“U Linh, anh mau đi đi, nếu Tướng quân mà thấy anh thì không ai được yên thân đâu.”
“Xuyên Nhi, cô đi cùng bổn thượng về U Linh Cốc đi, hai cái đứa kia và cả đám quỷ nhi nữa cứ hỏi cô ở đâu, cô đi đâu, léo nhéo điếc hết cả tai bổn thượng.”
“Tạm thời bây giờ tôi chưa về U Linh Cốc với anh được, nhờ anh chăm sóc chúng nó giúp tôi thêm một thời gian.”
“Xuyên Nhi, có phải cô ở đây là vì muốn tìm mắt cho con Mơ không hả? Ta đã nói rồi, mắt đã mất, dù có tìm lại được cũng không thể gắn vào được, cô quá cố chấp rồi.”
Vân Xuyên khoác thêm áo đứng lên, nghiêm túc nói với U Linh.
“U Linh, Dục Quỷ đã bị bắt, sớm muộn gì Tướng quân cũng tra ra chân tướng, kể cả mắt con Mơ không lấy lại được, tôi muốn được biết rõ nội tình.”
U Linh có vẻ đã mất bình tĩnh, hắn gấp quạt lại, nhìn tới nhìn lui, bất mãn kêu lên.
“Muốn biết nội tình thì cũng đâu cần cứ phải ở lại đây chứ?”
Vân Xuyên còn chưa kịp trả lời, màn trướng đã kêu soạt một tiếng, bên ngoài truyền vào một giọng nói âm u, khiến Vân Xuyên toát cả mồ hôi hột.
“Vân Xuyên là Phu nhân của Bổn tướng.
Ngươi hôm nay muốn đi cũng không đi được rồi.”
Nhìn ánh mắt sắc như lưỡi kiếm của Tướng quân, Vân Xuyên lạnh hết cả người.
Cô chỉ có thể thầm oán trách cái tên U Linh cứng đầu cứng cổ này, có ai lại đi chui vào cái rọ của kẻ thù như hắn không cơ chứ.
Có điều U Linh cũng chẳng tỏ ra sợ hãi, hắn đứng lên, xoè quạt ra phe phẩy trước mặt, giọng điệu đầy mỉa mai.
“Tên đần nhà ngươi, Xuyên Nhi đi theo ngươi mới là sai lầm đấy, ngươi còn nghĩ cái chức Phu nhân của ngươi cho thơm tho lắm hay sao.
Hết nữ tỳ bị móc mắt, lại đến bị Dục Quỷ săn đuổi, bị người Kiều gia chèn ép, Tướng quân phủ của ngươi cũng chỉ là cái nấm mồ đợi Xuyên Nhi nhảy vào thôi.”
Vân Xuyên thật muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống cho xong chuyện, cô đưa mắt nhìn về phía Triệu Ý, lại thấy thấp thoáng phía sau bóng dáng của Thục Hiên.
Cô ta nhìn cô mỉm cười dịu dàng đến đáng sợ.
Triệu Ý trầm ngâm một lát, sau đó lên tiếng.
“Ra ngoài.
Đánh một trận đi.”
Lời nói nhẹ tựa lông hồng, mà khiến Vân Xuyên và Thiết Ngôn đều rùng mình mấy cái.
U Linh gấp quạt lại, nghiêm túc đứng thẳng người lên.
“Đánh thì đánh, hôm nay ông đây phải phân thắng bại với tên đần nhà ngươi.”
Vân Xuyên hơi bực mình, U Linh cứ mở miệng ra là nói Tướng quân nhà cô là tên đần với tên thối tha, lúc này cô chỉ muốn gõ cho anh ta mấy cái.
Canh tư, gió lồ ng lộng, đuốc lửa được cắm thành một vòng lớn giữa cánh đồng, ở giữa vòng tròn đó, hai bóng dáng đứng đối diện nhau, một người bệ vệ oai phong, người kia phong lưu cao ngạo, Vân Xuyên nhìn mà chỉ biết thở dài ngao ngán.
Thiết Ngôn thì thầm bên tai cô.
“Hôm nay tâm tình Tướng quân rất tệ, có tên quỷ này đứng ra chịu trận cũng tốt.”
“Như thế là thế nào?”
“Nô tài không tiện tiết lộ, nếu muốn biết xin Phu nhân sau này hãy hỏi Tướng quân.”
Cô đã hiểu rồi.
Triệu Ý có lẽ trong lúc tra tấn A Duệ đã tra được tin gì đó, khiến cho tâm tư bức bối, lại được Thục Hiên thêm dầu vào lửa, cho nên mới ra cớ sự này.
Vân Xuyên đảo mắt nhìn sang Thục Hiên, thấy cô ta cũng nhìn mình mỉm cười nhạt.
Tạm thời Vân Xuyên không muốn hỏi gì Thục Hiên, cô càng muốn tìm hiểu rõ hơn về mối thù giữa Triệu Ý và U Linh, liền hỏi nhỏ Thiết Ngôn.
“Tướng quân và U Linh có thù oán gì mà ghét nhau đến thế?”
Giữa vòng tròn đuốc sáng rực, trận đánh đã bắt đầu, Triệu Ý nhiều năm chinh chiến, từng đòn đánh đều là dồn đối thủ vào chỗ chết.
Mà U Linh cũng không phải chân yếu tay mềm như dáng vẻ của hắn, nốt chu sa giữa trán lúc này lại phát ra ánh sáng nhạt, sức mạnh liền tăng lên đáng kể.
Thiết Ngôn do dự một hồi mới đáp.
“Thực ra, Tướng quân đã giết một người rất quan trọng với hắn, một nữ quỷ tội ác tày trời.”
“Ta nghe nói U Linh chưa từng giết người, bất quá cũng chỉ hút đi nửa dương thọ của con người mà thôi, sao bên cạnh hắn lại có một nữ quỷ tàn ác?”
Uỳnh! Uỳnh!
Thiết Ngôn chưa kịp trả lời, cả khoảng đất đã rung chuyển dữ dội như muốn nứt vỡ ra.
Đất ở dưới chân Triệu Ý và U Linh lún cả xuống, tung toé bắn lên khắp nơi, đám thuộc hạ kinh hãi lùi hết cả về sau, tránh ở yên cũng bị dính đòn.
Hai người họ giống như hai cột sáng, khiến người ta nhìn lâu sẽ bị nhức mắt, chẳng mấy chốc đã khiến giông tố giăng đầy trời đêm, từng tia sét dội xuống loang lổ.
Vân Xuyên và Thiết Ngôn chạy tới một gốc cây, tiếp tục chuyện ban nãy.
“Nữ quỷ đó là người trong lòng của U Linh, nhưng trái ngược với tên đầu đất nhà hắn, nữ quỷ kia vô cùng xảo quyệt, trước mặt U Linh thì tỏ ra biết điều, yếu đuối, nhưng sau lưng thì gi3t chết vô số thiếu nữ và trẻ em, thậm chí còn lợi dụng hắn để làm chuyện ác.
Phu nhân có từng nghe tới quỷ đội lốt người chưa?”
“Chẳng phải là để nói những kẻ khẩu phật tâm xà đó sao?”
“Không hẳn đâu, thực tế là có những con quỷ như vậy thật.
Điểm khác biệt là chúng sẽ lựa chọn những gì tốt nhất của người khác để biến thành của mình, nếu muốn khuôn mặt, chúng sẽ lột da mặt nạn nhân, muốn đôi mắt, chúng sẽ móc mắt họ.”
Vân Xuyên lặng cả người đi.
Lời Thiết Ngôn vừa nói sao lại giống với tình huống của con Mơ như vậy.
“Thiết Ngôn, nữ quỷ đó không phải Dục Quỷ sao?”
“Không phải đâu Phu nhân, chúng là một dạng còn quỷ quyệt hơn cả Dục Quỷ.
Dục Quỷ đa phần là đàn ông, nô tài chưa từng thấy con Dục Quỷ nào sinh ra là phụ nữ.
Phụ nữ vốn thích làm đẹp, thích trẻ mãi, cho nên nếu là Dục Quỷ thì sẽ không cần lấy đi những thứ tốt nhất đó để đắp lên mình.”
Lúc này Vân Xuyên chợt nhớ tới Thái Bà.
Đôi môi hồng hào, làn da trắng mịn, bàn tay thon dài, cả đôi mắt càng nhìn kỹ càng không phù hợp với gương mặt của bà ấy.
Bất giác nhìn qua chỗ Triệu Ý và U Linh, hai người họ đã đánh nhau cả nửa canh giờ rồi, vẫn còn muốn cày nát nơi này thành bình địa mới chịu thôi.
Vô số những đạo quang bay khắp các phía, cành cây ngọn cỏ kêu răng rắc không biết đến bao giờ mới ngừng lại được.
Có tiếng gà gáy râm ran từ đâu vọng tới.
U Linh đã thấm mệt, hơi thở dồn dập, mặt mũi sưng phù lên như bị ong đốt.
Hắn thầm rủa tên đần Triệu Ý, đánh đâu không đánh cứ nhất thiết phải đánh vào mặt hắn, cái mặt đẹp không tì vết của hắn nhìn không ra thể thống gì nữa.
Triệu Ý cũng dính mấy đòn của U Linh, nhưng sức ngài mạnh hơn hắn, nắm tay như chuỳ sắt, nếu không phải tội nghiệp U Linh bị nữ quỷ kia lừa gạt, y đã giết hắn nhiều năm về trước rồi.
“Triệu Ý, tên khốn kiếp nhà ngươi, dám đánh sưng mặt bổn thượng lên.”
Triệu Ý sắc mặt lạnh lùng khinh bỉ nói.
“Nửa đêm lẻn vào tìm người của Bổn tướng, đáng chết.”
U Linh xuýt xoa gương mặt sưng phù, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Dù hôm nay có bị đánh đến què chân, bổn thượng cũng phải đưa Xuyên Nhi đi, không để ngươi hại chết cô ấy.”
Sắc mặt đã dần trở lại bình thường của Triệu Ý lại sa sầm một cách đáng sợ.
Vân Xuyên thấy tình hình này, nếu đánh nữa thì sẽ thực sự phá nát nơi này, cô không thể để Thục Hiên đạt được ý đồ chia rẽ của mình, liền chạy ra.
“Tướng quân, U Linh, hai người đừng đánh nữa.
U Linh, anh về U Linh Cốc đi, tôi không đi theo anh được.”
U Linh chằm chằm nhìn Vân Xuyên, vẻ không cam tâm, cuối cùng nhắc cho cô nhớ.
“Xuyên Nhi, cô còn nợ ta một ân huệ, bây giờ ta muốn đòi lại ân huệ đó, yêu cầu cô đi theo ta về U Linh Cốc, tránh xa cái tên cả người toàn sát khí kia ra, hắn sẽ hại chết cô đó.
Hừ, Triệu Ý, bốn Phu nhân chết vì ngươi còn chưa đủ, giờ muốn Xuyên Nhi là người thứ năm hả? Ngươi đừng mơ.”
“U Linh, đừng nói nữa!”
Vân Xuyên lớn tiếng.
Cô cảm thấy đầu mình đang rất đau, nãy giờ hai nam nhân kia cứ đánh qua đánh lại chóng cả mặt, rút cuộc chẳng giải quyết được chuyện gì.
Cô không hiểu họ là đánh nhau vì thù hận, vì giải toả bực bội hay chỉ vì thích đánh nhau nữa.
“Cô…Xuyên Nhi, cô còn to tiếng với bổn thượng được hả? Bổn thượng tìm tới đây là vì sợ cô gặp nguy hiểm, cô muốn trở thành người thứ năm mất mạng vì hắn hay sao?”
Xem ra U Linh cũng đã điều tra rất kỹ về nội tình của Tướng quân phủ, nhìn cái mặt sưng vù của anh ta, Vân Xuyên cảm thấy rối bời và có lỗi, đành hạ giọng nói.
“U Linh, tôi nhất định sẽ tới gặp mọi người, nhưng bây giờ chưa phải lúc, anh nghe tôi có được không?”
Đồng tử màu đen huyền của U Linh trở về trạng thái bình thường mang vài tia thất vọng.
Sau đó hắn quay đi, liếc qua Triệu Ý một cái nói với Vân Xuyên.
“Vậy tuỳ cô.
Đám trẻ con kia cứ để lại U Linh Cốc, bổn thượng đã hứa với cô thì sẽ không nuốt lời.”
Dứt lời, U Linh liền bỏ đi.
Trông hắn lầm lũi như đứa trẻ vừa bị cha mẹ mắng, Vân Xuyên nghĩ có lẽ hắn đã tổn thương rồi.
Chỉ mong hắn sẽ sớm bình tĩnh trở lại.
Triệu Ý nhìn qua Vân Xuyên một cái, lạnh lùng quay đầu bỏ về trại, Thiết Ngôn và thuộc hạ cũng đi theo.
Vân Xuyên đứng lặng một chỗ, cảm giác bất lực lại trào lên.
Thục Hiên lúc này mới đi lại chỗ cô, không mặn không nhạt nói.
“Em gái, hình như em đã làm mọi chuyện rối tung lên rồi.”
“Đây không phải là điều chị muốn sao, chị Hiên?”
Sự điềm tĩnh này của Vân Xuyên, lại khiến Thục Hiên có chút chột dạ, nhưng cô ta vẫn cứng họng đáp.
“Em nghĩ nhiều rồi.”
Vân Xuyên lắc đầu, hơi ghé về phía Thục Hiên, đối diện với khuôn mặt giống hệt mình, cảm giác thật kỳ dị.
“Chị cả, nếu chị muốn đấu, em sẽ theo tới cùng.”
Nói xong, Vân Xuyên cũng xoay người bước đi.
Bà cả rắp tâm hại chết mẹ cô, con gái bà ta bây giờ cũng muốn dồn cô vào chỗ chết, Vân Xuyên nghĩ mình cũng không còn cách nào khác ngoài đối đầu với mẹ con nhà họ.
Và cả lão đạo sĩ tên Bàn kia nữa, cô sẽ trả hết không thiếu thứ gì.
Vân Xuyên vừa về trại, đã thấy Triệu Ý ngồi lặng yên sau án thư, nghe tiếng bước chân của cô, không ngẩng đầu nói.
“Đến đây.”
Vân Xuyên đi tới trước mặt Triệu Ý, quỳ gối xuống tấm nện bên dưới.
“Ở cạnh Bổn tướng sẽ rất nguy hiểm, về nhà đi.”
Vân Xuyên sửng sốt ngẩng đầu nhìn.
Cô cứ nghĩ Triệu Ý sẽ chất vấn cô về mối quan hệ giữa cô và U Linh, nào ngờ ngài lại nói câu đó.
“Tướng quân, lần nào gặp em cũng đều nói câu đó.
Tướng quân thật sự sợ em gặp nguy hiểm, hay là lo em làm vướng chân, hoặc là không muốn phải chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay thêm lần nào nữa?”
Triệu Ý chậm rãi đưa mắt nhìn Vân Xuyên, đôi tròng mắt sâu thăm thẳm như muốn nhìn thấu tâm can người khác.
“Những lần trước cử hành hôn lễ, Bổn tướng đều không có mặt, không về kịp để cứu được ai.
U Linh đáng chết, nhưng hắn nói đúng, Bổn tướng rồi cũng sẽ hại chết cả em.
Chi bằng, lần này Bổn tướng dâng tấu xin Hoàng thượng xoá bỏ hôn sự của chúng ta, nếu em không muốn về Kiều phủ thì có thể chọn đi đâu tuỳ ý.”
Thế này là đang đuổi khéo cô sao? Vân Xuyên cau mày, một sự ấm ức cứ vậy trào dâng khiến hai mắt cô nóng dần lên.
“Tướng quân đuổi em sao?”
“Bổn tướng không đuổi em, là cho em lựa chọn.”
Vân Xuyên bực bội đứng phắt dậy, từ trên cao mà nhìn xuống vị Tướng quân âm trầm lãnh đạm kia, bướng bỉnh nói.
“Em không đi đâu hết, ít nhất cho đến khi điều tra được nguyên do vì sao Dục Quỷ lấy mắt của con Mơ, em sẽ bám lấy Tướng quân không buông.”
Triệu Ý trân trân nhìn cô, dường như cũng bất lực vì sự ngang ngạnh này liền cụp mắt xuống.
“Chuyện đó có lẽ Bổn tướng đã có câu trả lời rồi.”
Vân Xuyên nghe thế lại lập tức ngồi xuống, tay bám vào cạnh bàn ngước lên hỏi.
“Tướng quân có phải cũng nghi ngờ Thái Bà rồi chăng?”
Bàn tay vạm vỡ đặt trên bàn chợt co lại, xương bàn tay đang rỉ máu đỏ thẫm, ban nãy đánh nhau với U Linh, chắc hẳn Triệu Ý cũng đã bị thương vài chỗ, chỉ là không kêu la gì mà thôi.
Vân Xuyên đứng lên đi lấy hộp đựng thuốc, vừa muốn lau vết thương trên tay cho Triệu Ý thì y liền rụt tay lại.
“Không cần, không sao cả.”
Vân Xuyên cau mày, bò cả ra bàn mà giật lấy bằng được.
Chẳng biết cô lấy đâu cái gan này, nhưng mà cô không thích nhìn thấy Triệu Ý bị thương.
“Tướng quân ở yên đi, em vụng về, còn vùng vằng sẽ làm đau người đấy.”
Triệu Ý không nói gì thêm, cũng không từ chối nữa, ở yên để mặc Vân Xuyên muốn làm gì thì làm.
Xong xuôi, cô mới lại ngẩng đầu lên hỏi.
“Tướng quân còn bị thương chỗ nào nữa không?”
“Không còn chỗ nào nữa.”
“Nói dối.”
“Chưa ai dám nói với Bổn tướng bằng thái độ này.”
“Nếu Tướng quân muốn phạt thì cứ phạt đi, chỉ cần Tướng quân nói cho em biết chuyện về Dục Quỷ và Thái Bà.”
Triệu Ý triệt để thu tay về, Vân Xuyên biết Tướng quân nhà cô lại bắt đầu cáu kỉnh rồi, bình thường tỏ ra lạnh lùng, lãnh đạm, có khi dịu dàng ôn hoà, nhưng lúc bực bội cũng thật khó ưa, cô liền thở dài nói, vẻ chân thành.
“Tướng quân, tỳ nữ của em đến Triệu phủ bị móc hai mắt, sau đó em lại thấy mắt của Thái Bà rất khác lạ.
Thiết Ngôn có nói với em về một loại quỷ có khả năng lấy đi thứ tốt nhất trên thân thể con người để biến thành của chúng.
Tướng quân có biết, ngày đầu tiên em gặp Thái Bà, bà ấy nói gì với em không?”
Triệu Ý đăm đăm nhìn cô chờ đợi, nửa muốn nghe nửa lại mong cô đừng nói thêm gì nữa.
“Thái Bà nói, mắt của em rất đẹp, khiến người khác ghen tỵ.”
Khi nói ra lời này, Vân Xuyên mường tượng lại cái ngày cô gặp Thái Bà, bây giờ mới nhận ra, vẻ mặt Thái Bà khi ấy là thèm muốn, là khao khát có được chứ không đơn thuần là ghen tỵ nữa.
Lẽ ra người bị Dục Quỷ móc mắt phải là cô chứ không phải con Mơ, nhưng cô gái điên đã nhắn cô ra vườn tú cầu, chính ở đó cô lại gặp kẻ tự xưng là em trai Triệu Ý.
“Phải rồi, có một chuyện này em phải nói, có người mạo nhận là em trai của Tướng quân, hắn nói tên hắn là Triệu Ân, Tướng quân có biết không?”
Tướng quân kinh ngạc nhìn cô, bộ dạng hoàn toàn không hiểu lời cô đang nói.
“Ta không có em trai, lúc còn nhỏ được Thái Bà đưa về nuôi dưỡng, kế tục tước vị nhà họ Triệu, cũng chưa từng nghe Thái Bà nhắc đến chuyện có anh em nào cả.”
“Em có hỏi Thiết Ngôn, hắn cũng nói như vậy.
Nhưng hình như, Triệu Ân không phải con người, hắn còn có một con rắn lớn luôn ở bên cạnh, lẽ nào hắn cũng là quỷ sao?”
Tướng quân trầm ngâm một hồi, sau đó nói với cô.
“Chuyện về tên Triệu Ân đó chưa rõ ràng, chưa vội kết luận.
Phu nhân, còn chuyện của Thái Bà và Dục Quỷ, để ta điều tra thêm một chút nữa, sẽ có câu trả lời cho em.”
Vân Xuyên tuy vội vàng muốn tra ra chân tướng, nhưng cũng hiểu sự khó xử này của Triệu Ý, cô chỉ còn biết gật đầu.
“Tướng quân, thiếp thất của Tướng quân được đưa vào phủ đã biến thành một kẻ điên, hiện giờ còn đang mang thai con của Dục Quỷ, nếu không có gì thay đổi thì không đầy ba tháng nữa sẽ sinh ra.
Hiện giờ cô ta đang mất tích, có thể Dục Quỷ biết cô ta đang ở đâu, hắn cũng đang mưu tính chuyện gì đó.”
“Bổn tướng sẽ tra hỏi hắn thêm về chuyện này.”
Bên ngoài chợt có thuộc hạ chạy sộc vào bẩm báo.
“Bẩm Tướng quân, Phu nhân, bên ngoài có một toán dân chạy nạn muốn xin đồ ăn, hình như còn có mấy người bị trúng tà.”
“Đi ra xem thế nào.”
Triệu Ý rời khỏi án thư bước ra, Vân Xuyên cũng nhanh chân đi theo phía sau.
Quả nhiên họ đều là người dân trong một thôn nhỏ cách đây mấy chục dặm, trong số họ có bốn năm người có biểu hiện bị trúng tà, thân thể mọc lên những đốm trắng như nấm lông, tổng thể nhìn vô cùng đáng sợ.
Triệu Ý lập tức ra lệnh dựng riêng trại cho bọn họ, chia ra một bên của người còn khoẻ mạnh, bên kia dành cho người đang trúng tà.
Thục Hiên cũng ở đâu chạy tới xem, kết quả là khi nhìn thấy những nhúm lông nhỏ, bông bông như đậu phụ lên men trên người bệnh thì liền chạy đi nôn khan một hồi.
Triệu Ý lệnh Thiết Ngôn cho người hỏi những người khoẻ mạnh kia một vài điều như từ đâu tới, có ăn uống gì lạ không, đặc biệt là phát bệnh từ lúc nào.
Thấy Vân Xuyên đứng im lặng đang suy tư điều gì đó, Triệu Ý liền hỏi cô.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Vân Xuyên cũng thành thực trả lời.
“Em thấy thứ đó rất quen, nhưng nhất thời chưa nhớ ra, trí nhớ của em đôi khi không được tốt.
Nếu được xem kỹ hơn thì có lẽ sẽ nhớ ra cũng nên.”
“Còn chưa biết là trúng tà, trúng bùa ếm hay bệnh lạ, em không được tự ý động vào.”
Vân Xuyên biết Triệu Ý lo cho mình, nên cũng chỉ còn biết vâng dạ rời đi.
Cô nhớ ra Dục Quỷ, muốn tìm hắn hỏi sự tình, nhưng Thiết Ngôn nói hắn đã bất tỉnh, chưa biết khi nào mới tỉnh lại.
Vân Xuyên cũng không lấy làm lạ, Dục Quỷ đã bị cô đâm xuyên một giáo qua bụng, bị chọc mù một bên mắt, đêm qua còn bị tra tấn một hồi lâu, là quỷ cũng không thể chịu đựng nổi sự dày vò đó.
Cô về trại, thấy bên cái kệ gỗ nhỏ có sách và một số loại pháp bảo khác liền đi tới xem.
Một chiếc hộp đựng đầy các loại bùa chú, mấy chiếc hộp nhỏ đựng sáp, thêm cả vài mảnh răng động vật mà theo cô đoán thì có lẽ là của hổ hoặc lợn rừng.
Nghe nói Triệu Ý từ lúc còn rất nhỏ đã luyện thuật pháp, luyện cưỡi ngựa, bắn cung, đấu kiếm, năm mười lăm tuổi đã bắt đầu ra sa trường, mười chín tuổi dùng một đội quân một trăm người, phá tan trận pháp của quân địch tạo nên trong một cánh đồng lau sậy bạt ngàn, bắt sống pháp sư nước địch đưa lên giàn hoả thiêu.
Các giai thoại về Triệu Ý cũng bắt đầu được người dân khắp nơi truyền miệng, có cái đúng, cũng có chuyện là người ta nói quá lên.
Đột nhiên Vân Xuyên nhớ ra thứ nấm mốc mọc lên trên người của đám dân chạy nạn kia là gì, cô mừng hơn bắt được vàng, vội vã chạy ra bên ngoài đi tìm Thiết Ngôn.
Vừa ra tới gần trại nơi nạn dân ở, đã thấy Thục Hiên đang mang thứ nước gì đó cho họ uống.
Cô liền đi tới hỏi.
“Chị cả, chị cho họ uống cái gì vậy?”
“Là nước giải ngải, chắc em không biết về thứ này đâu.”
Thục Hiên đắc ý như vậy, Vân Xuyên không tỏ ra khó chịu, ngược lại đã cho cô biết, cô ta còn biết về bùa ngải.
Thấy Thục Hiên định mang cái tô lớn đựng thứ nước còn vương mùi khói nhang, Vân Xuyên liền kéo tay lại hỏi.
“Chị cả, thứ này có tác dụng thật không? Chị đã hỏi qua Tướng quân chưa?”
Thấy Vân Xuyên có ý nghi ngờ mình, Thục Hiên liền giật tay ra, cau có đáp.
“Không hỏi ý kiến Tướng quân làm sao chị dám cho họ uống, em không biết gì thì đứng qua một bên đi, vướng chân vướng tay.”
Vân Xuyên đưa mắt dò hỏi Thiết Ngôn, thấy anh ta gật đầu, cô cũng thôi không hỏi thêm gì nữa.
Thục Hiên cười lạnh với cô một cái, bê cái tô chia đều thành các bát nước nhỏ, còn tận tình đưa cho người trúng ngải uống.
Vân Xuyên cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô cũng chỉ nghĩ là có nhiều cách giải ngải khác nhau, Triệu Ý đã cho phép, hơn nữa cô cũng tin Thục Hiên không ngu ngốc tới mức tự lấy đá đập vào chân mình.
Cô đi tới bên cạnh cửa trại ngó vào, thấy mọi người đã uống hết bát nước mà Thục Hiên đưa cho, sau đó lại mệt mỏi nằm xuống, nếu như có thể chữa khỏi thì tốt quá.
Vân Xuyên định trở về trại, nhưng nghĩ ngợi gì đó lại đi ra bờ sông, nhặt mấy hòn đá cuội ném xuống mặt nước gợn sóng.
Cô nghĩ về những việc xảy ra gần đây, ngẫm thật kỹ từng việc một, không tránh khỏi có chút xót xa và buồn bã.
Vân Xuyên mới mười sáu tuổi, lứa tuổi đẹp nhất của một người con gái, nhưng kể từ khi mẹ mất, cô chưa từng được trải qua ngày tháng đẹp đẽ phù hợp với tuổi của mình.
Nếu không phải tìm cách tránh bị bắt nạt, bị sai xử, thì lại quay cuồng bảo vệ cái mạng bé nhỏ.
Cuộc đời cô thực sự chỉ toàn là bất hạnh thôi sao?
Chợt Vân Xuyên nghe thấy những âm thanh xào xạc từ bên cánh rừng thưa gần đó.
Cô tò mò đi qua xem xét.
Tiếng loạt soạt mỗi lúc càng thêm nhộn nhạo, như thể có hàng vạn con vật nhỏ đang bò trên mặt đất.
Vân Xuyên lùi lại, đúng lúc cô như nhìn thấy thấp thoáng một bóng người từ trong rừng đi ra, thì phía doanh trại vang lên tiếng người lao xao.
Vân Xuyên quay đầu nhìn về phía trại, thấy đám binh sĩ nháo nhào như ong vỡ tổ, quay về trước thì đã không còn thấy bóng người nào nữa, chỉ còn âm thanh rả rích soàn soạt kia mỗi lúc một gần.
“Không xong rồi, bị mai phục.”
Vân Xuyên cắm đầu cắm cổ chạy về phía trại, khi tới nơi, đã thấy khung cảnh cực kỳ nhốn nháo.
Cô túm lấy một thuộc hạ hỏi có chuyện gì xảy ra, hắn méo mặt đáp.
“Đám dân chạy nạn kia phát điên rồi, họ muốn giết chúng ta.”