Tiến vào thức hải người khác là chuyện trọng đại, tôi sợ thất bại ở phần này, thế nhưng ngoài dự đoán lại dễ dàng vô cùng. Lương Ân hoàn toàn không hề có chút phòng bị nào, thần thức của tôi khi tiến vào suôn sẻ còn hơn hấp thụ linh khí, hệt như mở cửa sẵn chờ người.
Tất nhiên lấy tu vi Trúc Cơ hậu kỳ hiện tại của tôi thì có muốn gây nên thương tổn gì cho hắn cũng khó.
Khi thần thức đôi bên đã giao hoà, Lương Ân bắt đầu phát động bí pháp Hoàng Lương, tôi liền bị cuốn vào hố đen bất tận.
Mùa đông lạnh giá, hiếm hoi được một ngày tuyết không rơi.
Hồ công tử mặc áo choàng bông dày cộm, chạy ra sân sau len lén nhìn Lương đại hiệp luyện kiếm.
Lương Ân không phải người của Hồ phủ. Hắn là kiếm khách lang bạt giang hồ, hai năm trước bị thương nặng được gia đình chúng tôi giúp đỡ, kể từ đó liền ở lại Hồ phủ tới bây giờ.
Nhà họ Hồ chúng tôi không liên can tới thị phi giang hồ, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Lương Ân tôi mới biết kiếm khách mặt mũi ra sao.
Hoá ra phải cực kỳ đẹp trai mới được gia nhập giang hồ. Cha tôi bảo ngày xưa ông cũng định làm kiếm khách nhưng phút chót quay xe, chắc là vì chưa đủ tuấn tú.
Gương mặt này, vóc người này, nếu để lại sẹo thì tiếc chết mất.
Sau khi Lương Ân tỉnh lại, tôi càng hiểu rõ cái nghề kiếm khách này vất vả đến thế nào. Mỗi ngày hắn đều chăm chỉ luyện kiếm, thức dậy sớm hơn cả gà gáy chỉ để đứng trung bình tấn, tối về lại đả toạ luyện khí công.
Tôi vốn mang chí lớn bình thiên hạ, nhìn thời khoá biểu của Lương Ân xong liền tự giác từ bỏ, làm cậu chủ nhà họ Hồ thôi được rồi.
Nói là lén nhìn, chứ thật ra tôi vừa chạy tới thì Lương Ân đã biết. Hôm nay trời lạnh quá, tôi phải khoác áo lông dày nhất của mình, thành thử chẳng khác gì một quả cầu bông duy động.
Thấy tôi từ xa, động tác trên tay hắn liền ngừng lại.
"Lương đại hiệp, cha mẹ ta có đặt may mấy bộ đồ giữ ấm cho ngươi, đã sai người hầu đặt trong phòng rồi." Tôi chạy tới gần, nói.
Lương Ân gật đầu: "Một lát nữa ta phải tìm hai người họ cảm ơn mới được, thật ngại quá."
"Khách sáo gì chứ, chỉ là mấy bộ đồ thôi. Ta thấy ngươi ăn mặc phong phanh quá thể, tuy biết Lương đại hiệp sức khoẻ kinh người, nhưng cũng chớ ỷ y không quan tâm bản thân." Tôi vừa nói vừa trộm đánh giá hắn.
Lương Ân từng giải thích với tôi người luyện võ như hắn có chân khí hộ thể, cho nên không sợ lạnh. Tôi cũng khá thích nhìn hắn mặc quần áo mỏng, bởi vì như vậy mới dễ thấy được cơ ngực và đôi lúc là cơ bụng của Lương đại hiệp. Người Lương Ân rắn chắc lắm chớ không mềm nhũn như tôi.
Hồi Lương Ân mới đến phủ chúng tôi ăn mặc kín như bưng, chẳng hiểu sao càng ngày càng lỏng lẻo, độ trễ của vạt áo làm tôi nhìn thôi đã nóng mũi.
Có điều sức khoẻ của Lương Ân vẫn quan trọng hơn cả, tôi không thể vì tà tâm mà bắt hắn phanh áo quanh năm suốt tháng mãi.
Lương Ân nhìn tay tôi chằm chằm: "Tay ngươi đỏ hết cả rồi."
Tôi cúi đầu nhìn đôi tay đỏ ửng của mình, mới nhớ ra bản thân quên mang găng tay. Mỗi lần mang vào muốn cầm nắm gì cũng bất tiện, nên tôi không thích đeo lắm.
Hắn đột nhiên nắm tay làm tôi có chút thẹn thùng. Khi tôi định hỏi Lương Ân có ý gì, một luồng khí nóng bất chợt bao phủ tay tôi, khiến toàn thân tôi sung sướng theo.
Ủ ấm một hồi lâu, hắn mới buông ra: "Hôm nay trời lạnh, chốc nữa lại có tuyết, Hồ công tử mau quay về phòng đi."
Tay hắn ấm nóng như cái lò sưởi, tôi thật luyến tiếc không muốn bỏ ra chút nào. Nhưng Lương Ân còn cần luyện kiếm, tôi không muốn khiến hắn cứ chốc chốc lại phân tâm sưởi ấm cho tôi nên đành nghe theo.
Tôi không ngốc, tôi biết mình thích Lương Ân. Từ hồi hai năm trước khi hắn tới Hồ phủ, tôi đã thích hắn rồi.
Đàn ông thích đàn ông là chuyện kinh hãi thế tục. Tôi không quan tâm ánh mắt người đời, chỉ sợ không biết Lương Ân nghĩ gì.
Có những lúc Lương Ân đối xử với tôi thật tốt, khiến tôi cứ ngỡ như hắn cũng có ý với mình. Nhưng hắn chưa từng nói gì, cũng chưa từng làm gì quá phận cả, tôi lại hoài nghi liệu bản thân có tự mình đa tình hay không.
Giằng co qua lại, đã hai năm mất rồi. Lương Ân không nói hắn sẽ ở đây tới khi nào, song cũng chẳng thể ở lại mãi được.
Cha tôi từng nói kiếm khách như con chim bay nhảy trên trời không bị ai ràng buộc, tiếc là ông mê luyến lồng son của mẹ tôi nên cam tâm từ bỏ. Còn Lương Ân thì sao? Tình yêu của tôi có đủ lớn để giữ cánh chim của hắn lại không?
Điều tôi lo sợ rốt cuộc vẫn xảy ra. Trong một buổi ăn tối, Lương Ân cảm ơn nhà họ Hồ đã chăm sóc mình hai năm qua. Nay thương thế đã lành, hắn muốn tiếp tục rong ruổi giang hồ.
Cha mẹ tôi đều xem đây là chuyện mừng, chỉ có tôi sững sờ ngây người, cả một buổi ăn ai nói gì cũng không nghe rõ.
Ăn tối xong tôi về phòng mình khóc. Tôi hỏi người hầu rằng người thất tình nên làm gì, gã bảo chắc là uống rượu, mượn say giải sầu. Trước giờ tôi chưa từng uống rượu nhưng nghe gã nói cũng có lý nên lén trộm một vò từ hầm rượu của cha tôi.
Uống mới có một chén, tôi khóc càng tợn, chẳng thấy giải sầu chỗ nào.
Tôi trèo cửa sổ ra ngoài, vừa đi vừa ôm bình rượu mà khóc. Men say chuếnh choáng khiến tôi chẳng còn biết trời trăng gì, theo bản năng lần mò tìm đến phòng Lương Ân.
"Lương Ân là đồ xấu xa cặn bã"
Tôi ngồi dưới cửa sổ phòng hắn, lấy cành cây viết chữ lên tuyết, viết xong còn cảm thán chữ mình thật là đẹp. Nhưng nhìn thấy hai chữ Lương Ân, sống mũi tôi cay cay, thế là tôi lại khóc.
Dường như Lương Ân nghe thấy tiếng tôi, cho nên hắn mở cửa sổ ra, ngạc nhiên hỏi: "Hồ Huyên, ngươi ở đây làm gì?"
"Ta..." Đầu óc tôi rối loạn một nùi, chẳng nhớ mình tìm tới đây vì lý do gì.
Cuối cùng tôi ấm ức nhìn chữ mình viết, lại nhìn lên gương mặt Lương Ân, chỉ tay mắng to: "Xấu xa cặn bã."
Lương Ân hết cách với tôi, đành bế người vào nhà. Cánh tay hắn vừa to vừa khoẻ, nhấc bổng tôi dễ như con mèo con, lồng ngực thì lại ấm như lò sưởi, làm tôi dễ chịu quá chừng.
Vì thế dù có vào phòng rồi, tôi vẫn kiên quyết đu trên người hắn không chịu buông. Lương Ân đành vừa ngồi ôm tôi vừa dỗ: "Rốt cuộc có chuyện gì? Ta làm gì sai khiến Huyên giận sao?"
"Ngươi... ngươi nói ngươi muốn rời đi." Tôi tức giận cắn môi.
Lương Ân thở dài: "Ta không phải người Hồ phủ, ăn nhờ ở đậu mãi không được."
"Ai nói không được?" Tôi hung dữ đấm vào ngực hắn, dĩ nhiên với cái sức lực lúc say thì chẳng khác gì gõ cửa, "Ta thấy ngươi chỉ đang kiếm cớ thôi. Có phải..."
Càng nói giọng tôi càng thêm tội nghiệp, nước mắt lưng tròng chảy theo: "Có phải ngươi biết ta thích ngươi nên mới bỏ đi không?"
Trong thoáng chốc đáy mắt Lương Ân xẹt ngang một tia ngạc nhiên, sau đó là bối rối. Mắt tôi đã hoa nhìn không rõ nữa, lồm cồm bò người dậy ngồi lên đùi hắn, hai tay giữ chặt lấy đầu Lương Ân để dễ nhìn.
"Huyên, ngươi say rồi." Giọng của Lương Ân khàn đến kỳ lạ.
"Nếu không thất tình ta đã không uống rượu. Không uống rượu thì đã không say. Tóm lại ta say là lỗi do ngươi!" Tôi hung hăng không biết điều tuyên bố, cắn xuống môi hắn.
Thật ra khi ấy tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều trong đầu, chỉ thấy môi Lương Ân trông có vẻ ngon miệng, muốn cắn rồi liếm. Ai ngờ tôi cắn xong liền bị người kia cắn trở lại, lưỡi hắn mạnh hơn lưỡi tôi, làm tôi bị đánh đến khóc thút thít kêu cha gọi mẹ. Tôi cố giãy thoát mới phát hiện tay hắn đã gắt gao ôm chặt eo tôi từ khi nào không hay, bên dưới mông còn có thứ gì thật cứng cọ vào.
Người tôi nóng rực như cái lò than nhỏ. Dần dần tôi buông xuôi, mặc kệ cho Lương Ân tuỳ ý công chiếm mình. Mỗi tấc da thịt nơi môi hắn chạm tới đều khiến tôi run rẩy vì sung sướng, lồng ngực phập phồng không tự chủ nỗi càng lúc càng nhanh. Cái cách Lương Ân giữ chặt lấy tôi khiến tôi cảm tưởng như một con mồi vướng vào tơ nhện, càng giãy càng bị xiết chặt, không thoát ra được.