Chương 74: Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Phiên bản 16528 chữ

Tay Quân Diễn Chi nhẹ vung sau lưng, một thứ lớn cỡ chậu rửa mặt, đen kịt sớm đã gấp không đợi nổi, nhanh chóng bò từ trong bản gỗ dưới giường lên, như làm nũng nhào vào lòng Văn Kinh.

“Đại quy!” Eo Văn Kinh bị nện đau, lại kích động không khép được miệng. Đại quy chổng bốn chân lên trời nằm trên đùi cậu, liều mạng cọ cọ muốn lật người lại.

Văn Kinh cười ôm đại quy vào lòng, cúi xuống hôn đầu nó: “…Ba năm không gặp, lại lớn hơn một chút rồi.”

Đại quy hưng phấn cọ cọ lên hõm cổ cậu.

Quân Diễn Chi dịu dàng nhìn Văn Kinh, lại sờ sờ đại quy đang vung đuôi nhỏ, nhẹ giọng nói: “Mấy năm nay nó rất nhớ đệ, không có đệ ở đây, ăn uống cũng ít đi rất nhiều.’

Văn Kinh nhìn xung quanh, đưa tay ra nói: “Có gì ăn không, để đệ đút cho nó?”

Quân Diễn Chi vội đưa cái túi chuyên dùng để đại quy ăn cơm ra. Văn Kinh móc mấy trái cây đút nó, nhẹ xoa đầu nó. Đại quy hưng phấn quá mức, nhưng vẫn không chịu đi, bốn chân co lại nằm trên đùi Văn Kinh, chuyên tâm nhìn cậu chờ tiêu hóa.

Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói: “Eo đệ không sao chứ, để huynh trị liệu cho đệ lần nữa.”

Văn Kinh đỏ mặt. Vết bỏng trên mặt, trên người cậu khó coi như thế, luôn cảm thấy có chướng ngại tâm lý, cúi đầu chối từ: “Đây là vết thương của kiếm, đệ dùng mấy viên linh đan là được. Sư huynh thiết lập cạm bẫy muốn bắt người, vẫn là chuyện đó quan trọng hơn.”

Cổ họng Quân Diễn Chi động lên động xuống, nhẹ giọng khuyên: “Không tốn bao nhiêu công phu, để huynh trị thương cho đệ.”

Hắn cũng không quan tâm Văn Kinh có nguyện ý không, ôm đại quy đặt xuống đất. Đại quy hoang mang nhìn nhìn, thấy Quân Diễn Chi lật người lên giường, lại ôm Văn Kinh vào lòng, lập tức theo bản năng lao về phía cửa.

Nó đùn cửa nửa ngày vẫn không ra được, chỉ đành rụt cái đầu vào trong mai.

Văn Kinh bị Quân Diễn Chi kéo mở tiết y trên người, mặt đỏ như con tôm say, nói: “Cũng không đau nữa, không cần…”

Phần lưng bị một lọn linh khí thấm vào vuốt ve, đau đớn lập tức giảm bớt, mát lạnh thoải mái như thanh tuyền ngày hạ.

Người Quân Diễn Chi dán sát lưng cậu, ôn hòa nói bên tai cậu: “Thoải mái hơn chút không?”

Nửa mặt trái của Văn Kinh bị hủy dung, vì thế cố ý nghiêng mặt xuống chăn, chỉ để phần nửa bên phải hoàn hảo lộ ra. Âm thanh đó thấp trầm dễ nghe, làm người ta dựng hết lông tơ, nửa mặt phải tê tê dại dại, nhiệt triều trào lên từng đợt.

“Ừm.”

Hai người rất ăn ý không nói gì nữa. Quân Diễn Chi nửa ngồi, hơi thở ấm áp phả lên mặt Văn Kinh, nhiệt khí thấm vào da thịt điên cuồng chạy trong huyết quản, khiến Văn Kinh nhớ đến đêm đó hai người nhiều lần thân mật, lập tức trở nên thất thường.

Cậu siết nắm đấm, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, hơi nóng…”

“… Nhịn thêm chút nữa, sắp tốt rồi.” Giọng Quân Diễn Chi vẫn bình tĩnh theo kiểu an ủi, nhưng hơi thở lại trầm đi.

“Được…”

Trị thương mà thôi, lại làm đến mức tim muốn phọt ra.

Nửa canh giờ sau, Quân Diễn Chi thu lại linh khí ngồi dậy: “Tốt rồi.”

Văn Kinh sờ vết kiếm trên bụng, vết thương đã tốt hơn nhiều, cảm giác đau đớn như bị chém eo cũng biến mất. Hơn ba năm chịu thống khổ, một chút đau đớn còn sót lại tự nhiên cũng không tính là gì. Cậu lập tức mặc y phục lại, xuống giường: “Không còn đau chút nào nữa.”

Quân Diễn Chi ngẩn ngơ nhìn cậu, rất lâu mới nhẹ giọng nói: “Vết thương trên mặt là sao?”

“Trong tháp bị thiêu.” Văn Kinh nhặt ngoại sam trên ghế dài lên, cố ý đưa mặt bên phải về phía Quân Diễn Chi, tùy tiện nói: “Đều là vết thương cũ, đã không còn đau từ lâu.”

Quân Diễn Chi cúi đầu, khóe mắt chậm rãi ẩm ướt.

Văn Kinh ngửi ngửi ngoại sam, mùi mồ hôi khó ngửi ập vào mặt, lập tức buồn nôn. Cậu lại nhanh chóng cúi đầu ngửi thân thể, lúng túng thầm nghĩ, mùi vị này đúng là đủ, thật không biết sao vừa rồi Quân Diễn Chi lại chịu đựng nổi.

Cậu nói với Quân Diễn Chi: “Sư huynh, đệ vội vã lên đường mười mấy ngày không tắm, trên người vừa bẩn vừa thối, có thể tắm một cái không?”

Quân Diễn Chi lập tức xuống giường, cúi đầu không nhìn Văn Kinh mà đi ra ngoài, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Đệ đợi chút.”

Văn Kinh nhìn xung quanh, khách *** này bày trí đơn giản, không gian cũng không lớn, chắc là nơi ở vô cùng khuất trong thành Lâm Phong, đúng thích hợp để tránh né tai mắt người khác. Cậu ra trước cửa trêu đại quy, đại quy cũng không chê mùi hôi trên người cậu, hưng phấn bò vào lòng cậu cọ cọ.

Đang chơi vui vẻ, cửa mở ra cái két, hai nô bộc nâng một thùng gỗ lớn vào, đặt xuống đất rồi ra ngoài. Quân Diễn Chi đứng ở cửa dặn dò: “Đặt luôn phòng kế bên phòng này, chuẩn bị một bồn gỗ lớn, chứa đầy nước bỏ vào đó, đừng đến làm phiền.”

“Được, biết rồi.”

Nước trong thùng gỗ lớn khá lạnh, nhưng đúng là nhiệt độ mà Văn Kinh thích. Cậu thấy Quân Diễn Chi ôm đại quy sang phòng kế bên, thầm nghĩ hắn đúng là biết nhìn, hiểu được phải cho cậu không gian, bèn nhẹ nhàng cởi tiết y chui vào. Nước se lạnh tiếp xúc với làn da chịu đủ giày vò, làm người ta thoải mái.

Văn Kinh phát ra một tiếng rên như cảm thán.

Đúng lúc này, cửa lại mở ra.

Văn Kinh co người, trân mắt nhìn Quân Diễn Chi bước vào đóng cửa sổ, trong phòng lập tức tối đi. Quân Diễn Chi cởi ngoại sam mắc một bên, lại cởi luôn trung y và tiết y, để lộ thân thể thon dài cân bằng.

Văn Kinh chỉ biết hắn đang cởi y phục, nhưng không dám nhìn chằm chằm hắn, tâm trạng thấp thỏm bất an, chỉ lo không ngừng hắt nước lên người. Không bao lâu, không gian trong thùng gỗ liền trở nên chật hẹp không ít, một người bước vào thùng, thân thể ấm nóng dán sát vào lưng cậu ngồi xuống.

Hô hấp của Văn Kinh tăng nhanh, tứ chi cũng cứng đờ: “Sư huynh cũng muốn tắm?”

Cậu còn chưa có chuẩn bị tâm lý đâu nha!

Quân Diễn Chi không nói gì, nhưng ngón tay lại nhẹ vuốt lên vết sẹo chồng chéo trên người cậu, trong mắt không có ***, mà càng nhìn càng lạnh lòng.

Thương cũ thương mới chồng chéo nhau, như u nhọt xấu xí không chịu nổi, phủ kín một nửa thân thể. Quân Diễn Chi nhắm mắt lại, gần như có thể nghe được tiếng liệt hỏa đốt cháy da thịt Văn Kinh, phát ra tiếng “xèo xèo”, dường như tận mắt thấy Văn Kinh bị lửa thiêu hết lần này đến lần khác, không ngừng nghỉ chạy trốn trong tử địa.

Ba năm nay rốt cuộc cậu đã phải sống cuộc sống thế nào?

Vết sẹo trên người được nhẹ nhàng hôn lấy, còn kèm theo tiếng thở dốc nhè nhẹ, Văn Kinh đỏ mặt, thấp giọng nói: “Những chỗ đó khó xem, sư huynh đừng hôn nữa.”

Người sau lưng không nói gì, nhưng nụ hôn lại dần nặng thêm như khắc ấn, Văn Kinh quay đầu về bên phải: “Sư huynh…”

Vừa quay đầu, lại thấy Quân Diễn Chi mông lung nước mắt nhìn cậu, hai mắt đỏ bừng. Văn Kinh lập tức chua xót, an ủi: “Đây đều là vết thương cũ, đã không còn đau từ lâu, chỉ là… hơi khó xem.”

Quân Diễn Chi lật người cậu lại cho đối mặt hắn, ôm chặt, giọng khàn như đang khóc: “Tối hôm qua huynh không phải cố ý muốn đả thương đệ…”

“Đệ biết.” Văn Kinh vội nói: “Huyễn hình của đệ bị huynh nhìn ra kẽ hở, huynh cho rằng đệ là người khác giả dạng thôi.”

Quân Diễn Chi khổ sở cúi đầu: “Tối qua nếu huynh không cẩn thận giết đệ…”

“Đệ không chết mà, đệ ở bên huynh.” Văn Kinh nhẹ vuốt tóc hắn, ách giọng nói: “Mấy năm nay huynh sống tốt không? Đệ nghe nói hai năm trước huynh suýt bị người ta bắt được ở Cổ Kính Phái…” Nói rồi lại đau lòng khó nhịn, không nói được nữa.

Giọng nói bình tĩnh của Quân Diễn Chi mang theo hơi lạnh: “Nếu không phải giở thủ đoạn hạ đẳng, làm sao huynh lại suýt bị họ bắt được?”

“Bọn họ đã làm gì?”

Quân Diễn Chi há miệng, rồi ngậm lại.

“Bọn họ… đã làm gì?” Văn Kinh có chút hoảng hốt.

Quân Diễn Chi dịu giọng nói: “Bọn họ tản tin tức nói đệ đã ra khỏi Tru Tiên tháp, đang trị thương ở Cổ Kính Phái… huynh liền chạy qua. Sau khi đến nơi, vốn có người dùng huyễn hình thuật mạo nhận đệ, xung quanh thiết lập thiên la địa võng, chỉ đợi huynh lao vào ôm người đó.”

Văn Kinh thở dài. Quân Diễn Chi cẩn thận thận trọng, làm sao lại không cẩn thận trúng kế? Chỉ có khi chuyện liên quan đến Văn Kinh, biết rõ có trá, nhưng vẫn không cam tâm lao tới xem thử.

Cậu dịu dàng nhìn Quân Diễn Chi, nếu không phải hắn tình chân ý thiết với cậu như thế, có thể phát hiện sơ hở của người kia, chỉ sợ hai người đã sớm thiên nhân cách biệt.

“Lần này trở về, phải luôn ở bên cạnh huynh, nơi nào cũng không được đi.” Giọng nói đột nhiên trở nên sợ hãi, Quân Diễn Chi ôm cậu chặt hơn.

“Được.”

Quân Diễn Chi nhẹ vuốt người cậu, vốc bọt nước lên tẩy rửa cho cậu.

Tư thế của hai người lúc này khá quái dị. Văn Kinh ngồi xổm trên đùi Quân Diễn Chi, lại bị giới hạn không gian, hai chân bất đắc dĩ phải vòng quanh eo hắn, chỉ cảm thấy từng trận nóng hổi trào lên mặt. Thế ngồi này quá trực tiếp quá lúng túng, cậu hoảng loạn muốn lùi ra sau, đẩy ngực Quân Diễn Chi nói: “Huynh tắm trước, lát nữa đệ…”

Còn chưa nói xong, Quân Diễn Chi đã nghiêng người tới, đè cậu lên vách thùng sau lưng, nửa quỳ ép lấy cậu.

Lời chưa nói xong bị đầu lưỡi vọt vào chặn trong miệng.

Văn Kinh hoảng loạn giao triền với hắn, hàm hồ chột dạ nói: “Sư huynh, tạm thời huynh đừng… đệ, đệ phải cho huynh biết một chuyện…”

“Đợi lát nói sau.” Quân Diễn Chi cúi đầu nhẹ cắn vai Văn Kinh.

“Cái này, không…”

Quân Diễn Chi lại ngẩng đầu ngậm miệng cậu, đầu lưỡi khéo léo cao siêu khuấy động trong miệng cậu, cường ngạnh muốn làm sụp đổ lực ý chí của cậu.

Văn Kinh cố sức đẩy hắn ra, nhíu mày nói: “Là thế này! Lúc trước đệ không cẩn thận tiếp, tiếp nhận nửa bộ phận trước của [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] rồi…”

Quân Diễn Chi hơi sửng sốt: “Truyền thừa đó chọn lựa đệ?”

Văn Kinh nuốt nước miếng: “Lúc đó đệ thật sự là bất đắc dĩ mà thôi, căn bản không biết truyền thừa đó còn có thể tiếp nhận người ngoài Hằng Dương Cung.”

Văn Kinh bất an tổng kết: “Đệ chính là người khiến truyền thừa của nhà huynh không còn toàn vẹn.”

Quân Diễn Chi trầm ngâm: “…”

Văn Kinh chột dạ nói: “Còn nữa… đệ tự tiện luyện tập tầng thứ nhất của [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] rồi, nếu không không thể nào ra khỏi Tru Tiên tháp.”

Quân Diễn Chi lại sửng sốt: “Đệ là nói, nếu không phải nhờ tầng thứ nhất của [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], lúc này chỉ sợ đệ đã bị__”

“Không sai, chỉ sợ đã bị thiêu chết rồi.”

Quân Diễn Chi khàn giọng nói: “Trong tháp đó rốt cuộc là gì?”

Văn Kinh nói lại chuyện diễn ra trong Tru Tiên tháp, lại nói: “Cụm lửa nhỏ đó sợ là linh vật thủ trong Tru Tiên tháp, đệ dùng kiếm khí để đánh tan nó, nó sẽ có một thời gian không thể hồi phục. Nhưng không biết tại sao, thân hình nó cũng càng lúc càng lớn. Đến cuối cùng, ngọn lửa phủ đầy trời đất, động chút là có thể đốt cháy người ta. Nửa tháng trước, tầng thứ nhất [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] của đệ có sở thành, dùng kiếm khí quét sạch ngọn lửa trong tháp, vẽ bảy lần theo ký hiệu kiếm trên vách tường, cuối cùng chạy được ra ngoài.”

Quân Diễn Chi suy tư rất lâu, rũ mắt không nói.

Văn Kinh không dám ngắt đứt tư duy của hắn, cũng không dám tùy tiện lên tiếng, an tĩnh chờ đợi. Cuối cùng, khóe môi Quân Diễn Chi tràn ra nụ cười mỉm, cúi đầu nhìn Văn Kinh.

Văn Kinh thấp thỏm hỏi: “Sư huynh, huynh đang nghĩ gì vậy? Truyền thừa đó nên làm sao đây?”

Quân Diễn Chi tràn đầy thương tiếc nhìn cậu, nhẹ ngậm lấy môi cậu, giọng nói khàn khàn: “… Nếu đệ đã thu sính lễ của huynh rồi, vậy huynh cũng không khách khí nữa.”

Văn Kinh: “… Sính lễ?”

Hai ngày tiếp theo là hỗn loạn hoàn toàn.

Lần đầu tiên Văn Kinh biết không gian như bồn tắm cũng có thể làm rất nhiều chuyện, theo như cách nói của Quân Diễn Chi, “rộng rãi có cách làm của rộng rãi, nhỏ hẹp cũng có chỗ tốt của nhỏ hẹp”. Tắm xong, cậu bị ôm lên giường tiếp tục, mơ mơ hồ hồ bị người bày thành tư thế kỳ quái, dùng các loại phương thức tiến công chiếm hữu, xấu hổ một chút cũng cảm thấy chẳng ý nghĩa. Quân Diễn Chi một khắc cũng không chịu buông ta cậu, ngay cả lúc ngủ cũng phải ôm chặt lấy cậu, sợ được sợ mất tìm kiếm lời hứa của cậu.

Văn Kinh chịu ủy khuất ba năm, sao hắn lại không chứ? Cũng không phân rõ được là ai chịu khổ sở nhiều hơn…

Tối hai ngày sau, Văn Kinh mệt mỏi toàn thân thay một bộ y phục sạch, cùng Quân Diễn Chi ra khỏi khách ***. Liên tục hai ngày đều phải trải qua cuộc sống bị máy đóng cọc đóng cọc, tâm trạng cậu lúc này giống như con chim nhỏ đã trải qua sóng gió.

Tuy song túc song phi là quan trọng, nhưng được thả ra bay loạn trong rừng một hồi cũng rất tốt.

Họ một trước một sau đến chỗ ở của Lý Thanh Nhiên.

… Nhưng lại trễ mất rồi.

Nơi khác không thiếu mất cái gì, vẫn như mấy hôm trước, nhưng tàng thư các hình như từng có tặc tới cướp đoạt qua, mấy cái giá sách ngã, mấy trăm quyển tư tịch vung vãi trên đất, hoàn toàn hỗn loạn.

Văn Kinh khom người lật vài quyển sách rớt dưới đất, há há miệng cảm thấy câm nín.

Ba ba chạy rồi, không bắt được.

Quân Diễn Chi thì không có phản ứng gì, dùng khí chất Thái Sơn áp đỉnh cũng bất biến chậm rãi đến trước một giá sách lớn, ngón tay gảy một lượt lên thư tịch ở hàng thứ hai, nhẹ giọng nói: “Ừm, bị người lấy đi rồi.”

“Lấy cái gì đi?”

“[Lôi Đình kiếm pháp] đệ đưa cho huynh.”

Văn Kinh khó hiểu nhíu mày. Hắn đặt [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] chân chính ở chỗ này sao?

Cậu biết Quân Diễn Chi làm việc gì luôn có kế hoạch, nên không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tiếp theo nên làm sao?”

Quân Diễn Chi hỏi: “Đệ có biết lần đó sau khi huynh chạy khỏi Cổ Kính Phái, đã phát sinh chuyện gì không?”

“… Chuyện gì?”

“Không biết là ai dùng tên của huynh thả tin tức ra, nói [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] là truyền thừa của Hằng Dương Cung, nếu có người giấu không trả về, huynh sẽ giết sạch ngũ đại phái.”

“Có nghe.”

Quân Diễn Chi chắp tay chậm rãi qua lại trong tàng thư các: “Sau đó, Thủy Nguyệt cung, Hoành Thiên môn, Hồng Phong Giáo liên tục gặp chyện, trên người hai trăm đệ tử lần lượt xuất hiện vết thương nhỏ, không cầm máu được, sau đó là chảy máu đến chết.”

“Cái này đệ cũng có nghe nói. Chuyện của Lý Thanh Nhiên, chính là huynh tương kế tựu kế làm ra đúng không.”

Quân Diễn Chi nói: “Huynh cảm thấy bất luận là ai đang gài bẫy sau lưng, y đã gấp muốn chết rồi. Lần đó ở Cổ Kính Phái không bắt được huynh, y mới truyền tin tức giả, nói nếu còn không trả về [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], thì sẽ giết sạch ngũ đại phái. Thế là Hồng Phong Giáo vừa gặp chuyện, huynh đã bức ép Lý Thanh Nhiên và Tùy Nhượng đóng một vở kịch.”

“Tùy Nhượng sau khi uống rượu say, tiết lộ chuyện này trước mặt mọi người, huynh lại ép Lý Thanh Nhiên chạy trốn, tạo thành chân tướng giả rằng trong lòng gã có quỷ. Nếu người đó thật sự để ý [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], cho dù cảm thấy có trá, cũng sẽ phái người đến xem thử.”

Quân Diễn Chi gật đầu: “Dùng gậy ông đập lưng ông.”

Văn Kinh nhíu mày: “Người đó khổ sở cực nhọc làm nhiều chuyện như thế, chính là vì một bộ truyền thừa?”

Quân Diễn Chi đưa lưng về phía Văn Kinh: “Mấy năm nay huynh cũng không rõ ràng lắm, hai bộ truyền thừa của Hằng Dương Cung huynh, trừ tử tôn trực hệ ra, không ai biết sự tồn tại của nó, năm đó rốt cuộc làm sao lại lan truyền ra ngoài?”

“…”

“Hai ngày trước đệ kể cho huynh nghe chuyện xảy ra trong Tru Tiên tháp, huynh chợt có một suy nghĩ kỳ quái.”

“Suy nghĩ gì?”

Quân Diễn Chi nhìn cậu, nhẹ giọng than: “Tru Tiên tháp là pháp bảo Thanh Hư lão tổ lưu lại, nhưng theo lời đệ vừa nói, huynh lại cảm thấy cụm lửa đó không phải đến để giết người, mà là cùng đệ luyện kiếm.”

“Không sai, quả thật có cảm giác này.”

“Nếu người khác vào Tru Tiên tháp, Tam Muội Chân hỏa tất nhiên sẽ thiêu chết y. Tại sao lại chỉ cùng đệ luyện kiếm chứ?” Quân Diễn Chi nhìn cậu một cái, lại nói tiếp: “Huynh nhớ đệ từng nói, lúc đó khi trong đầu đệ xuất hiện truyền thừa tầng thứ nhất của [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], ngọn lửa sắp thiêu chết đệ mới lui về.”

“Không sai.”

Quân Diễn Chi quay đầu nhìn kiếm trong tay cậu, nhẹ giọng than: “Có lẽ, cụm lửa đó xem đệ là Thanh Hư lão tổ không chừng.”

Văn Kinh dại ra: “Sao nói thế?”

“Bảo kiếm trên tay đệ, là bảo kiếm Túc Tâm của Thanh Hư lão tổ. Lúc đó nó đã tỉ mỉ quan sát rồi.”

“Đúng.”

“Nếu [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] có liên quan với Thanh Hư lão tổ thì sao?”

“Có ý gì?” Văn Kinh ngu ngơ.

Quân Diễn Chi khổ sở nói: “Có lẽ, Tru Tiên tháp vốn chính là nơi để Thanh Hư lão tổ tu luyện tầng thứ nhất ‘Dục Hỏa Trùng Sinh’ của [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp]. Nó căn bản không phải là một pháp bảo giết người, mà là chỗ ông bế quan luyện kiếm.”

Văn Kinh nhìn hắn chằm chằm, lập tức tỉnh ngộ: “Huynh là đoán, [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] vốn chính là truyền thừa của Thanh Hư lão tổ! Lúc đó trên người đệ có truyền thừa tầng thứ nhất của nó, tay lại cầm Túc Tâm kiếm, cụm lửa nhận lầm đệ?”

Cái này đúng là có thể giải thích tất cả mọi chuyện!

Quân Diễn Chi trầm ngâm, tự nói: “Nếu thật là thế, [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] vốn chính là truyền thừa của Thanh Hư kiếm tông, y muốn đoạt về cũng không có gì đáng trách. Nhưng tại sao muốn hãm hại Đoàn Hiên chứ?”

Văn Kinh vội hỏi: “Ai hãm hại sư phụ?”

Bạn đang đọc Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh của Cổ Ngọc Văn Hương

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!