Chương 96: Ẩn Sát

Con tin

Phiên bản convert 14471 chữ

Khi lên đến hải đảo, thần kinh căng thẳng của đám người Kim Tông Cảm mới buông lỏng được một chút.

Hắn là người Hàn Quốc, trước kia đã từng là bộ đội đặc công, sau khi giải ngũ trở thành một gã lính đánh thuê tự do, lăn lộn tại các nước như Thái Lan, Israen Pakistan cùng với em trai hắn là Kim Tông Giác, phải mất chừng mười hai năm mới thành lập được tổ chức lính đánh thuê của mình.

Đối với những lính đánh thuê lăn lộn cả đời, thậm chí ngay cả khi chết cũng không có được phần mộ khác mà nói, hắn cũng được xem như là người may mắn. Đương nhiên, nếu như người khác nói như vậy với hắn hắn chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, bởi vì trong mười hai năm qua, hắn thực sự đã phải trả giá rất nhiều, không đơn giản chỉ cố gắng là có thể làm được.

Trước khi tham gia kế hoạch đột kích du thuyền Tinh Mộng lần này, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ thứ gì liên quan đến chiến đấu ở Trang Quốc, cũng bởi vì sự hấp dẫn quá lớn, lại có kế hoạch và tài liệu, hơn nữa còn có thêm mấy tổ chức lính đánh thuê đáng tin cậy, hắn mới tham gia hành động lần này.

Chẳng qua, kết quả của hành động lần này thực sự là một sự sỉ nhục, ban đầu dự tính trong một giờ là có thể chiếm được toàn bộ du thuyền, song tốn đến hơn bốn giờ rồi lại phải thất vọng rút lui bởi sự uy hiếp của hải quân, thậm chí ngay cả bom cũng chưa kịp đặt thì đã phải chật vật chạy trốn rồi rơi vào tình cảnh lúc này.

Ngoài sự sỉ nhục ra, thực ra hắn vẫn được xem như một trong số những người may mắn. Bởi vì sự ảnh hưởng của sự kiện lần này quá xấu, tin tức vừa truyền ra, quân đội lập tức giăng lưới bùa vây trên toàn lãnh hải Trung Quốc, dưới sự phong tỏa nghiêm mật, ít nhất trong phạm vi mà Kim Tông Cảm có thể biết được, ít nhất hơn nửa số tàu thuyền của đồng bạn có tham gia vào sự kiện lần này đã bị phát hiện hoặc đánh chìm, mà hắn mang theo tâm lý đặc biệt thận trọng lại ẩn nấp được gần hai ngày trên biển. Rồi sau đó mới biết được tin tức một cuộc càn quét khổng lồ trên biển.

Bằng vào chiếc thuyền nhỏ của mình bây giờ. muốn chống đỡ lại cuộc càn quét trên biển với quy mô lớn thì thực sự là người si nói mộng, mặc dù nói hải quân không thể lúc nào cũng tiến hành lùng bắt, nhưng mình cũng căn bản không thể nào nhân cơ hội này để thoát ra ngoài được, vấn đề duy nhất phải quan tâm trước mắt chính là tìm một nơi nào đó đê tránh qua đợt càn quét này.

Sau cùng cũng chi có thể quy kết cho may mắn, dựa vào tin tức của một tên lính đánh thuê tự do hắn đang chứa chấp, quanh đây có một hòn đảo nhỏ không có tên trên Hải đồ, vì vậy sau nhiều lần đi nhầm đường, rốt cuộc bọn họ cũng tìm ra được nơi có thể tạm thời tránh gió này.

Xem như tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, cho mọi người rời thuyền, nhân tiện cũng đưa đám con tin bị bắt được ở trên thuyền xuống. Đây là thu hoạch duy nhất của bọn họ trong lần hành động này, ngộ nhỡ sau đó có bị hải quân phát hiện thì sẽ trở thành lợi thế duy nhất để đàm phán.

Không thể để xảy ra sơ xuất quá lớn, chẳng qua sau khi phân ra một pháo hạm để dò xét quanh đảo nhỏ một vòng, hắn mới nhận được một tin tức kinh người: ở một phía khác của đảo nhỏ cũng có một pháo hạm tương tự bị tổn hại nghiêm trọng mắc cạn lại, bước đầu suy đoán, đã có đồng bạn cùng tham gia hành động lần trước đến đảo nhỏ này trước một bước.

Tuy rẳng hành động lần trước có rất nhiều đồng bạn, nhưng thực ra bởi vì quá mức khinh địch nên mới dẫn đến cục diện chiến đấu riêng lẻ. Với tình huống trước mắt này, mặc dù mọi người có thể vì áp lực bên ngoài mà đoàn kết lại nhưng cũng không tránh khỏi đề phòng lẫn nhau, suy nghĩ lại một phen, hắn quyết định khuya hôm nay chi nghỉ ngơi trên bãi biển, sau đó cho một tiêu đội mười người vào núi lục soát, đàm phán. Nếu như thuyền của đối phương đã bị hỏng, như vậy hai chiếc pháo hạm bên này chính là lợi thế duy nhất để đàm phán.

Lên kế hoạch một lần sau khi ăn cơm tối xong, hắn dõi mắt nhìn mười tên thủ hạ đắc lực nhất tiến vào cánh rừng tối đen, xem ra có thể có chút thu hoạch nhỏ để bù lại tổn thất lần này. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cũng hơi vui vẻ.

Đây thực sự là một tình thần lạc quan trong gian khổ đáng quý.

Sau khi cho mười tên sứ giả đi vào trong rừng, hắn chậm rãi đi trở về doanh trại. Doanh trại không lớn. lúc này cũng khá ồn ào, mấy đống lửa thật to, một tên lính đánh thuê lôi một cô bé tóc dài người Trung Quốc từ trong lều ra ngoài.

Đó là một trong số những con tin bị bắt tới lần này. mặc dù chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi nhưng thân thể đã khá trưởng thành, bề ngoài xinh đẹp thanh tú, lúc ở trên biển cũng có vài tên lính đánh thuê muốn động tới nàng nhưng đều bị Kim Tông Cảm ngăn cản lại.

Lúc này thiếu nữ bị trói chặt hai tay về phía sau, tóc dài bị đối phương nắm lấy nhưng vẫn liều mạng giãy dụa, không chịu đi ra khỏi lều. Một đám lính đánh thuê đứng xung quanh trợ uy, tình cảnh náo nhiệt.

Lại gặp tình huống như vậy, Kim Tông Cảm không khỏi hơi tức giận, nếu hắn không quản chuyện này thì sẽ làm ảnh hưởng đến uy quyền đoàn trưởng của hắn, nếu như trước đây đã nói không được động đến nàng, vậy thì trước khi hắn giải trừ lệnh này, cho dù là ai cũng không được làm ra chuyện như vậy.

Hắn đang muốn xông lên quật ngã tên cả đời chưa từng thấy nữ nhân kia, chi nghe "A" một tiếng, một bóng dáng lao ra khỏi lều vải, tên lính đánh thuê ở cửa lều không kịp đề phòng, lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngã xây xẩm mặt mày trên bờ cát.

Người vừa đột nhiên lao ra là một thiếu niên cũng bị trói chặt hai tay, nghe nói là anh trai của cô bé này, lúc này hai anh em đang rúc lại với nhau, mặc dù đều bị trói chặt nhưng ánh mắt đều rất đáng sợ.

Tên lính đánh thuê kia bò dậy, thẹn quá thành giận muốn giơ súng máy lên nhưng trong nháy mắt đã bị Kim Tông Cảm vừa đi tới dùng một quyền đánh ngã xuống đất.

"Dã Ngưu, tao đã nói rồi, trước khi không có mệnh lệnh của tao, ai cũng không được phép làm bậy, dường như mày không để mệnh lệnh của tao trong đầu."

"Thật thật xin lỗi, lão đại, em biết rồi..."

Tên lính đánh thuê có biệt danh Dã Ngưu lại bò dậy, lau máu tươi trên khóe miệng, mặc dù ngoài mặt thì nói như vậy nhưng rõ ràng trong mắt hắn vẫn không phục lắm.

Kim Tông Cảm nhìn thiếu niên trên mặt đất kia, nói:

"Chẳng qua, bây giờ tao có thể cho mày một cơ hội."

Hắn vừa nói vừa rút đao găm ra cắt đứt dây trói cho tên thiếu niên ngồi trên mặt đất kia. trong ánh mắt mê hoặc của đối phương, hắn chỉ chỉ hai người, dùng tiếng Trung nói:

"Hai người chúng mày đánh tay đôi một trận người thắng mới có quyền lên tiếng."

Từ trên mặt đất bò dậy, thiếu niên xoa cổ tay đã đỏ lên đo bị dây thừng buộc chặt, đầu tiên là hơi do dự nhìn Kim Tông Cảm, sau đó đưa tay về phía sau:

"Em, em vào bên trong trước đi."

Khi thiếu nữ quay trở lại trong lều, Dã Ngưu ở bên kia cũng tháo súng, dao trên người xuống, trong mắt hắn thiếu niên này chẳng qua cũng chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, chỉ là một đứa miệng còn hôi sữa, đánh với hắn thực sự là làm nhục chính mình.

Cách nhìn nhận này bị chỉnh lại ngay trong nháy mắt.

Kỹ xảo đánh nhau mà các thành viên tổ chức lính đánh thuê này am hiểu trên căn bản đều là quyền Thái luôn chú trọng đánh giết mãnh liệt, thực lực của Dã Ngưu trong đoàn thực ra cũng chỉ thuộc về tầm trung, nhưng so với cái gọi là võ thuật gia gì đó cũng đã là rất lợi hại, song khi mấy đòn công kích của hắn đều bị thiếu niên kia với thân phép linh hoạt tránh được, đám người kia mới nhận ra thực lực của đối phương thậm chí cũng không kém, kĩ xảo hắn sử dụng chính là công phu Trung Quốc luôn tự xưng là đứng đầu thế giới nhưng lại bị những người am hiểu vật lộn coi là thứ hoa mỹ.

Mắt thấy một trận đánh nhau nhàm chán biến thành một cuộc tranh đấu kịch liệt thực sự thú vị, đám người lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn. Nghĩ rằng không thể dây dưa lâu với một thiếu niên như vậy, trong chốc lát Dã Ngưu cũng hơi nôn nóng, tung ra một cú đá liên hoàn mạnh mẽ. Thiếu niên không ngừng lui lại, chỉ một lát sau, rốt cuộc hắn cũng bắt được một cơ hội đối phương dùng sức quá độ, đột nhiên xông lên va chạm cận thân.

Vẫn là đụng, Dã Ngưu lập tức bị bay ra ngoài, mặc dù thương tổn thực sự không lớn nhưng cũng khiến hắn nằm sõng xoài trên mặt đất, vừa muốn đứng dậy đã thấy thiếu niên kia đánh tới không ngừng nghỉ, lúc cố gắng muốn đá bay hắn ra thì huyệt thái dương đã bị trúng một đòn nặng nề, tầm nhìn trong nháy mắt liền trở nên mơ hồ.

Xoay người nhìn lại thấy thiếu niên kia chẳng qua chỉ bị đá nhẹ vào bụng, vẫn bổ nhào tới không chút dừng lại. sau đó hai quyền nặng nề đã đánh lên người mình.

Một người vừa rồi vẫn còn không ngừng tránh né. đến lúc này dĩ nhiên lại biến thành tấn công không có chút nào giữ lại, một quyền đổi một quyền, một cước đổi một cước, cách đánh liều mạng không để ý đên bản thân thế này lại xuất hiện ở một thiếu niên thật sự cũng khiến người ta phải ngạc nhiên.

Hơn nữa mặc dù hắn không có khí thế và sát khí đáng sợ được tôi luyện giữa lằn ranh sinh tử nhưng về mặt kỹ xảo cũng xuất sắc hơn Dã Ngưu nhiều lắm, trận đánh nhau này Dã Ngưu đang rơi vào thế yếu.

Một lát sau, trên người hai kẻ vẫn đang liều mạng với nhau này đều đính đầy máu tươi, vết thương trên miệng, mũi, khóe mắt đều khá đáng sợ. Bất chợt, thiếu niên vẫn luôn liều mạng này lại đột nhiên lắc mình né tránh một quyền nặng nề của đối phương.

Vốn cho rẳng sẽ đánh trúng, đồng thời cũng chuẩn bị đón đỡ một quyền nhưng đối phương đột nhiên lại có động tác né tránh xa như vậy khiến Dã Ngưu vui vẻ, cho rằng cuối cùng thiếu niên cũng bị khí thế của mình dọa sợ, nhưng sau một khắc, thiếu niên đã vòng ra phía sau hắn một cách thần kỳ, bắt tay trái hắn, đánh một quyền vào các đốt ngón tay.

Nếu như bị đánh trúng, cánh tay này chắc chắn sẽ bị tàn phế, song khi nắm tay vẫn còn ở giữa không trung lại không tự chủ được dừng lại, bởi vì một họng súng đã dí lên trán hắn, đó là Kim Tông Cảm.

Ba người giữ nguyên tư thế đứng tại đó. ánh mắt thiếu niên nhìn về phía Kim Tông Cảm:

"Tao biết chúng mày sẽ không giữ lời... Hự..."

Dã Ngưu mạnh mẽ xoay người lại, hung hăng giáng một quyền vào bụng hắn. Thiếu niên phun ra một ngụm máu tươi, thân mình khom lại, sau đó lại bị trúng một cú đá xoáy của đối phương rồi bay ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Kế tiếp căn bản đã biển thành một bên ngược đãi, thiếu niên không có bao nhiêu năng lực phản kích, chỉ biết bảo vệ những chỗ yếu hại rồi để cho Dã Ngưu tùy ý đánh.

Thiếu nữ ở trong lều hét lên một tiếng rồi lao ra ngoài nhưng lại bị một tên lính đánh thuê đè chặt xuống đất. Trong tiếng khóc thét của thiếu nữ, thiếu niên kia bị đánh đến hấp hối, gần như đã biến thành một người máu.

Sau khi hơi cảm thấy đã hả giận, Dã Ngưu lau vết máu trên mặt, lảo đảo bước về phía thiếu nữ đang bị ngã trên mặt đất. Lúc đang muốn cúi xuống, nòng súng lại chỉ vào trán hắn, Kim Tông Cảm lạnh lùng nhìn hắn:

"Mày đánh thua, nếu còn muốn động tới nàng thì sẽ chết."

"Em..."

Mắt thấy đồng bạn xung quanh đều dùng ánh mắt chế nhạo, khinh thường nhìn mình, Dã Ngưu cũng biết biểu hiện của mình quá kém, lập tức oán hận nhìn thiếu niên kia rồi xoay người đi ra ngoài.

Một lát sau, dưới sự chỉ thị của Kim Tông Cảm, đám người cột chặt tay chân hai anh em này lại rồi đưa vào trong lều. Nhìn thiếu niên cả người là máu kia, Kim Tông Cảm nhíu mày lại, hơn hai ngày, mình thậm chí còn không biết trong số con tin lại có người lợi hại như vậy, may là bây giờ đã bị đánh thành bộ dạng như thế. xem ra cũng không gây ra được rắc rối gì.

Tạm thời mà nói... vẫn không thể giết, nghe nói bọn họ là con em trong gia tộc lớn nổi danh tại thành phố Giang Hải, nam tên Đông Phương Lộ, nữ tên Đông Phương... Uyển? Hình như là từ này sao. Tên người Trung Quốc thật khó nhớ.

****

Đối với đám lính đánh thuê trong doanh địa mà nói, đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.

Sau chuyện này, một số người bàn luận về thân thủ của Đông Phương Lộ, một số người lại nhớ đến thân thể của Đông Phương Uyển và mệnh lệnh của lão đại, thảo luận xem nên khéo léo làm như thế nào để biến khúc nhạc đệm này thành "Nhạc đệm" thực sự.

Thời gian dần trôi qua, bởi vì chen chúc trên tàu dọc đường đi đã quá mệt mỏi, đến hơn mười giờ, phần lớn mọi người đều đã vào lều ngủ, chỉ có những người chịu trách nhiệm gác đêm vẫn còn ngồi bên đống lửa nói chuyện.

Trong lều nhỏ ở chính giữa nơi giam giữ con tin, Đông Phương Uyển trên mặt nước mắt còn chưa khô ngồi dựa vào người anh trai mình, ánh mắt nhìn ra ngoài qua một khe hở nhỏ của căn lều, vừa sốt ruột lại vừa lo lắng, bởi vì lúc này anh trai nàng đang cầm một hòn đá thô ráp cứa mạnh lên dây thừng trói tay của nàng.

Cách trói người của đám lính đánh thuê này rất đặc biệt, mặc dù ngón tay của hai người có thể động đậy nhưng căn bản không thể cởi nút thắt ở nơi mà tầm mắt không thể nhìn thấy được.

Sở dĩ hai người bị bắt, thật sự là vì một chuyện vô cùng ngu ngốc và xui xẻo. Tạm thời không đề cập tới những nguyên nhân nhàm chán này, trong hai ngày lênh đênh này, nàng lo lắng và sợ hãi gần như nhiều hơn cả cuộc đời trước đây.

Pháo hạm vốn cũng không lớn, gần năm mươi người chen chúc ở một chỗ, đừng nói là con tin như các nàng thậm chí ngay cả những tên lính đánh thuê kia còn không có nơi ở bình thường, lúc ở trên thuyền khó xử nhất là khi muốn đi vệ sinh, sau nhiều lần trải qua sự sợ hãi khi gần như sẽ bị người khác cưỡng gian không khỏi khiến nàng hơn một lần oán hận, tại sao mình lại là nữ, mà hôm nay anh trai vì bào vệ mình khiến bị đánh thành như vậy lại càng làm nàng đau lòng hơn.

Gục vào lòng anh trai khóc một lúc lâu, trong tiếng nói nhỏ của anh trai mình, nàng mới biết hắn căn bản là cố ý muốn bị đánh thành như vậy, bởi vì chi có như thế mới khiến người khác không để ý đến, hắn mới có thể thành công giấu đi một viên đá dưới ánh mắt soi mới sắc bén của đám lính đánh thuê kia.

Mặc dù không tính là sắc bén nhưng góc cạnh cũng thô ráp, cho đến lúc này, nhẫn nhịn đau đớn trên người. Đông Phương Lộ đã không ngừng cứa hai giờ, cho dù là một khối gỗ cũng gần như bị cọ sát đến bốc cháy, xem ra sợi dây cũng sắp bị cứa đứt rồi.

Trong ánh sáng mờ nhạt, bên cạnh còn có một con tin nữa, đó là một tên mập mạp họ Phó, xem ra đã ngủ say, tiếng ngáy phì phò.

Trong lòng Đông Phương Uyển hơi xem thường, cái gọi là nam nhân không đáng tin cậy cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Đang suy nghĩ, nàng đột nhiên mở to mắt ra, nhìn ra ngoài qua khe hở. trên mặt biển chỉ có ánh sáng mờ nhạt phản chiếu, bên cạnh một chiếc pháo hạm đột nhiên có một bóng đen trồi lên không chút tiếng động, lay động đi tới dọc theo mép tàu, động tác quỷ dị đến không thể tưởng tượng nổi.

Từ đáy lòng dâng lên sự lạnh lẽo, giống như một u hồn, bóng đen kia lặng yên bay vào trong khoang pháo hạm...

Bạn đang đọc Ẩn Sát của Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    24

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!