Chương 17: Ai Đem Ai Là Thật

Phiên bản 11134 chữ

Đánh bóng quần và chơi tennis có nhiều điểm tương đồng, nhưng tennis là loại đối kháng thực tế, so với đánh bóng quần cũng có điểm khác biệt, nhưng đối với trình độ tennis gần như chuyên nghiệp của Lê sóc, dùng kỹ thuật đánh tennis đi đánh bóng quần, tựa như người chơi thạo dương cầm đi đánh đàn điện tử, cho nên anh đối với chính mình tin tưởng mười phần.

Lê Sóc ném bóng cho Triệu Cẩm Tân: "Cậu tới phát bóng đi."

Triệu Cẩm Tân tiếp được bóng, dập hai cái trong tay, dùng vợt phát bóng ra, bóng chuẩn xác nện ở khu phát bóng, sau đó bay nhanh bắn trở về. Chỉ một màn phát bóng này, Lê Sóc đã xác định được kỹ thuật của Triệu Cẩm Tân cũng bình thường, góc độ phát bóng bình thường mà tương đối cứng nhắc, với anh mà nói thực dễ dàng tiếp được, trừ phi Triệu Cẩm Tân có điều giữ lại, nhưng đánh trái đầu thường phải dùng tâm lý áp chế đối thủ, cho nên đây hơn phân nửa chính là thực lực của Triệu Cẩm Tân.

Lê Sóc bước một bước lên phía trước, đánh bóng trở về, trải qua một lần chạm đất bắn ngược, bóng nện tới mặt tường gần sát bên mình, tốc độ phản ứng của Triệu Cẩm Tân rất nhanh, vài bước đã đến vị trí đánh trả, nhưng bóng Lê Sóc đánh nhẹ lại rất gần mép tường, lúc bật lại cũng cách tường không xa, khiến Triệu Cẩm Tân khó có thể vươn vợt tiếp bóng, hơn nữa vị trí là ở bên phải, Triệu Cẩm Tân lại thuận tay trái, nên tuy rằng hắn tiếp được bóng, nhưng khi bóng nện vào tường thì rơi ngay xuống đất. Triệu Cẩm Tân phồng miệng nhìn Lê Sóc đang liếc mắt nhìn mình.

Lê Sóc cười đắc ý.

Thời gian kế tiếp, Lê Sóc cơ bản hoàn áp đảo Triệu Cẩm Tân. Tốc độ, phản xạ cùng sức lực của Triệu Cẩm Tân đều khiến Lê Sóc cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng chơi bóng nói cho cùng không phải kéo co, quan trọng là kỹ thuật, sau khi đánh hai lượt bóng đầu, Lê Sóc không đánh vào góc hiểm nữa nhưng Triệu Cẩm Tân vẫn không đuổi kịp điểm số, đánh tới cuối cùng, Lê Sóc cảm thấy mình như đang ăn hiếp người ta.

Một ván chấm dứt, Triệu Cẩm Tân thảm bại, hắn ném vợt xuống đất, quay lưng về phía Lê Sóc đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

Lê Sóc lại đánh ra một bóng, tự mình chơi, vừa đánh vừa nói: "Thua có phục không?"

Triệu Cẩm Tân không nói chuyện.

Lê Sóc liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, nghĩ cậu ta không sẽ giận chứ, anh cười nói: "Làm sao? Mệt à, có chơi có chịu nha. Có muốn đánh lại không, tôi đổi tay chơi với cậu?"

Triệu Cẩm Tân chán nản nói: "Không đánh nữa". Hắn từ mặt đất nhảy bật lên, đi ra cửa.

Lê Sóc thấy có chút kỳ lạ, bình thường Triệu Cẩm Tân không phải là người bụng dạ hẹp hòi, thua một trận bóng liền tức giận? Lại nghĩ đến nội dung đặt cược là... chuyện đó, không lẽ chuyện bé xé ra to?

Lê Sóc buông vợt, đuổi theo: "Cẩm Tân." Anh đuổi tới bên ngoài phòng bóng, đè lại bả vai Triệu Cẩm Tân, kéo người hắn qua, "Cậu sẽ không..."

Lê Sóc ngây ngẩn cả người.

Triệu Cẩm Tân hai mắt đỏ bừng, mím mím môi, giống như sắp rơi nước mắt. Lê Sóc trợn tròn mắt: "Cậu... Cậu đang...". Anh không kiềm được nở nụ cười, "Bảo bối, thua bóng khóc cái gì hả?"

Anh xoa xoa tóc Triệu Cẩm Tân, dỗ dành nói, "Là Lê thúc thúc không tốt, được chưa? Nhưng chuyện này có gì đâu phải khóc!" Anh thật sự đã khi dễ người sao? Tuổi trẻ bây giờ lòng tự trọng đều cao như vậy sao?

Triệu Cẩm Tân môi run run, nhỏ giọng nói: "Anh có phải vẫn luôn đùa giỡn tôi?"

Lê Sóc giật mình, tươi cười nhất thời biến mất, thái độ của Triệu Cẩm Tân rất nghiêm túc, không giống như vì đánh bóng thua mà uất ức, anh nghiêm mặt nói: "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Triệu Cẩm Tân chậm rãi thở dài một hơi, nức nở nói: "Anh coi, tôi cả ngày theo đuổi anh, dùng hết biện pháp lấy lòng anh, có phải anh thấy chơi như thế vui lắm không? Tôi thích anh nhưng lại không có được anh, bộ dáng này có phải đặc biệt ngu xuẩn không? Mỗi lần cho tôi một chút hi vọng sau đó lại đập nát, anh không phải đang đùa giỡn tôi sao?"

Lê Sóc bước đến ôm chặt Triệu Cẩm Tân, hối hận nói: "Xin lỗi, tôi thật không ngờ cậu sẽ nghĩ như vậy, tôi thề tôi tuyệt đối không đùa giỡn cậu. Là tôi đã không cẩn thận nghĩ đến tâm trạng của cậu, xin lỗi."

Bộ dáng đỏ bừng mắt của Triệu Cẩm Tân khiến Lê Sóc đau lòng.

Trong đầu anh nhớ lại những chuyện phát sinh giữa hai người từ lúc quen biết nhau cho đến bây giờ, cảm thấy thật sự là như Triệu Cẩm Tân nói, một người truy đuổi, một người bình thản không nhanh không chậm, Triệu Cẩm Tân ở trong mắt anh vẫn là "chơi được rất tốt", khi anh vừa chấm dứt một đoạn tình cảm, thời điểm trong lòng ngổn ngang, lại gặp được "người bạn" như vậy, hơn nữa còn là loại quan hệ chơi đùa hưởng thụ không cần phụ trách, không cần hứa hẹn. Thế nhưng anh không thể lảng tránh sự thật là có khả năng Triệu Cẩm Tân thật sự thích anh, nếu là như vậy anh thực quá đáng.

Mặc kệ anh có thích Triệu Cẩm Tân hay không, có nguyện ý cùng người ta chính thức kết giao hay không, anh đều không nên chơi đùa người khác như vậy, chỉ là bởi vì anh cảm thấy Triệu Cẩm Tân dễ chơi dễ buông, cũng không có nghĩa là anh có thể làm như vậy.

Lê Sóc thật sự vừa hối hận vừa tự trách, anh đã làm tổn thương tấm lòng của một người thích mình, trong khoảng thời gian này anh rốt cuộc bị làm sao vậy...

Triệu Cẩm Tân hít hít mũi: "Anh có thích tôi chút nào không?".

Lê Sóc hít sâu một hơi, thành khẩn nói: "Có."

Anh đương nhiên là thích Triệu Cẩm Tân, chỉ là trạng thái của anh bây giờ không thích hơp để nghiêm túc nói chuyện tình cảm, hơn nữa bối cảnh, tuổi tác, tính cách của Triệu Cẩm Tân đều khiến anh có rất nhiều băn khoăn, nhưng anh biết, anh có thích cậu nhóc này.

Triệu Cẩm Tân dùng lực ôm Lê Sóc một chút, nhỏ giọng nói: "Vậy là tốt rồi." Nói xong cậu buông tay, nhẹ nhàng đẩy Lê Sóc ra, "Tôi đi về trước."

Lê Sóc định giữ người lại, há miệng lại không phát ra âm thanh nào, anh bóp trán tựa lưng vào tường, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng lo lắng không chịu nổi. Lúc này tách ra cũng tốt, anh cần một mình, bình tĩnh tự hỏi một chút, tự hỏi mối quan hệ giữa hai người.

Về nhà, Lê Sóc chỉnh sửa kết quả đàm phán một chút, gửi cho Hạng Ninh, sau đó nhìn di động ngẩn người. Anh muốn gọi điện thoại cho Triệu Cẩm Tân sao? Nhưng sẽ nói cái gì? Anh vừa rồi lý ra nên đưa Triệu Cẩm Tân về nhà, nhưng tại vì vẫn ngại trên đường đi sẽ khó xử.

Lê Sóc thở dài, nhớ đến Triệu Cẩm Tân hai mắt đỏ hoe, trong lòng dâng lên từng trận khó chịu. Anh là người có tu dưỡng, nguyên tắc làm người chính là không làm chuyện đuối lý. Nếu anh đã làm chuyện gì sai, tổn thương đến người khác, anh sẽ mãi canh cánh trong lòng. Mà Triệu Cẩm Tân cũng không nghiêm khắc "lên án" anh, lại khiến anh tự trách không thôi. Có lẽ đây là thời điểm buông bỏ quá khứ, một lần nữa bắt đầu?

Anh biết Lý Trình Tú chưa từng thích anh, hiện tại cả hai cũng đã chia tay, mà bên cạnh anh xuất hiện Triệu Cẩm Tân, nếu vẫn cứ nghĩ đến Lý Trình Tú, đối Triệu Cẩm Tân cũng không công bằng. Anh không có khả năng miễn cưỡng tình cảm của người khác, cũng không muốn dây dưa mãi với quá khứ, hẳn là anh nên quý trọng người trước mắt.

Tuy nhiên anh cũng có băn khoăn. Triệu Cẩm Tân nhỏ hơn anh 11 tuổi, là cái tuổi thích chơi đùa phóng khoáng, tích cách cậu cũng rất cởi mở, không giống như người một lòng một dạ, hơn nữa phụ mẫu hai bên là bằng hữu, nếu trong quan hệ tình cảm mà xuất hiện vấn đề, khả năng sẽ huyên náo khó coi, những điều này thực khiến anh kiêng kị. Nhưng anh cũng không phải là người khuôn sáo cứng ngắc. Triệu Cẩm Tân tuổi còn nhỏ, nhưng mị lực lại không nhỏ, đối với một Triệu Cẩm Tân ưa chơi đùa anh cũng có tự tin nắm giữ được. Về phần cha mẹ hai bên, anh thấy tình cảm của bản thân mình là không có gì sai, nếu đã không có làm gì sai thì anh không có lý do gì phải sợ.

Từ trước đến nay anh sẽ không ở giai đoạn chưa bắt đầu quen biết mà đã nghĩ là hai người không thích hợp. Hiện thực có bao nhiêu trở ngại là tùy theo sự cố gắng của mình. Hai người có thích hợp với nhau hay không, có khả năng lâu dài hay không, đều không phải do xuất thân, không phải do vài yếu tố điều kiện bên ngoài quyết định, mà phải do tính cách quyết định. Về phần sau có thể sẽ chia tay hay không, tại sao hiện tại lại phải suy xét chuyện này, có ý nghĩa gì đâu, anh thậm chí không biết ngày nào mình sẽ chết mà. Khi anh muốn cùng một người yêu đương, thì yêu đương thôi. Lê Sóc càng nghĩ, ý nghĩ càng thoáng, tâm tình cũng rộng mở ít nhiều. Đây chính là thời điểm buông bỏ quá khứ, nhìn thẳng vào Triệu Cẩm Tân, nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này.

Lúc này, anh nghe được dưới lầu có người gọi anh, anh mở cửa, nghe được tiếng của mẹ, anh gọi: "Mẹ, mẹ đã về."

"Con mau xuống đây." Giọng Lê phu nhân có chút hưng phấn.

Lê Sóc đi xuống lầu, Lê phu nhân vui vẻ nói: "Tiểu sóc, Đại sư đã bói cho con, bói rất chuẩn nha, có nhiều chuyện mẹ không nói với Đại sư nhưng ổng đều biết hết."

Lê Sóc thiếu chút nữa quên chuyện coi bói này, cười nhạo nói: "Được rồi, ông ấy nói cái gì?"

"Ổng nói con là mệnh đại phú đại quý."

"Vâng." Lê Sóc nhìn nhìn mẹ anh trên cổ đeo vòng phỉ thúy, tay xách túi xách hàng hiệu, chỉ cần mắt không có vấn đề là có thể nhìn ra nhà anh có điều kiện.

"Trọng điểm của mẹ là nói đến nhân duyên nha." Lê phu nhân từ trong túi lấy ra một tờ giấy, "Mẹ đều nhớ kỹ. Đại Sư nói, con sẽ tìm được người tuổi Mùi, chuyện tình cảm của cả hai sẽ có nhiều trắc trở, nhưng cuối cùng sẽ hòa thuận vui vẻ. Người tuổi Mùi này so với con lớn hơn một tuổi".

"Cũng có khả năng so với con nhỏ hơn 11 tuổi nữa." Lê tiên sinh tiếp một câu, "Tuổi nó cũng không còn nhỏ, vẫn nên tìm người nhỏ tuổi một chút nha".

"Đàn ông các người có phải ai cũng thích trẻ tuổi không?" Lê phu nhân sẳng giọng hỏi.

Lê tiên sinh cười hắc hắc: "Này, chúng ta đang nói về con mà."

"Tôi vẫn thấy là tuổi xấp xỉ nhau thì mới tốt, có tiếng nói chung". Lê phu nhân cười nói, "Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là do con".

Lê Sóc chớp mắt: "11 tuổi?"

"Đúng vậy, hoặc là lớn hơn 1 tuổi, hoặc là nhỏ hơn 11 tuổi."

"À... chuyện này, vẫn là thuận theo tự nhiên đi." Nhỏ hơn 11 tuổi... Không phải thật sự là Triệu Cẩm Tân chứ. Trong đầu toát ra ý nghĩ này, Lê Sóc lập tức ở trong lòng cười nhạo chính mình một phen, sao mà mình cũng thành mê tín rồi.

"Đúng vậy, yêu đương là phải thuận theo tự nhiên, nhưng mà con cũng nêu lưu tâm những lời đó, nếu gặp phải người tuổi Mùi thì cũng nên để ý nhiều một chút".

Lê Sóc có lệ "vâng" một tiếng, trong đầu đã bắt đầu miên man suy nghĩ. Chẳng lẽ chuyện này thực đã định sẵn? Lê Sóc lại cười nhạo mình một phen, nhưng trong lòng lại không gạt ra được với mấy lời phán về "người tuổi Mùi" này.

Mãi đến ngày hôm sau, Triệu Cẩm Tân cũng không có liên lạc Lê Sóc. Lê Sóc đợi một ngày, bắt đầu cảm thấy có chút lo âu. Từ khi hai người quen biết tới nay, Triệu Cẩm Tân chưa bao giờ đứt đoạn liên lạc. Một ngày gọi điện quấy rối vài lần, gửi hơn chục tin nhắn là chuyện bình thường. Anh cho rằng Triệu Cẩm Tân sau khi hết giận sẽ lại bình thường, sẽ lại gọi anh là Lê thúc thúc, rồi lại làm nũng. Nhưng bây giờ đã qua 24 tiếng không có liên lạc gì, anh thực sự cảm thấy không quen. Cái người cả ngày vây quanh quấy rối anh bây giờ đột nhiên biến mất, anh thấy trong lòng vắng vẻ.

Xem ra chuyện ngày hôm đó thật sự đã tổn thương đến Triệu Cẩm Tân. Lê Sóc cảm thấy vừa tự trách vừa khó chịu, anh nghĩ nghĩ, sẽ không gọi điện thoại cho Triệu Cẩm Tân mà trực tiếp đến nhà cậu giải thích, như vậy mới có thành ý.

Bạn đang đọc Ai Đem Ai Là Thật của Thủy Thiên Thừa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!