Chương 86: Ân Hữu Trọng Báo

Phiên bản 12639 chữ

Hai chiếc di động này của Mạnh Ân là Hàn Trọng Viễn cho, để cậu tặng cho hai người bạn của mình. Ban đầu cậu định đợi tan học xung quanh không có ai thì mới tặng, để Tôn Minh Đạt khỏi khó chịu. Nhưng sau khi chứng kiến chuyện của Lý Văn thì lại hơi mất kiềm chế, thậm chí không kìm được lấy điện thoại ra ngay trước mặt mọi người.

Sau khi lấy ra, cậu hơi hối hận, nhưng thấy sắc mặt Lý Văn thay đổi thì dường như lại hơi hả dạ.

Chỉ nhìn chi phí ăn mặc của Lý Văn thì sẽ không có ai cảm thấy trong nhà gã không có tiền cả, nhưng trước kia lúc nào họ cũng than nghèo, lúc nào cũng bảo Lý Thục Vân gửi tiền về.

Tất nhiên, mẹ cậu cũng có chỗ sai. Bà muốn lấy lòng nhà mẹ đẻ, nên cậu mãi mãi mặc quần áo cũ, mẹ cậu thì mua chiếc áo lông mới nhất gửi về cho Lý Văn…

“Mạnh Ân, cậu đùa đấy hả? Điện thoại đắt tiền thế này làm sao tớ dám nhận?” Tôn Minh Đạt ngẩn ra, lập tức nói.

Mạnh Ân vội bảo: “Cái này không phải điện thoại xếp hàng đi mua, mà là điện thoại ban đầu Duyên Mộng sản xuất ra để khảo nghiệm. Nhà tớ có người làm việc trong Duyên Mộng, mang về cho tớ, các cậu không cần thì tớ để đó cũng vô ích.” Sau khi Hàn Trọng Viễn để cậu tặng điện thoại cho Tôn Minh Đạt và Phùng Huyên, Mạnh Ân vẫn luôn nghĩ xem phải làm thế nào để Tôn Minh Đạt nhận, mà đây cũng là lí do mà cậu đã nghĩ ra từ trước.

“Người nhà cậu làm việc trong Duyên Mộng? Cái khu nghiên cứu cách đây không xa á?” Tôn Minh Đạt ngạc nhiên hỏi, khu nghiên cứu của Duyên Mộng cách Đại học Z không xa, rất nhiều người trong số họ đều biết.

“Ừ.” Mạnh Ân gật đầu, lại hơi trông mong nhìn Tôn Minh Đạt, “Điện thoại này nhà tớ có mấy cái lận, cứ để không đó, cậu không cần thì tớ để đó cũng vô ích.” Cậu hi vọng Tôn Minh Đạt có thể nhận, dù sao bình thường cậu cũng không ở trường, có một số việc trong trường đều nhờ Tôn Minh Đạt nói cho cậu biết. Có thể nói Tôn Minh Đạt đã giúp cậu rất nhiều, mà điện thoại này… Hàn Trọng Viễn thường mang các loại đồ điện tử về nhà, Tôn Minh Đạt không cần thì đúng là lãng phí.

Tôn Minh Đạt có lòng tự ái, không hề muốn nhận chiếc di động này, nhưng Phùng Huyên thì cười nói: “Chả trách ngày nào cậu cũng về nhà, đây là hàng khảo nghiệm thật à?” Cái vị bảo cô theo dõi Mạnh Ân đó nói rằng sẽ cho cô một chiếc di động mới, để sau này tiện gửi ảnh hơn, xem ra đây chính là di động mới của cô…

“Ừ, cậu cầm đi.” Mạnh Ân đưa điện thoại cho Phùng Huyên.

“Vậy tụi tớ không khách sáo nữa! Lần sau mời cậu ăn cơm nha!” Phùng Huyên cười cất điện thoại đi, tính cách Tôn Minh Đạt đơn giản, không nhận ra vẻ khó xử của Mạnh Ân, nhưng cô thì nhìn thấy, bây giờ nhận điện thoại thì sẽ khiến Mạnh Ân yên lòng hơn.

“Phùng Huyên!” Tôn Minh Đạt không đồng ý nhìn bạn gái mình, nhận đồ của Mạnh Ân như vậy, khiến cậu cảm thấy rất ngại.

“Được rồi, sắp vào lớp rồi, có chuyện gì để sau hãng nói.” Phùng Huyên nói. Cô không phải là người hiền lành gì cả, thậm chí còn hơi ích kỉ và rất thức thời nữa, nếu không cũng sẽ không theo dõi Mạnh Ân giúp Hàn Trọng Viễn. Cũng vì như vậy, nên cô sẽ nhận chiếc điện thoại này. Còn Tôn Minh Đạt, Phùng Huyên tin chắc mình có thể thuyết phục được cậu.

Đôi khi chính bản thân Phùng Huyên cũng thấy lạ, tại sao người bố kia của cô làm ăn mười mấy năm, mà không hề biết nhìn sắc mặt người ta để nói chuyện, nhưng cô thì càng ngày lại càng giỏi những việc ấy… Cơ mà, nếu cô chẳng biết gì cả, thì e rằng bây giờ mẹ cô cũng không có tiền để điều trị.

Sau khi tan học, quả nhiên Phùng Huyên thuyết phục được Tôn Minh Đạt nhận điện thoại, còn nhiệt tình mời Mạnh Ân ăn cơm.

“Xin lỗi, trong nhà còn có người đợi tớ về ăn cơm.” Mạnh Ân nói.

Mạnh Ân vừa dứt lời thì Phùng Huyên chợt nghĩ ngay đến người bạn trai kia của cậu, lập tức không dám khuyên nữa. Nhưng buổi tối, khi đưa Tôn Minh Đạt đi trung tâm thành phố định mua cây bút máy cho Mạnh Ân, lúc mua, sợ người bạn trai kia của Mạnh Ân không vui mà còn cố ý mua hai chiếc.

“Hai trăm tệ một chiếc, chả lẽ bút này làm bằng vàng hay sao? Hồi bé anh mua bút máy đều không quá năm tệ, hay là mình mua cái khác nhé? Cái này chả thực dụng tí nào cả.” Tôn Minh Đạt không kìm được tặc lưỡi, cậu đi làm vất vả lắm mới để dành được một nghìn tệ! Theo suy nghĩ của cậu thì đúng là nên tặng cho Mạnh Ân món quà mấy trăm đến một nghìn, nhưng mua bút máy đắt tiền như thế thì không hề đáng giá.

“Người có tiền sẽ dùng bút máy như vậy.” Phùng Huyên thoải mái trả tiền, cô biết có lẽ Tôn Minh Đạt sẽ cảm thấy những món đồ khác đáng giá hơn, bút máy không hề đáng phải trả nhiều tiền như vậy, nhưng suy nghĩ của người có tiền thì đâu có giống họ.

Phùng Huyên rất cảm kích Mạnh Ân, ngay cả người ban đầu hơi mất tự nhiên khi nhận quà là Tôn Minh Đạt, lúc mua quà đáp lễ, sau khi quyết định rằng mai sau phải chăm lo thật tốt cho Mạnh Ân thì cũng thản nhiên hơn rất nhiều. Nhưng trong lòng Lý Văn lại vẫn nghẹn khuất.

Cho dù di động Mạnh Ân lấy ra không phải là hàng mới, nhưng vậy cũng ghê gớm quá rồi. Người nhà Mạnh Ân có thể lấy được chiếc điện thoại hơn năm nghìn từ công ti, bố mẹ gã thì cùng lắm cũng chỉ lấy được mấy cái nhãn mác in tên công ti… Tại sao số phận gã cứ luôn đen đủi thế cơ chứ?

Có một chớp mắt, thậm chí Lý Văn không kìm được muốn oán hận bố mẹ của mình.

***

Đại học cho nghỉ đông khá sớm, qua tết tây không lâu thì đến nghỉ đông. Tôn Minh Đạt nhà xa, sợ ở lại thành phố H làm việc sẽ không mua được vé tàu về nhà, từ sớm đã đi mua vé tàu với một người bạn học cùng quê, Phùng Huyên thì ở thành phố H tìm một công việc.

Đó là công việc làm thêm bán hàng cho một cửa hàng chuyên doanh ở một trung tâm thương mại lớn, tuy lương cơ bản thấp nhưng lại có thể ăn chia phần trăm, vì thế có rất nhiều người muốn làm công việc này. Nhưng cuối cùng người quản lí thấy Phùng Huyên cầm chiếc di động Mộng Tưởng đang rất nổi tiếng gần đây, thì quyết định nhận Phùng Huyên. Trước đây nhân viên làm thêm mà họ tuyển từng lấy trộm hàng hoá, tuy có thể báo cảnh sát nhưng dù sao cũng rất phiền phức, cơ mà người có thể dùng chiếc di động năm nghìn tệ, kiểu gì cũng không đến mức trộm đồ…

Phùng Huyên đi làm thêm như cá gặp nước, Lý Văn thì đã về đến thị trấn nhỏ nơi nhà họ Lý ở.

Nhà họ Lý không hề giàu có, nhưng được ba nghìn tệ hàng tháng của Lý Thục Vân trợ cấp thì cuộc sống lại rất sung túc, càng chiều chuộng cho tiền gã sinh viên Đại học Z là Lý Văn. Nhưng dù như vậy thì khi biết Lý Văn mua chiếc di động bị phê phán là đắt đỏ quá mức trong bản tin thời sự, họ vẫn không chấp nhận nổi.

“Tiểu Văn, cái điện thoại hơn hai trăm tệ kia không phải vẫn dùng tốt sao?” Lý Thục Vân không kìm được nói, hồi trước bà ta có một chiếc di động Nokia màn hình đen trắng, là bố mẹ bảo bà ta mua, ban đầu nói là để bà ta dùng, nhưng cuối cùng vẫn bị bố Lý cầm, mỗi tháng bà ta còn phải đi nộp tiền điện thoại nữa.

“Bây giờ trong trường ai cũng dùng điện thoại Mộng Tưởng hết, người ta tặng bạn gái cũng toàn tặng cái này!” Lý Văn cau mày đáp, khoa của họ có rất nhiều người chỉ biết học, cũng ít chuyện hỗn tạp xảy ra, nhưng khoa khác lại có rất nhiều con nhà giàu, dù sao cũng nổi lên một số việc bị bàn ra tán vào. Chả hạn như người nào đó ở khoa nào đó lái chiếc xe hơn một triệu đến trường, chả hạn như người nào đó ở khoa nào đó tặng cho bạn gái điện thoại Mộng Tưởng. Những chuyện này mấy người như Mạnh Ân Tôn Minh Đạt không hề biết, nhưng Lý Văn tham gia Hội sinh viên, suốt ngày luồn cúi khắp nơi nên cái gì cũng biết hết.

“Đúng thế, sinh viên làm sao có thể dùng loại di động đểu hai trăm tệ cơ chứ? Mày tưởng tụi nó cũng giống như bà già này, thích lừa thế nào thì lừa chắc!” Mẹ Lý nói, ai cũng nghe ra đây là mụ đang nói bóng nói gió Lý Thục Vân.

Nhất thời Lý Thục Vân không dám nói tiếp nữa, Lý Văn lại chợt nghĩ tới điều gì đó: “Cô cả, có phải con trai cô tên là Mạnh Ôn[1] không? Lớp bọn con cũng có một người tên là Mạnh Ân, nghe rất giống tên em ấy, có nhiều tiền lắm, người nhà còn làm ở Duyên Mộng, điện thoại mới ra cậu ta còn đem tặng cho hai người cùng lớp nữa.”

[1] Mạnh Ôn [mèngwēn] và Mạnh Ân [mèngēn], đọc na ná nhau.

Người nhà họ Lý đều nói tiếng địa phương, nên tất nhiên Lý Văn cũng chỉ biết tên của em họ theo tiếng địa phương, Lý Thục Vân còn rất ít khi nhắc đến, chính vì như thế nên gã mới hoàn toàn không phát hiện thân phận của Mạnh Ân.

“Mạnh Ân?” Lý Thục Vân kinh hãi.

“Vâng, tên là Mạnh Ân, là một tên cực kì đáng ghét luôn, cậy trong nhà có tiền không coi người khác ra gì, con nói chuyện với cậu ta mà cậu ta còn không thèm để ý đến con!” Tuy trong trường Lý Văn rất nhiệt tình với Mạnh Ân, nhưng về đến nhà thì cũng không thèm đè nén lửa giận trong lòng nữa.

Mạnh Ân? Chẳng lẽ thật sự là Mạnh Ân? Không phải thằng nhóc đó đi theo một người đàn ông hay sao? Lẽ nào người đàn ông kia lại chịu tốn nhiều tiền cho nó đi học? Lý Thục Vân không kìm được bắt đầu hoảng hốt.

“Tại sao người đó có thể như vậy? Cậy có tiền thì có thể coi thường người khác chắc? Cô cả, Tiểu Văn không có tiền nên ở ngoài toàn bị người ta coi thường kìa, chị không thể để yên như thế được!” Mẹ của Lý Văn nhìn Lý Thục Vân.

Người em dâu còn lại của Lý Thục Vân nghe thấy mẹ Lý Văn nói vậy thì tuôn ra một tràng: “Chị cả, bây giờ Tiểu Bảo sắp đi mẫu giáo rồi, học phí rất đắt, hơn nữa sức khoẻ nó không tốt còn phải uống sữa bột nữa. Chị của Tiểu Bảo học Trung học cũng cần dùng nhiều tiền, nhà chúng ta sắp không còn gì ăn rồi!” Cô ta vừa dứt lời thì cũng nhìn chị dâu của mình một cái, nếu chị dâu của cô ta không cần tiền thì cô ta cũng chẳng đòi hỏi Lý Thục Vân, nhưng Lý Thục Vân đã cho chị dâu của cô ta bao nhiêu, thì nhất định cũng phải cho cô ta y như vậy!

Lý Thục Vân ong ong hai bên tai, cuối cùng chỉ có thể quyết định sau này mỗi tháng sẽ cho mỗi nhà một nghìn. Vì thế, tiền mà bà ta có thể dành cho bố mẹ ít đi, lúc về không khỏi bị mẹ Lý mắng cho một trận.

Nhưng Lý Thục Vân không hề để ý đến lời mắng mỏ của mẹ Lý, chỉ không kìm được hơi âu sầu, muốn biết người bị cháu mình ghét có phải là con trai mình hay không. Mà việc này, khi Lý Văn dùng di động lên mạng tìm được ảnh của Hàn Trọng Viễn cho họ nhìn, lập tức được bà ta xác nhận.

“Số người này tốt thế chứ lại, đầu thai trong bụng chủ tịch của Hoa Viễn, bây giờ tuổi xấp xỉ con mà đã mở được công ti rồi!” Lý Văn ghen tị nói, trong di động của gã là hình ảnh Hàn Trọng Viễn đang cau mày đối đáp với những phóng viên kia.

Đây không phải là người ở chung với con trai mình sao? Hoá ra giàu có như vậy, chả trách lại chịu cho con trai mình đi học Đại học. Con trai mình đi học Đại học, sau này có công ăn việc làm, sẽ không cần mình phải lo lắng nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thục Vân thả lỏng hơn rất nhiều, cũng không nói chuyện Mạnh Ân là con của mình ra – Lý Văn ghét Mạnh Ân như vậy, làm sao để gã biết Mạnh Ân là con trai bà ta được chứ? Huống hồ việc Mạnh Ân làm cũng chả đứng đắn gì… Lý Thục Vân vô thức giấu giếm chuyện của con mình.

Lý Văn hâm mộ Hàn Trọng Viễn xong thì nói tới chuyện đổi khoa của mình. Học kỳ này gã tốn rất nhiều công sức, nhưng vì gã muốn chuyển sang khoa cực kì hot nên vẫn chưa thành công. Cơ mà cũng may gã đã biết một ít tin tức nội bộ, biết rằng thật ra học viện nông nghiệp của Đại học Z luôn rất được coi trọng, nếu gã chăm chỉ học hành thì rất có thể sau khi tốt nghiệp sẽ được vào làm trong mấy cơ quan nhà nước… Vừa biết tin đó thì gã cũng không muốn đổi khoa nữa, dù sao gã cũng biết người như gã khó lòng kiếm được nhiều tiền, nhưng mà làm quan thì… Làm quan tốt đẹp biết bao, nở mày nở mặt biết bao!

Năm nay nhà họ Lý đón tết cũng náo nhiệt như năm ngoái. Hàng ngày cả đại gia đình tụ tập trong nhà bố Lý mẹ Lý, ăn đồ ăn Lý Thục Vân nấu, để Lý Thục Vân rửa bát và trông trẻ con cho họ, sau đó họ nói chuyện phiếm, chơi mạt chược, cuối cùng bỏ lại một đám bừa bãi rời đi. Mà Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn thì nghênh đón Tiền Mạt tới thăm.

“Sao mẹ lại đến đây?”

“Cái thằng vô lương tâm này, năm mới cũng không biết đường về, tất nhiên mẹ chỉ còn cách tự đến rồi!” Tiền Mạt trừng con trai mình một cái, thấy dáng vẻ cao lớn điển trai của con mình thì lại không khỏi tự hào.

“Con định ngày mai sẽ qua.” Hàn Trọng Viễn đáp, tất nhiên hắn không thể quên mẹ của mình rồi.

“Chỗ mẹ nhà cửa trống vắng cũng chả có gì hay, nên mẹ đến đây luôn cho xong.” Tiền Mạt bật cười, rất nhanh lại nói tiếp, “Mấy hôm nay Duyên Mộng nổi tiếng quá, người nhà họ Hàn bên kia lại để ý đến con, Hàn Thận còn tới tìm mẹ hỏi hai lần đấy, con chú ý đi.”

“Con biết rồi.” Hàn Trọng Viễn gật đầu. Hắn rất rõ ràng Hàn Thận gặp phải chuyện gì, quá nửa là bị bố mình ép đi kết giao, hoặc là hơi hối hận rồi. Tuy người này có rất nhiều khuyết điểm nhưng ít ra không có ác ý với họ. Chứ Hàn Hành Diểu thì… Hàn Hành Diểu, kẻ đó chính là một tên điên, hắn phải chú ý mới được.

Nghĩ đến đây, Hàn Trọng Viễn lại tăng thêm biện pháp bảo vệ đối với Mạnh Ân, Tiền Mạt và mình.

Bạn đang đọc Ân Hữu Trọng Báo

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!