Chương 4: Ai Đem Ai Là Thật

Phiên bản 14949 chữ

Lê Sóc trở lại phòng ăn, mẹ anh ngạc nhiên hỏi: "Nhanh vậy đã trở lại rồi? Cẩm Tân đâu?"

"Bên ngoài hơi lạnh nên trở vào, cậu ấy đi toilet."

"Buổi tối thì có hơi lạnh, để khi thời tiết tốt một chút chúng ta sẽ ở bên hồ dùng cơm." Triệu phu nhân cười nói, "Lê Sóc a, hi vọng sau này con và Cẩm Tân qua lại nhiều hơn, dì không thích nó cả ngày giao du với đám bạn đồng lứa, chúng nó thường chơi mấy trò vận động mạo hiểm gì đó. Chơi thể thao giống như con vừa khoẻ mạnh lại vừa an toàn, con người con lại thận trọng vững vàng, Cẩm Tân thường xuyên tiếp xúc với con nhất định sẽ học được nhiều thứ."

"Cám ơn dì, con chỉ lớn hơn Cẩm Tân có mấy tuổi, không hẳn có thể dạy cậu ấy cái gì, nhưng nếu kinh nghiệm sống của con có thể giúp cho cậu ấy một chút, con đương nhiên rất sẵn lòng."

Lê Sóc một thân tây trang giày da, tuấn dật bất phàm, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều tự nhiên mà ưu nhã. Triệu phu nhân nhịn không được cảm thán nói: "Lê Sóc đứa nhỏ này thật sự là hoàn mỹ, chắc là có nhiều cô gái thích lắm nha, đã có bạn gái chưa?"

"A... Còn chưa có đâu." Lê phu nhân mất tự nhiên mà vén vén tóc. Họ tuy rằng chấp nhận tính hướng của con trai, thế nhưng người Trung Quốc bảo thủ, chuyện này chung quy vẫn là chuyện tế nhị, cũng không muốn nhiều người ngoài biết.

Lê Sóc cười tủm tỉm nói: "Con có bạn trai rồi."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều đứng hình.

Lời nói cử chỉ của Lê Sóc luôn luôn khéo léo, cũng không có cái sở thích thổ lộ tính hướng của mình ở bất cứ đâu, thật ra anh chỉ muốn mượn cơ hội này để truyền đạt một ý nghĩ đến vợ chồng Triệu gia: Khuyên con trai các người tránh xa tôi một chút.

Lê tiên sinh khó có thể tin tưởng mà liếc mắt nhìn Lê Sóc, không hiểu anh đang nghĩ gì.

Triệu Vinh Thiên trước phục hồi tinh thần trước: "... A, à, đây là, người trẻ tuổi có lựa chọn của riêng mình nha."

Triệu phu nhân xấu hổ cười cười, chỉ có thể cùng gật đầu.

Lê Sóc nâng ly hướng về phía họ, bình tĩnh nhấp một ngụm rượu.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Cẩm Tân trở lại, vừa ngồi xuống liền nói: "Ngày mai anh có rãnh không? Chúng ta đi đánh tennis đi."

Lê Sóc cười vỗ vỗ lên cánh tay: "Sáng hôm nay tôi vừa cùng ba đánh, lâu rồi không đánh nên bị căng cơ, lần sau đi." Khoé mắt anh nhìn lướt qua thái độ của vợ chồng Triệu gia, nhìn thấy họ rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Triệu Vinh Thiên ho nhẹ một tiếng: "Đánh tennis cái gì, ngày mai chúng ta phải đến công ty bàn công việc."

"A." Bộ dạng Triệu Cẩm Tân tựa hồ như vừa mới nhớ ra việc này, "Vậy ngày mai gặp ở công ty." Hắn lấy di động ra, "Anh cho em lưu số điện thoại đi." Khi hắn nói đến hai chữ "điện thoại", lại lộ ra một nụ cười mờ ám mà chỉ có Lê Sóc mới thấy.

Lê Sóc lặng lẽ lấy di động ra, ấn vài cái, nhẹ nhàng đẩy di động từ trên bàn cơm trượt qua chỗ Triệu Cẩm Tân, cười như không cười mà nhìn hắn.

Triệu Cẩm Tân cầm lấy điện thoại, liền nhìn thấy trang sổ bìa đen, hắn cười kéo số điện thoại của mình ra, sau đó đẩy điện thoại trở về: "Về sau còn nhờ anh chăm sóc nhiều hơn."

"Khách sáo rồi."

Cơm nước xong, một nhà ba người cáo từ. Lúc ngồi trên xe, Lê tiên sinh liền không vui nói: "Trước mặt họ con nói chuyện kia làm gì."

Lê Sóc thực trấn định nói: "Triệu Cẩm Tân không thích hợp làm cộng sự, sẽ đem lại cho con thêm phiền phức, tốt nhất ba mẹ cậu ta có thể khiến cậu ta cách xa con một chút."

Lê tiên sinh không nói chuyện, chỉ là nặng nề mà thở dài.

Lê phu nhân khuyên nhủ: "Con trai không phải là người tuỳ tiện, Cẩm Tân kia là cậu ấm được nuông chiều, có khả năng thật sự không thích hợp để làm cộng sự."

"Ai, cũng đúng, nghe nói thằng bé ấy là công tử đào hoa, cũng không biết thật sự có bản lĩnh hay không, Tiểu Sóc, ba sẽ không miễn cưỡng con làm gì, con tự mình quyết định đi."

Lê Sóc ôm bả vai ba lung lay, ôn nhu cười nói: "Cám ơn ba ba."

Sớm hôm sau, cha con Lê Sóc đến trụ sở của Tập đoàn Ân Nam, lễ tân mời họ đến phòng họp, trong phòng họp ngoài cha con Triệu Vinh Thiên, Triệu Cẩm Tân còn có hai quản lý cao cấp và thư ký.

Hai người tiến vào phòng họp, trừ chủ tịch Triệu Vinh Thiên, những người khác đều đứng lên.

Lê Sóc lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Cẩm Tân mặc âu phục, hắn so với những người nước ngoài bụng phệ thì cao hơn nửa cái đầu, một thân âu phục ba món* màu xám đậm, phối với caravat đồng màu, tôn được dáng người hắn eo thon chân dài, gọn gàng lão luyện, giống như vừa quay lưng lập tức có thể chụp ảnh trang bìa cho tạp chí. Lê Sóc không thể khắc chế bản thân nghĩ đến việc bộ tây trang kia đang bao lấy một cơ thể hoàn mỹ thế nào —— chung quy là anh cũng đã từng xem qua.

(*Nguyên bộ vest gồm áo khoác, ghi lê và quần tây.)

Mấy người hàn huyên vài câu, Triệu Cẩm Tân chủ động kéo ghế mời hai cha con anh ngồi: "Bác Lê mời ngồi, anh, mời ngồi."

Lê Sóc thầm nghĩ, với cái bộ dáng đường đường chính chính này của Triệu Cẩm Tân, ai có thể tưởng tượng hắn vừa quen biết đã muốn lên giường với người ta, còn gửi cả ảnh bán khoả thân cho người đàn ông xa lạ nữa?

Nếu không phải đã có Lý Trình Tú, anh cũng thật muốn đi đến căn hộ Triệu Cẩm Tân luôn miệng nhắc đến để "xem thử".

Triệu Vinh Thiên không còn vẻ thân thiết như hôm qua, thay vào đó là phong thái lãnh đạo của một Chủ tịch tập đoàn. Trước tiên ông giới thiệu hai quản lý cao cấp, một là tổng giám đốc phụ trách chiến lược phát triển, còn lại là tổng giám đốc ông sắp phái về Trung Quốc để quản lý tài chính, sau đó ông nói sơ qua ý tưởng mở rộng thị trường phía Bắc, ông hi vọng Lê Sóc hợp tác trên phương diện cung cấp thông tin về chính sách địa phương, cố vấn thuế và kiểm toán.

Sau khi ông nói xong, Triệu Cẩm Tân mở ra PowerPoint, bắt đầu trình bày kế hoạch của họ, hiện tại chi nhánh công ty còn đang trong giai đoạn thông báo tuyển dụng, kết cấu tổ chức công ty còn chưa hoàn thành, nhưng phương hướng phát triển của công ty đã được cha con Triệu gia định hướng đến vài năm sau.

Nếu đây là một công ty nhỏ, Lê Sóc sẽ cảm thấy họ đang suy nghĩ quá xa, thế nhưng một toà cao ốc văn phòng của Ân Nam lớn thế này đang đặt ở đây —— giống như ba anh nói —— Triệu Vinh Thiên đúng là người có mắt nhìn xa.

Mà năng lực của Triệu Cẩm Tân cũng khiến cha con anh ngạc nhiên, nhiều vấn đề đều được phân tích sâu sắc thấu đáo, cũng không phải là kinh nghiệm mà một sinh viên vừa tốt nghiệp có thể có được. Thật ra sau vài giờ trò chuyện trên máy bay, Lê Sóc liền biết người này cũng không phải là một phú nhị đại bất tài.

Nói chuyện cả buổi sáng, kỳ thực Lê Sóc đối với lần hợp tác này cực kỳ có hứng thú, chẳng những có thể mang đến lợi ích cho công ty anh, mà hơn nữa nếu hợp tác cùng Tập đoàn Ân Nam, bất luận là với cá nhân anh hay với công ty thì danh tiếng của họ trong giới kinh doanh sẽ tăng vọt lên đáng kể.

Nếu chỉ bởi vì việc tư mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy, thật sự là quá lãng phí, hơn nữa, anh hoàn toàn không có lý do gì e ngại Triệu Cẩm Tân "gây rối", anh luôn tin tưởng vào nguyên tắc và năng lực của mình.

Bàn việc xong, Triệu Vinh Thiên còn có công việc bận rộn khác, do đó kêu Triệu Cẩm Tân dẫn Lê Sóc đi xung quanh công ty, đến giữa trưa mời Lê Sóc một bữa cơm.

Đi ra khỏi phòng họp, Triệu Cẩm Tân đưa Lê Sóc tham quan một chút các phòng ban chuyên môn tại trụ sở tập đoàn Ân Nam. Toà cao ốc văn phòng này toạ lạc ngay khu trung tâm Manhattan, cách Rockefeller Center chỉ có hai con phố, giá thực dọa người, tập đoàn Ân Nam chiếm bốn tầng, các tầng khác đều đang cho thuê.

Nói không phải khoa trương, cho dù Triệu Cẩm Tân tính cách có bảo thủ đi nữa thì chỉ cần phô ra gia thế đồ sộ thế này, không đếm xuể sẽ có bao nhiêu người vì hắn mà cống hiến. Đáng tiếc vật chất đối với Lê Sóc mà nói không có lực hấp dẫn lớn như vậy, chung quy cũng bởi anh không thiếu cái gì, anh làm việc là bởi vì anh hưởng thụ cảm giác thành tựu mà công việc mang đến, chứ không phải vì tiền.

Trong văn phòng tất cả đều là nhân viên, biểu hiện của Triệu Cẩm Tân luôn là hào phóng khéo léo, nhưng vừa đi vào phòng cà phê không có người, hắn liền hiện nguyên hình, đột nhiên đến gần nói nhỏ bên tai Lê Sóc: "Có phải anh cảm thấy tôi mặc âu phục rất đẹp không? Vừa rồi anh đã nhìn chằm chằm tôi."

Lê Sóc thối lui một bước, mỉm cười nói: "Thưởng thức cái đẹp là bản năng của mỗi người từ khi sinh ra."

"Nói rất hay." Triệu Cẩm Tân vươn tay, nhẹ nhàng phủi phủi caravat Lê Sóc, lộ ra nụ cười đầy thâm ý.

Lê Sóc nhìn nhìn đồng hồ: "Giữa trưa tôi không chiếm thời gian của cậu nữa, đúng lúc tôi hẹn bạn dùng bữa."

"Hẹn bạn? Hay là gọi tới cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời khách."

"Không tiện lắm đâu, lần sau đi."

Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai: "Được rồi, tôi đưa anh xuống lầu."

Hai người đi đến bãi đỗ xe tầng hầm, Lê Sóc vươn tay: "Hôm nay cám ơn cậu, sau khi về nước liên lạc với tôi, có chuyện gì chúng ta bàn bạc qua điện thoại đi."

Triệu Cẩm Tân cầm tay anh, lại cười nói: "Được, chúng ta sẽ hợp tác "thật sâu". Hắn còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "thật sâu".

Lê Sóc dứt khoát ngó lơ cái miệng nói năng ngọt xớt của hắn, rút tay lại, mở cửa ra định bước lên xe.

"Tên là Lý Trình Tú sao?" Triệu Cẩm Tân hai tay đút túi, lười biếng nhìn Lê Sóc, một câu nói ra khiến người khác kinh ngạc.

Thân thể Lê Sóc cứng đờ, xoay mặt sang, sắc mặt chìm xuống: "Cậu điều tra tôi?"

"Thế kỷ 21 là thời đại thông tin nha, chỉ là hỏi thăm một chút về anh thôi, đừng nghiêm túc như vậy chứ."

Lê Sóc nheo mắt lại: "Triệu Cẩm Tân, tôi đã nhịn cậu rất nhiều, cậu đừng quá đáng."

"Anh giận sao? Tôi xin lỗi anh được chưa." Triệu Cẩm Tân cười nói, "Xin lỗi, tôi chỉ là... hiếu kỳ, anh ta gầy như vậy, có thể thỏa mãn anh sao?"

Lê Sóc túm lấy vạt áo Triệu Cẩm Tân, xoay người thoắt một cái đè cả thân hắn trên cửa xe.

Triệu Cẩm Tân hai tay giơ lên cao, nụ cười nhan nhản trên mặt vẫn chưa hề tắt: "Anh cũng đâu giống người có nguyên tắc như lời anh nói, anh xen vào tình cảm của người khác, còn không phải người thứ ba à, cần gì phải chống đối tôi như vậy."

Lê Sóc lạnh giọng nói: "Cậu biết cái rắm!" Anh thật sự nổi giận. Trước đó Triệu Cẩm Tân trêu chọc anh thế nào anh cũng chỉ bất đắc dĩ bỏ qua cho hắn, chung quy cũng chẳng thể động thủ với khuôn mặt tươi cười như thế, Triệu Cẩm Tân cũng không có đắc tội anh. Nhưng những lời nói vừa rồi đã chọc trúng chỗ mà anh cực kỳ không muốn người khác biết đến, hơn nữa Triệu Cẩm Tân còn điều tra anh!

"Tôi không hiểu rõ lắm, thế nhưng tôi cũng rất tán đồng anh." Triệu Cẩm Tân chớp mắt, "Muốn cái gì thì đi lấy, lấy không được thì giành, đây chẳng phải là bản tính trời sinh của giống đực sao, anh làm rất hay nha."

"Sự việc không phải như cậu nghĩ, Lý Trình Tú bị tên khốn kia...." Lê Sóc nhắm chặt hai mắt, anh tại sao phải nói chuyện này với người ngoài cuộc, anh lại mở mắt, ánh mắt sắc bén mà lấp lánh, "Chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến cậu, nếu cậu lại mạo phạm tôi lần nữa, tôi sẽ không nể tình đâu."

Triệu Cẩm Tân cười ha ha: "Anh thật sự thú vị. Tôi thích anh nha, tôi chỉ là đang làm chuyện giống anh mà thôi, tại sao anh lại hốt hoảng như vậy đây? Anh là sợ không chống cự được tôi, hay là sợ nhìn thấy chính mình trên người tôi?"

Lê Sóc siết chặt vạt áo hắn, đầu quyền nắm chặt run run, ánh mắt anh hung dữ như muốn ăn thịt người.

Hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu, mà Triệu Cẩm Tân đến một chút căng thẳng cũng chẳng có, một đôi mắt đào hoa từ nãy đến giờ luôn mang theo ý cười.

Lê Sóc thở dài một hơi, cuối cùng buông Triệu Cẩm Tân ra, anh không thích bạo lực, càng không thích thất thố. Anh sửa sang lại vạt áo, đẩy Triệu Cẩm Tân ra, mở cửa xe ngồi vào.

Triệu Cẩm Tân bám trụ cửa xe, tà tà cười nói: "Bảo bối, nếu loại hình anh thích là loại như thế, thì tôi dám cá anh chưa từng được biết "cao trào" thực sự là thế nào."

Lê Sóc quả thực bị hắn chọc đến bốc hoả, anh đẩy tay Triệu Cẩm Tân ra, đóng cửa xe.

Đột nhiên, Triệu Cẩm Tân phát ra một tiếng la cao vút!

Lê Sóc hoảng sợ, ngẩng đầu thì nhìn thấy cửa xe đã kẹp trúng tay phải Triệu Cẩm Tân!

Anh nhanh chóng đẩy cửa xe ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Triệu Cẩm Tân tuyệt đối không phải giả vờ, anh khẩn trương nói: "Cậu, cậu sao lại không rút tay ra... Sao rồi?"

"Đau, đau đau đau đau đau." Triệu Cẩm Tân cong lưng, che tay, đau đến đổ mồ hôi, "Anh lòng dạ hẹp hòi quá đi."

Lê Sóc hít sâu một hơi: "Tôi thề tôi không phải cố ý, lên xe nhanh, tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Triệu Cẩm Tân ngồi vào ghế phó lái, trên mặt đã đổ mồ hôi, ngồi xoay tới xoay lui trên ghế: "Đau đau đau đau quá."

Lê Sóc cài dây an toàn cho hắn: "Lớn như vậy rồi, nhịn một chút đi, ai bảo cậu kéo cửa xe."

Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc, khóe mắt rủ xuống, nhẹ bĩu môi, nhìn qua thực sự đáng thương.

Lê Sóc thở dài, có chút chột dạ: "Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không phải cố ý." Tuy rằng cậu bị vậy cũng đáng.

"Anh hôn tôi một cái tôi liền tin anh." Triệu Cẩm Tân chớp ánh mắt.

Lê Sóc đẩy đầu hắn ra: "Ngồi đàng hoàng đi."

Hai người tới bệnh viện, bốn ngón tay Triệu Cẩm Tân đã sưng to lên, vùng da xung quanh còn tụ huyết bầm tím, nhìn qua thực sự là không ổn.

Chụp xquang xong, cũng may là xương cốt không sao, cũng không bị rách da. Bác sĩ chườm túi đá cho hắn, kê thuốc uống và thuốc bôi, sau cùng là căn dặn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Lê Sóc nhìn tay phải tạm thời phế đi của Triệu Cẩm Tân, cực kỳ đau đầu, anh cảm thấy Triệu Cẩm Tân sẽ ăn vạ anh.

Quả nhiên, Triệu Cẩm Tân lắc lư bàn tay: "Đưa tôi về nhà đi, tôi như vậy không cách gì lái xe được."

Lê Sóc xoa xoa huyệt Thái Dương, lấy thuốc và toa thuốc, thở dài nói: "Đi thôi."

Lê Sóc trước đó còn cho rằng anh không bao giờ bước đến căn hộ mà Triệu Cẩm Tân luôn miệng nhắc tới, đáng tiếc thế sự khó liệu, bây giờ anh thật sự đã đến đây.

Vừa bước vào cửa trong đầu anh liền hiện ra một ít hình ảnh sinh động, tất cả đều tại tên tiểu tử Triệu Cẩm Tân này, cái gì cũng dám nói.

Triệu Cẩm Tân nhào lên sô pha, đáng thương hề hề nói: "Tôi đau quá."

Lê Sóc nói: "Biết làm sao được, bây giờ chỉ có thể băng lại, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm đâu, qua vài ngày sẽ giảm sưng thôi."

"Đau, đau, thật sự là đau." Triệu Cẩm Tân lộ ra dáng vẻ ai oán như cún con.

Lê Sóc thở dài, lấy túi chườm nước đá ra, cẩn thận nắm tay hắn, ngón tay vốn dĩ xinh đẹp thon dài giờ sưng to như củ cà rốt, anh quả thật có chút áy náy, anh nhẹ nhàng sờ sờ, sau đó một lần nữa đặt tay lên túi chườm đá: "Thoa thuốc trước đi, rồi mỗi ngày chườm lạnh, sau đó chườm nóng, còn thuốc tôi sẽ giúp cậu chia phần thuốc của mỗi ngày, cài điện thoại nhắc thời gian uống thuốc, cậu nhớ uốn thuốc đúng giờ đó."

"Sau đó thì sao? Sau đó anh liền không quan tâm tôi nữa?"

"Tôi... Cậu còn muốn tôi làm cái gì?"

Triệu Cẩm Tân bĩu môi: "Tôi đói bụng, anh biết làm cơm không?"

"Biết, cậu muốn ăn cái gì?"

"Anh xem trong tủ lạnh có cái gì, tùy tiện làm vài món đi."

Lê Sóc lấy gối ôm trên sô pha kê dưới đầu Triệu Cẩm Tân, "Cậu nghỉ ngơi trong chốc lát, nếu có đau thì ráng nhịn một chút, bác sĩ tuy có kê thuốc giảm đau nhưng tốt nhất là không nên uống."

Triệu Cẩm Tân lẳng lặng chăm chú nhìn anh, gật gật đầu, trên mặt hắn lộ ra một vẻ nhu thuận khác hẳn thường ngày.

Lê Sóc nghĩ nghĩ, lấy tay xoa xoa đầu hắn, coi như an ủi, sau đó đứng dậy đi làm cơm.

Triệu Cẩm Tân nhìn bóng dáng anh biến mất sau phòng bếp, nhẹ nhàng huýt sáo.

Bạn đang đọc Ai Đem Ai Là Thật của Thủy Thiên Thừa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!