử Tình, anh nhận ra sự kinh hoảng của cô, đôi mắt ngập nước bỗng dưng mở to, tựa hồ mang theo ý hỏi cùng ngượng ngùng. Trước đây sao anh lại không phát hiện ra, dưới ánh sáng mông lung, đôi mắt cô lại đẹp đến thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Tuấn Vũ…" Lãnh Tử Tình kinh ngạc, sao ngay cả giọng nói của mình lại cũng giống như tiếng ngâm nga?
Lôi Tuấn Vũ anh tuấn nở nụ cười, nhẹ nhàng cúi người xuống, đưa tay nâng cằm cô, một lần nữa phủ lên đôi môi đang run rẩy.
Nhẹ nhàng và dịu dàng, anh cẩn thận liếm qua cánh môi. Đoạt lấy hơi thở của cô, sự ngọt ngào, mềm mại kia lập tức khiến cả cơ thể anh bùng nổ rung động.
Lãnh Tử Tình đông cứng, không dám nhúc nhích. Anh lại hôn cô! Trong một ngày hai lần bị
hôn, đều là anh, người chồng trên danh nghĩa của cô!
Anh đẹp trai, anh tuấn đến rối tinh rối mù, hơi thở nam tính của anh khiến cô căn bản mất hết khả năng tự hỏi. Cô tự nhận bản thân mình không phải loại con gái háo sắc, nhưng thời khắc đối mặt với hơi thở của anh đánh úp lại, cô chỉ còn thấy trái tim như chú nai con nhảy loạn, toàn bộ cơ thể nhất thời tê dại khiến cô có một cảm giác vô cùng xa lạ.
Trời ạ! Sự ngây ngô và vụng về của cô khiến cho mọi tế bào trên người Lôi Tuấn Vũ đều kêu gào muốn bành trướng. Anh chưa bao giờ biết môi một người con gái lại có thể ngọt như thế. Giống như miếng trái cây chín mọng, nếm qua thấy ram ráp, ngòn ngọt, khi mút vào còn có thể cảm thấy dư vị ngọt lành.
Lôi Tuấn Vũ không kìm được đẩy nụ hôn càng sâu hơn. Anh ôm chặt cô, kéo cô sát vào trước người mình, cơ thể rắn chắc bao quanh da thịt cô, cảm giác trơn mềm kia khiến anh càng thêm xúc động.
Tiếp theo, hô hấp dồn dập là điều tất yếu! Mà ánh sáng cũng liền thực như lời Trần Hàng nói, phối hợp theo nụ hôn của hai người, dần dần trở nên sáng rõ hơn rất nhiều.
Nụ hôn của Lôi Tuấn Vũ như bức thiết, đi dần xuống tới xương quai xanh của cô, cảm giác tiếp xúc với làn da non mềm làm anh không khỏi say mê. Cùng với sự run rẩy của cô, đôi môi Lôi Tuấn Vũ hướng về phía nụ hoa đang bị bao chặt trong chiếc áo tắm.
Trong phút chốc, Lãnh Tử Tình cả người giống như bị điện giật. Cô giật mình tỉnh táo! Hai người họ đang làm cái gì?! Mặc dù họ đúng là vợ chồng, nhưng giữa họ làm gì có tình yêu?!
Trời ạ! Ý chí nghị lực của đàn ông và phụ nữ đều trở thành hư không hết sao?! Một không gian kín mít, vài tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ, chỉ như vậy đã hoàn toàn đánh tan lý trí của họ?
"Không!" Lãnh Tử Tình đột nhiên cự tuyệt. Ngực cô phập phồng dữ dội khiến người ta liếc qua một cái đã có thể nhìn ra tâm trạng mất bình tĩnh nơi cô.
Lôi Tuấn Vũ đắm chìm trong thế giới riêng của mình, ham muốn lấn át, vẫn còn chưa khôi phục lại tinh thần. Môi và lưỡi anh vẫn như cũ lưu luyến trên cơ thể cô, ngay cả bàn tay to cũng không tự chủ được lần xuống dưới bộ đồ bơi.
Lãnh Tử Tình dùng sức đẩy mạnh người anh, hai tay vòng chặt ôm trước ngực mình, một lần nữa kiên quyết nói: "Không! Tôi nói là không!"
Không để ý đến phía trên đầu truyền xuống một tiếng lại một tiếng rên rỉ, một tiếng lại một tiếng kêu thét, Lãnh Tử Tình lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo!
Trong ánh sáng mờ ảo, Lôi Tuấn Vũ thấy được vẻ mặt lạnh băng và biểu tình kiên định của cô, nháy mắt bừng tỉnh!
Anh đang làm gì?! Sao anh lại có thể đối xử như vậy với Tử Tình?! Chết tiệt! Tử Tình không phải loại phụ nữ ấy! Cô ấy chẳng qua là vợ trên danh nghĩa của anh mà thôi, giữa họ chỉ có bản hợp đồng thời hạn một năm! Vậy mà anh lại kém cỏi đến mức chỉ vì vài tiếng rên rỉ đã không kiềm chế được? Chết tiệt!
"Xin lỗi em, Tử Tình, tôi… có chút kìm lòng không đậu." Lôi Tuấn Vũ ăn ngay nói thật, cũng hơi có chút xấu hổ.
"Không… việc gì. Sau này… Đừng như vậy nữa!" Lãnh Tử Tình cúi đầu, không được tự nhiên đưa tay vén hai sợi tóc vào bên tai. Nhớ lại hình ảnh vừa mới xảy ra, chính cô cũng không biết xấu hổ tận hưởng nụ hôn của anh.