Đợi Phỉ Minh Sâm quẹo vào chỗ rẽ, lúc này Lục Tịnh An mới đặt chân lên bàn đạp, chậm rãi đạp xe đi trên đường.
Từ từ, bắt đầu có học sinh đi qua bên cạnh cô.
Thỉnh thoảng còn có thể thấy một vài khuôn mặt quen thuộc, đều là bạn học lớp 10/21, thấy cô chạy xe đạp tới trường thì không khỏi lộ ra chút ngạc nhiên.
Không phải là Lục Tịnh An không phát hiện, nhưng cô có thói quen mặc kệ ánh mắt người ngoài, đối với bạn bè trong lớp 10/21 cũng không có bao nhiêu tình cảm gì.
Mỗi lần đối diện với ánh mắt của họ, cô đều bình tĩnh dời mắt đi.
Dù sao những người này cũng sẽ không muốn chào hỏi với cô.
Vì vậy ở trong mắt người khác, cô đã lạnh lùng và thờ ơ như thế, khiến cho người ta không dám gần gũi.
“Lục Tịnh An, chào buổi sáng!”
Đi vào cổng trường, theo dòng người cô đạp về phía bãi đậu xe, bỗng nhiên có một tiếng chào hỏi vang lên.
Giọng nói kia trong trẻo lại thân thiết, như thảy một cục đá xuống mặt hồ phẳng lặng trong lòng cô.
Lục Tịnh An nhìn qua theo tiếng chào thì lọt vào mắt cô là một chàng trai đang ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất.
Cậu dừng xe dưới tán cây đa già trong trường, dáng người cao lớn, động tác phóng khoánh nhanh nhẹn, cho dù trong một đám học sinh mặc đồng phục trắng xanh như nhau thì cậu vẫn rất bắt mắt.
Khóe miệng cậu cong lên một nụ cười mừng rỡ, vừa vẫy tay với cô vừa đạp xe xuyên qua đám người đi tới bên cạnh cô.
“Lục Tịnh An, hôm nay cậu cũng đạp xe tới trường à?” Phỉ Minh Sâm làm như mới vô tình gặp nhau, ân cần hỏi thăm.
Lục Tịnh An kinh ngạc nhìn nhìn cậu, không rõ tên này đang làm gì.
Xung quanh có bạn học nhìn về phía bọn họ, nhưng cũng chỉ nhìn vài lần liền dời mắt đi, biết bọn họ là bạn ngồi cùng bàn nên càng không để ở trong lòng, cũng không gây nên bao nhiêu sự chú ý.
Tuy rằng trường học quản rất chặt chuyện yêu sớm, nhưng cũng không đến mức học sinh nam và nữ không thể nói chuyện với nhau.
“Cùng đi đi, tới bãi đậu xe.”
Phỉ Minh Sâm chớp chớp mắt với cô, sau đó đạp xe đi, ra hiệu cho cô đi theo.
Lục Tịnh An mím môi, cuối cùng đi theo phía sau cậu, cùng xuyên qua dòng người đi về phía bãi đậu xe.
Đợi đến chỗ vắng người cô mới thấp giọng hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Bên kia có chỗ kìa.” Phỉ Minh Sâm không trả lời ngay, cậu chỉ về phía cuối bãi đậu xe mà nói.
Trường Trung học Số 1 Giang Bắc là trường học song song hai hệ nội trú và ngoại trú.
Đa số học sinh chọn nội trú, có bãi đậu xe riêng cho ký túc xa.
Học sinh ngoại trú và giáo viên dùng chung một bãi đậu xe, có vẻ chen chúc, không dễ tìm vị trí.
Lục Tịnh An đi theo sau, dựng xe bên cạnh cậu, vừa khóa xe vừa nhìn về phía cậu, trong mắt tràn đầy khó hiểu.
Phỉ Minh Sâm nháy mắt một cái, nói với vẻ mặt vô tội: “Sợ cậu lạc đường.”
Lục Tịnh An khẽ run lên, sau đó liếc liếc cậu.
Nhìn cô giống người mù đường lắm sao? Cho dù không biết đường thì đi theo mọi người cũng tới nơi mà?
Có điều cảm giác được người khác quân tâm này… Hơn nữa, còn là cậu…
Khóe miệng thiếu nữ không kiềm được cong lên, ánh mắt cũng hơi lấp lánh.
Thấy cậu nhìn chằm chằm mình, Lục Tịnh An vội cúi đầu, che giấu nụ cười trên mặt.
Phỉ Minh Sâm cười trộm trong lòng, cũng không tiếp tục nói nữa.
Hai người dựng xe chung một chỗ rồi sóng vai đi về phía phòng học.
Dù sao đường đi chỉ có một, hai người lại là bạn ngồi cùng bàn, cùng đi về phòng học như vậy cũng đâu có gì kì lạ lắm nhỉ?
Nói là không có gì kì lạ như vậy, nhưng Mạc Xảo Xảo thì không cảm thấy thế.
Thấy bọn họ đi vào, ánh mắt của cô ấy liền sáng lên như đèn pha.
Đợi đến sau khi Lục Tịnh An ngồi ổn rồi thì lập tức nhìn cô chằm chằm hết mấy giây, ánh mắt mang theo ý tìm tòi nghiên cứu.
“Gì đấy?” Lục Tịnh An bị cô ấy nhìn đến không được tự nhiên.
“Chị An, nghe nói hôm nay chị đạp xe đi học hả?” Mạc Xảo Xảo ghé vào trên bàn cô, tò mò hỏi.
“Ừ.” Lục Tịnh An thuận miệng đáp lời, lấy sách giáo khoa ra.
“Bác Lâm đâu rồi?”
“Bác ấy có việc về quê, không biết khi nào mới trở lại.”
Lục Tịnh An lật sách, dáng vẻ thong dong, chỉ có đầu ngón tay đang nắm chặt trang sách hơi trở nên trắng bệch là tiết lộ một chút tâm tư của cô.
“À ra vậy…”
Mạc Xảo Xảo nỉ non, cô ấy luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ của chị An thì thật sự giống như không có gì cả.
“Vậy chị đạp xe đã quen chưa?”
“Tạm ổn.”
Ánh mắt của chị An toát lên vẻ sùng bái, “Chị An lợi hại thật ấy, lần đầu tiên đạp xe đã có thể quen rồi.”
Nếu như đổi lại là kẻ mù đường như cô ấy, chắc chắn tới chiều vẫn chưa đến được trường học.
Lục Tịnh An khựng lại một chút, khóe mắt liếc qua Phỉ Minh Sâm.
Cậu đang viết gì đấy, dường như không chú ý đến cuộc trò chuyện của các cô.
Cô mím môi, không có tiếp lời.
Mạc Xảo Xảo lại nói thêm vài câu với cô rồi xoay về chỗ bổ sung bài tập.
Lục Tịnh An khép sách lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cũng cũng lừa qua được.
Cô không biết tại sao nhưng cô không muốn ai biết chuyện của cô và Phỉ Minh Sâm, cứ cảm thấy sẽ rất mất tự nhiên.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết ngày càng chuyển lạnh, bầu trời lại vẫn xanh ngắt, gió thổi khe khẽ, rất dễ buồn ngủ.
Cô che miệng ngáp một cái, ngã người nằm bò ra bàn.
Tối hôm qua ngủ không được ngon, cả đêm đều nằm mơ, hôm nay cực kì buồn ngủ.
Mắt cô khẽ nhắm hờ, trong mơ màng, ánh mắt lại chuyển đến Phỉ Minh Sâm ở bên cạnh.
Cậu ngồi thẳng lưng, hơi cúi đầu đọc sách, ngón thay thon dài trắng trẻo đặt lên trang sách, cùng màu giấy hơi ngả vàng tôn lên lẫn nhau khiến cả người như ngâm trong thư hương, toát lên phong độ của người trí thức.
Sạch sẽ, ấm áp… Là khí chất mà cô thích…
Trong ý thức mông lung, cô nghe được tiếng đọc sách vang lên bên tai.
Cả lớp sáu mươi mấy người, trong nhiều giọng đọc như vậy, nhưng cô vẫn chỉ nghe vào tai một giọng đọc duy nhất.
Dịu dàng lại nhã nhặn, mang theo chút lười biếng, mỗi một âm tiết đều như đang dẫn người đi vào giấc ngủ.
Cô gái không nhìn thấy được trong lúc cô dần mất đi ý thức thì người ở bên cạnh cũng cong khóe môi nở nụ cười vui vẻ…
Đợi đến khi Lục Tịnh An tỉnh lại thì đã qua mấy tiết, hiện tại đang trong thời gian chuyển tiết.
Cô không để ý, dù sao sáng nay cũng không có tiết Toán.
“Brừmmm”
Cô vươn vai duỗi lưng, bỗng nhiên điện thoại rung lên, cô lấy ra nhìn thử.
[Phỉ Minh Sâm]: Dậy rồi?
Lục Tịnh An nghiêng đầu nhìn qua, chàng trai đang cúi đầu, đầu ngón tay xoay bút, vẻ mặt chuyên tâm như đang suy tư vấn đề khó khăn gì đấy, cho dù là ai cũng không thể nhìn ra được là thật ra cậu đang dùng điện thoại di động.
Giả bộ như thật.
Lục Tịnh An thì thầm một tiếng, cúi đầu gõ chữ.
“Ừm.”
“Có mơ thấy tôi không?”
Lục Tịnh An khẽ ngẩn ra, quay đầu qua theo bản năng, chỉ thấy chàng trai kia vẫn đang cúi đầu nhìn bút bi.
Dáng vẻ nghiêm túc kia khiến cho cô hoài nghi người đang nói chuyện trên trời dưới đất trong WeChat với cô có đúng là cậu hay là người khác.
“Không có.” Cô gửi tin rồi liếc mắt nhìn qua.
“Vậy thật khiến cho người ta thất vọng.”
“Tại sao lại phải mơ thấy cậu?”
“Ngày nghi đêm mở mà, trước khi ngủ cậu đang nhìn lén tôi đúng không?”
“Tôi… tôi đâu có.”
“...”
Hai người cậu một câu tôi một câu cứ thế trò chuyện.
Rõ ràng hai người nhìn qua rất khác biệt nhưng lại hài hòa một cách kì lạ.
Ở trong mắt người khác cũng là ai làm chuyện người đó, không ai biết rằng đối tượng mà bọn họ đang tán gẫu chính là người kia.
“Tiết học sau cậu phải tập trung nghe giảng đấy.” Phỉ Minh Sâm nói vơi cô.
Lục Tịnh An bĩu môi, tâm lý có chút chống đối.
“Không nghe cũng được, sau khi tan học tôi sẽ phụ đạo giúp cậu.” Phỉ Minh Sâm lại gửi tin qua, “Toán của cậu có thể được điểm tối đa thì môn khác cũng có thể.”
Lục Tịnh An nhíu nhíu mày, hơi khó hiểu: “Tại sao?”
Tin này của cô gửi đi một lúc lâu vẫn thấy đối phương đều là “Đang soạn tin…”, đợi một hồi lâu mới nhìn thấy tin nhắn của cậu gửi qua.
[Phỉ Minh Sâm]: Lên 11 cùng tiến vào lớp chọn.
Lục Tịnh An khựng lại một lát, cho dù cô có không quan tâm đến chuyện học thế nào thì vẫn biết lên 11 phải phân ban.
Nhất định là cô sẽ chọn ban tự nhiên, nghĩ đến Phỉ Minh Sâm chắc cũng vậy.
Về phần vào lớp nào thì cô hoàn toàn chưa nghĩ tới.
Dù sao ý định ban đầu khi tới trường của cô cũng chẳng có lý tưởng gì.
Cô nhìn tin nhắn của Phỉ Minh Sâm, mím chặt môi.
“Tại sao?”
Tại sao muốn cô vào đó, tại sao cô phải vào đó?
Lúc này thì tin nhắn của Phỉ Minh Sâm trả lời rất nhanh.
“Vì tôi muốn nhìn thấy cậu mỗi ngày.”
Lục Tịnh An đỏ mặt, cô không nhịn được nghiêng đầu qua, phát hiện Phỉ Minh Sâm cũng đang nhìn mình, ánh mắt nóng bỏng đầy chân thành tha thiết, khiến nhiệt độ trên mặt cô càng tăng lên.
Cô vội cúi đầu, gõ chữ trả lời: “Sau khi tan học gặp nhau cũng được mà.”
Lời tuy nói vậy nhưng trong lòng cô biết điều này không giống.
Cô còn đang đoán mò thì tin nhắn của Phỉ Minh Sâm lại đến.
[Phỉ Minh Sâm]: Cái này không giống.
Tim cô khẽ rung động, kết quả tin nhắn tiếp theo lại khiến cô suýt nữa nổ tung.
[Phỉ Minh Sâm]: Nếu cậu không thi được vào lớp chọn thì tôi sẽ tỏ tình trước mặt toàn trường.
Uy hiếp [email protected] trụi dường như vọt ra khỏi màn hình.
“Cậu dám!” Lục Tịnh An nghiêng đầu trừng cậu, âm lượng đề cao khiến mọi người xung quanh nhìn lại.
Phỉ Minh Sâm thì thản nhiên, cậu thu hồi di động, dùng ánh mắt thể hiện quyết tâm của mình.
Mạc Xảo Xảo ngồi ở phía trước nghe tiếng, cho là Phỉ Minh Sâm lại làm chuyện gì chọc tức Lục Tịnh An, vội xoay đầu lại giải hòa.
“Chị An, sao thế? Trước hết bớt giận, có gì từ từ nói.”
Lục Tịnh An hít sâu một hơi.
Cô không nói gì, im lặng đi ra khỏi phòng học, đồng thời tắt nguồn điện thoại di động.
Cô không thích người khác ép cô, càng làm tới thì lực phản kháng của cô sẽ càng lớn.
Mấy tiết học sau đó Lục Tịnh An không hề xuất hiện lại trong phòng học.
Cũng may Mạc Xảo Xảo đi ra ngoài tìm cô thì phát hiện cô tránh trên sân thượng.
Điều này làm cho Phỉ Minh Sâm thở dài một hơi, đồng thời có chút bất dắc dĩ và đau đầu.
Là cậu quá nóng vội.
Hôm qua khó khăn lắm mới tiến được một bước dài khiến cậu mất đi sự kiên trì ngày xưa.
Cậu vẫn nên hành động từ từ mới được.
Vốn là cậu nghĩ rằng cô chỉ tức giận nhất thời nhưng hai tiết buổi chiều, trong đó có cả tiết Toán mà Lục Tịnh An vẫn không trở về phòng học, rốt cuộc thì Phỉ Minh Sâm không ngồi yên được nữa.
Vừa hết tiết cậu lập tức đi ra khỏi phòng học, kết qyả là tìm một vòng trên sân thượng vẫn không tìm được người cậu muốn tìm.
Không ở trên sân thượng, vậy cô sẽ ở đâu? Phỉ Minh Sâm nhíu chặt mày, xoay người xuống khỏi sân thượng.
Trong phòng giáo viên, Điền Minh đang nói chuyện với Lục Tịnh An.
“Bạn Lục, gần đây em có tiến bộ rất lớn, cô rất vui.” Điền Minh cười dịu dàng nói.
Tần suất vào lớp học của Lục Tịnh An bây giờ tuyệt đối là tiến bộ nhảy vọt so với lúc vừa khai giảng.
Tuy còn học lệch môn nghiêm trọng nhưng tiến bộ vẫn rất đáng mừng.
“Có điều cần phải cố gắng duy trì, không thể buông lỏng.” Hiển nhiên học nay Lục Tịnh An lại bắt đầu cúp tiết khiến cô giáo cảm thấy lo lắng.
Lục Tịnh An lấy lệ mấy câu, lại nghe cô giáo huyên thuyên thêm một chút rồi mới ra khỏi phòng giáo viên.
Điền Minh luôn dặn cô phải trở về phòng học.
Nhưng nghĩ tới người nào đó là cô lại thấy tức giận trong người, tất nhiên không muốn trở về phòng học rồi.
Cô vùi đầu đi tới, kết quả vừa đi được hai bước đã phải dừng chân.
“Tịnh An?” Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Lục Tịnh An mím môi, chầm chậm quay đầu nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy người đàn ông khí chất ôn tồn nhã nhặn đang đứng ở cuối hành làng, dịu dàng nhìn cô, đáy mắt ánh lên ý cười thân thiết.
“Thầy Cố.” Cô khẽ gọi.