Khi tiếng chuông báo động vang lên, đám người Thôi Quốc Hoa chạy tới hướng phòng giám sát và điều khiển trên tầng 5, trong hành lang hoa lệ, có hai gã nam tử ngã xuống trong vũng máu, một người là cảnh vệ trên thuyền, tên còn lại mặc trang phục du khách, cả hai đã ngừng thở.
"Quốc Duệ, tình huốn nào?"
"Hoa Tulip."
Đem bức tranh có hình hoa tulip đặt vào trong tay của Thôi Quốc Hoa, Đàm Quốc Duệ hơi nhíu mày, nói:
"Người cảnh vệ này là nội tặc do Bùi La Gia thiết lập trong nội bộ chúng ta, người còn lại nếu như bỏ cải trang đi, có thể xác định 80% là A cấp sát thủ của Bùi La Gia, người này ở trong phân bộ Nhật Bản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Đao thật nhanh."
Nhìn một vết thương duy nhất trên cổ của người khác, Thôi Quốc Hoa lại nhìn về phía góc phòng có bốc lên mùi khói, nói:
"Chắc là đêm qua bọn họ tới đây tìm băng ghi hình, đương nhiên là vị hoa tulip tiên sinh kia đã khiến cho Bùi La Gia cảnh giác, đầy có thể nói là đòn cảnh cáo cho Bùi La Gia. Quốc Duệ cậu đã đoán ra tình huống đại khái chưa?"
"Rồi."
Đàm Quốc Duệ day day huyệt Thái Dương, bình tĩnh nói:
"Đúng như lão đại nói, hai người đến vi băng ghi hình, trong lúc lấy băng, hắn cho tên nội tặc đi vào lấy, còn hắn đứng phía sau. Vị A cấp sát thủ này vị Hoa Tulip tiên sinh đánh lén, không kịp phản kháng, dính một đao trí mạng, máu phun ra xa hơn 1 thước. Thế nhưng căn cứ vào sự kinh ngạc trước khi chết của người có thế đoán ra lúc Hoa Tulip tiên sinh tới, gác chủy thủ kề lên cổ của hắn, chắc là còn dừng lại một lúc, điều này khiến cho đối phương cảm thấy sợ hãi."
Đàm Quốc Duệ hít một hơi, trong ánh mắt đột nhiên xuất hiện biểu tình sợ hãi:
"Chống lại A cấp sát thủ của Bùi La Gia, lại vô thanh vô tức tới gần khi đối phương cảnh giác, dùng chủy thủ kề lên cổ, lại còn dừng lại một lúc. Điều này đã nói rõ, tính mẫn tiệp, tâm tính, năng lực phán đoán và hành động của đối phương đã bị Hoa Tulip tiên sinh nắm chắc, loại chuyện này có thể tính là một hành động khoe khoang, muốn cảnh cáo đối phương. Trên thế giới bây giờ, ngoại trừ mấy vị sát thủ có thứ hạng cao nhất ra, thì không còn ai có năng lực như vậy. Sau khi vị sát thủ này ngã xuống, cảnh vệ phía trước bị kinh động quay người, rút súng.."
Đàm Quốc Duệ bước nhanh tới ngã rẽ, ngữ khí có chút phấn khởi, phảng phất như chứng kiến một hồi kỳ tích:
"Vị Hoa Tulip tiên sinh này không chần chừ chút nào, chạy nước rút, vung đao, cổ tay của cảnh vệ trực tiếp vị cắt đứt, thậm chí ngay cả nổ súng cũng không kịp, cho nên súng lục rơi trên mặt đất, sau đó hắn vẫn không nhìn thấy được dung mao của vị tiên sinh này, đó là do tốc độ quá nhanh, thực sự quá nhanh.."
Ở chổ ngã rẽ của hành lang, trên tường, trên mặt đất, khắp nơi đều vết máu loang lỗ:
"Vị tiên sinh này xuất thủ thực sự quá nhanh, tên nội tặc kia lùi lại ba bước chống đỡ, chống đỡ, đại khái hắn không thể tin tưởng, thêm nữa là không dám cao giọng kêu cứu, bởi vậy chỉ trong một khắc, hắn bị trúng 19 đao, đao thứ 20 hắn bị chém trúng yết hầu… Sau đó đối phương đốt băng ghi hình nghênh ngang rời đi, chúng ta có thể tìm kiếm đầu mối chỉ còn cách căn cứ vào vết máu trên y phục của vị Hoa Tulip tiên sinh này mà thôi, nhưng mà…."
"Nhưng mà đã làm một sát thủ như vậy, thì sợ rằng chúng ta phải lặn xuống biển tìm đầu mối". Thôi Quốc Hoa cười cười, nói:" Ta bây giờ, mới cảm giác may mắn vì có một người như vậy đứng ở bên cạnh ta, nếu không thì ta sợ rằng mình sẽ bị người khác cắt cổ. Tin tức này chúng ta phong tỏa, nhưng mà ta đoán là người Bùi La Gia đã biết. Lãnh đạo phía trên còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị khai chiến với Bùi La Gia, nếu như chuyện này có thể tạo ra một sự chấn nhiếp, thì sẽ có thể khiến với Bùi La Gia hơi thu liễm lại một chút, chúng ta có thể bình an thoát kiếp này, củng cố lại cục diện."
** *******
"Thôi Quốc Hoa chết tiệt .. mới nhìn trong rất thành thật, nhưng lại rất gian trá.."
Giết hai người, tâm tình của Gia Minh có chút thoải mái, nhưng khi quay đầu lại hắn vẫn cảm thấy buồn bực. Sau khi nghĩ lại nhũng chuyện đã phát sinh, mới thấy lực lượng của Viêm Hoàng Giác Tỉnh có vẻ quá yếu, thậm chí không cùng một đẳng cấp, bọn họ căn bản là muốn xem cái băng ghi hình kia, sau khi tìm được mình sẽ cho Hoa Tulip tiên sinh phải đứng đối lập với Bùi La Gia, sau đó chọn họ làm minh hữu.
Đương nhiên, đây là cũng là cách tốt, mình thì thoải mái giết người, còn bọn họ nhận được lợi ích, cho nên minh hữu chỉ là hình thức giải quyết nhu cầu đôi bên mà thôi.
Nhưng mà qua một ngày đêm, tâm tình của hai cô bé vẫn không tính là quá tốt, ngay cả nỗ lực làm ra hình dạng vui vẻ, thì cũng không gạt được ánh mắt của Nhã Hàm, cuối cùng bốn người không ra ngoài, trốn ở trong phòng của Nhã Hàm xem phim kinh dị. Bốn người kéo rèm cửa, khiến cho căn phòng tối mịt, ba cô gái gào thét chói tai, còn Gia Minh ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật.
Sau đó bốn người lại quây lại chơi tú-lơ-khơ, Gia Minh để nghị mua hộp giấy thử thai tới, người nào thua thì bị dán lên mặt, chưa kịp nói thì ba cô gái đã đuổi đánh.
Buổi chiều hôm đó, sau khi uống thuốc chống say, Sa Sa không còn cảm thấy buồn nôn, cho tới chạng vạng, hai cô bé đã yên tâm không ít. Linh Tĩnh quyết định ba người tối nay sẽ mặc lễ phục tham gia vũ hội, Nhã Hàm đương nhiên đáp ứng.
"Thế nhưng… tớ không quen có thói quen mặc lễ phục."
Ngươi duy nhất phản đối là Sa Sa , nhưng mà đây chỉ là kháng nghị không có hiệu lưc, bị Linh Tĩnh và Nhã Hàm bác bỏ.
Buổi tối, trời chiều đỏ rực, chiếu lên biển tạo nên những con sóng lấp lánh, lúc Gia Minh đẩy cửa đi ra ngoài, đã thấy Nhã Hàm thay xong quần áo dựa vào lan can nhìn biển.
Một bộ y phục dạ hội trắng tinh, bên trong đó là một tấm thân hoàn mỹ, nhưng lại không hở quá mức, hai cái đai vắt chéo sau lưng tạo thành chữ X thật to, để lộ tấm lưng trần trắng như tuyết, tóc thì tùy ý tung bay.
Lúc này trong Nhã Hàm thực sự xinh đẹp, lại mỹ lệ, nàng đảo một vòng trước mặt Gia Minh , nhẹ nhàng cười, ưu nhã đưa bàn tay phải ra nói:
"Thấy thế nào?"
"Đừng có làm loạn."
Gia Minh rất không ga lăng đẩy tay của Nhã Hàm ra, tùy ý nhìn vào hai mắt nàng, nói:
"Làm động tác này với em, chẳng lẽ muốn em làm bạn nhảy ư? Em không muốn bị người khác dùng ánh mắt giết chết, còn nữa, em nghe nói mặc trang phục dạ hội kiểu này thường là cho người yêu nhìn, lẽ nào chị muốn? Á, được rồi … em không nói nữa…"
Mắt thấy hai mắt của Nhã Hàm bốc hỏa, sắp bùng nổ, Gia Minh cười hai tay giơ lên, nói:
"Linh Tĩnh va Sa Sa vẫn còn chưa xong ư?"
Câu này lời vừa dứt, cửa phòng Sa Sa đã được mở ra, một bàn tay xuất hiện trước, sau đó tới thân ảnh thanh lệ của Linh Tĩnh, nàng đang nỗ lực kéo Sa Sa từ trong phòng ra ngoài, nói:
"Có gì mà phải xấu hổ, rất đẹp mà, ra đi, xuất hiện nào…"
"Chờ một chút, chờ một chút…. Tớ, tớ chưa chuẩn bị tốt.. Bộ lễ phục này mặc lên người không thoải mái.. sẽ bị người ta cười nhạo.. A , đừng mà…."
Không còn sức để kháng nghị, thân ảnh Sa Sa trong bộ trang phục dạ hội mày đen xuất hiện, mới lảo đảo đứng vững, tiếng gót giày nện xuống boong tàu, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Gia Minh và Nhã Hàm lúc này đều mở to hai mắt ra nhìn, còn Sa Sa thì ngượng ngùng cúi đầu:
"Ách, các người … không cho cười…"
Đã sống hơn 10 năm, chỉ sợ rằng đây là lần đầu tiên Sa Sa mặc như thế nào xuất hiện trước mặt người khác.
Quần dài bó sát thân hình cao gầy, mái tóc đen buông thẳng tắp, một lớp phấn mỏng trên khuôn mặt ngượng ngùng hồng hồng trong như một đóa hoa nở rộ.