Mấy lời mà Châu Vĩnh Khang nói khiến Tuệ Ngọc mờ mịt không hiểu gì, cô nhíu mày nhìn anh ta, thắc mắc hỏi:
- Ba mẹ anh sang nhà em thưa chuyện gì cơ? Em không hiểu lắm.
- Thì là chuyện của hai đứa mình, mẹ nói cuối tháng sau chọn được ngày tốt sẽ tổ chức lễ cưới luôn.
Trường học cũng sắp cho học sinh nghỉ hè rồi, đến lúc ấy chúng ta tha hồ mà đi hưởng tuần trăng mật.
Vậy nhé, anh còn tiết dạy buổi chiều, gặp lại em sau.
- Nè, khoan đã…
Tuệ Ngọc níu tay Châu Vĩnh Khang trong vô vọng, anh ta chạy còn nhanh hơn là gặp phải ma nữa.
Cô đứng thừ người, đầu óc trở nên bấn loạn, rốt cuộc là mẹ đã làm gì với chuyện chung thân đại sự của cô rồi?
- Sao thế? Cậu ta trộm cái gì của em à?
Xe của Doãn Tư Nghị lăn tới sát bên cạnh Tuệ Ngọc, cô quay sang định mách anh chuyện vừa rồi, nhưng nghĩ lại nói ra lúc này thì dại, với tính cách của “ông chú” nhà mình có khi lại tới gõ cửa nhà người ta hỏi cho ra lẽ cũng không chừng, nên đã cố tình nói tránh đi:
- Chỉ tới đưa cơm thôi, hôm nay mẹ của em bận nên nhờ đồng nghiệp tiện đường mang qua đây.
Tuệ Ngọc leo lên xe ngồi vào ghế phụ, sắc mặt không tốt cho lắm.
Chút thay đổi nhỏ nhặt này làm sao qua mặt được Doãn Tư Nghị, anh lái xe vào cơ quan, liếc nhìn tờ giấy cô đang nắm chặt trong tay, ôn tồn hỏi:
- Có thật là chỉ đưa cơm trưa thôi không? Chúng ta có thể mua cơm ở bên ngoài mà, mẹ đâu cần phải phiền người khác như thế.
Ngữ điệu của bác sĩ Doãn toàn là nghi ngờ, Tuệ Ngọc sợ nói một hồi sẽ khai hết cho anh nghe nên chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện:
- Mẹ sợ đồ ăn bên ngoài không đủ dinh dưỡng thôi.
Xe dừng tại bãi đậu, Tuệ Ngọc lập tức mở cửa chạy ra ngoài giống như sợ còn ở lâu sẽ bị tra tấn.
Doãn Tư Nghị dõi mắt nhìn theo bộ dạng cuống quýt kia, nghi ngờ trong lòng càng thêm sâu đậm.
Rốt cuộc là có chuyện gì mà cô phải giấu giấu giếm giếm, chàng trai mặt búng ra sữa lúc nãy vừa nhìn là đã biết có tình ý với Tuệ Ngọc, nhưng dì Chương đang nghĩ gì mà lại để cậu ta tới đây? Để ngăn cản bước tiến giữa anh và con gái dì ấy sao?
E là không còn kịp nữa rồi!
…
Sau khi dùng xong bữa trưa chẳng cảm nhận được mùi vị gì, Tuệ Ngọc nhanh chóng đi thay đồng phục rồi cùng mọi người tập trung tới phòng họp.
Cô nghe nói hôm nay cấp trên cho bổ sung các chuyên gia cấp cao về hỗ trợ phá án nên rất háo hức muốn biết người đó là ai, vừa bước vào khán phòng đã thấy có vài cán bộ mang quân hàm đại tá ngồi bên cạnh trưởng phòng Đàm, một trong số đó còn có bác Doãn - cha ruột của Doãn Tư Nghị.
Cô hơi bất ngờ ngước lên nhìn Doãn Tư Nghị, anh cũng có biểu cảm giống y hệt như cô, không hề biết ba mình chính là chuyên gia được mời về đây, ông cũng chẳng nói trước với anh về vấn đề này.
Đợi mọi người đã ổn định xong chỗ ngồi, trưởng phòng Đàm giới thiệu sơ lược về chức vụ của các chuyên gia được mời tới, sau đó thông báo một thông tin không mấy lạc quan.
- Các địa phương nhận được mẫu nhiễm sắc thể “Y” của nghi phạm đã trả kết quả về sớm hơn dự kiến, rất tiếc là không có một nhánh dòng tộc nào trùng khớp với mẫu DNA trên cả.
- Tại sao lại như thế được? DNA của nghi phạm không trùng khớp với hệ thống dữ liệu ở địa phương thì còn chấp nhận được, nhưng tận mấy đời mà không dính líu thì chẳng phải rất lạ sao?
La Tấn Duật bức xúc lên tiếng, câu hỏi của anh cũng là thắc mắc chung của rất nhiều người.
Xét nghiệm nhiễm sắc thể Y có độ bao quát rất rộng, xét về độ tương đồng của nó thì có khi phải tìm được trên một dòng tộc có độ tương thích, nhưng hiện giờ nó lại hoàn toàn độc lập, trường hợp này chỉ có một giả thuyết duy nhất đó là: Kết quả bị sai!
Khán phòng im lặng như tờ, chỉ có tiếng lật giở tài liệu như một cách chống chế bởi lúc này hy vọng duy nhất đã không còn nữa.
Khoảng lặng được kéo dài chừng vài phút, sau đó Doãn Minh là người lên tiếng phá vỡ:
- Thật ra trường hợp này cũng không phải là hiếm, có thể là do quá trình thu thập mẫu ADN xảy ra sai sót, hoặc enzim và máu lẫn vào nhau khiến mẫu xét nghiệm bị hỏng.
Nhưng mà mọi người cũng đừng nản lòng, cách này không được thì còn cách khác, không phải vẫn còn manh mối vụ án ở nghĩa trang sao? Nếu hắn ta là một tên thích trộm đầu người, thì nói không chừng sẽ còn tiếp tục ra tay.
- Nhưng hắn và tên “Ác quỷ Đầu lâu” có phải là một hay không vẫn chưa xác định được, gộp chung lại thành một vấn đề có thể sẽ khiến quá trình điều tra đứt gãy những thông tin quan trọng.
Doãn Tư Nghị ngắt ngang nhận định của ba mình, đây là lần đầu tiên hai cha con có suy nghĩ trái ngược nhau.
Doãn Minh cũng rất thoải mái trước ý kiến phản bác trên, ông nhìn con trai, cười hiền từ:
- Bác sĩ Doãn đừng khiến mọi người nhụt chí như thế chứ, trong trường hợp manh mối đứt đoạn thì còn chiếc phao nào chúng ta cứ bám vào chiếc phao đó.
Chưa xác định được hai hung thủ trên có phải là một hay không, nhưng không có nghĩa là bọn chúng không phải là một.
Cứ điều tra trước đã, tóm được hắn rồi chúng ta hẳn kết luận sau.
Doãn Minh nói chẳng sai, và nhận định của Doãn Tư Nghị cũng không phải không có căn cứ, nhưng trong tình thế mà cấp trên ra lệnh phải tóm được tên sát nhân kia trong vòng năm ngày, thì bọn họ không còn thời gian để chần chừ nữa.
Sau mấy tiếng đồng hồ bàn luận đưa ra ý kiến, Doãn Tư Nghị và La Tấn Duật bước đầu phác họa chân dung của tên tội phạm lần này có những đặc điểm như sau: Độ tuổi từ 17 đến 60, là người ở địa phương, thuộc tầng lớp tri thức cao, dáng người cao ráo vạm vỡ, tuy nhiên tâm lý không được ổn định.
Ghi nhận những ý kiến trên, Phòng Kỹ thuật phối hợp với các chuyên gia cấp cao thuộc các ban ngành thành lập ban chuyên án quyết giăng lưới tóm được tên tội phạm nguy hiểm này.
Một mặt theo dõi sát sao người nhà nạn nhân xem thử hắn ta có liên lạc với họ để thực hiện hành vi tống tiền hay không, mặt khác truy vết các mối quan hệ của nạn nhân đối với Trần Uyển Khanh, và cho người canh gác ở nghĩa trang tránh cho hắn lặp lại hành vi thêm lần nữa.
Trong vòng năm ngày tới bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Tan họp, mỗi người một nhiệm vụ riêng, phòng giám định tất bật chuẩn bị mổ tử thi của Hạ Ánh Loan đem mẫu dịch trong cơ thể để xét nghiệm.
Tuệ Ngọc đi theo Doãn Tư Nghị đến phòng khám nghiệm nhưng bị anh chặn ở bên ngoài.
- Lần này em không cần tham gia đâu, bên trong thi thể của một người đã chết nhiều ngày rất khác so với một người mới chết, anh sợ em chịu không nổi.
Ra ngoài ăn cơm đi, dạo này em gầy quá.
Giọng của anh vẫn nhỏ nhẹ như bình thường nhưng Tuệ Ngọc vừa trông thấy Lộ Tuyết Kha đang mặc đồ bảo hộ ở bên trong, nên mấy lời quan tâm kia nghe không lọt tai nữa.
- Tại sao bác sĩ Lộ vào được còn em thì không? Hai người ở trong đó làm gì với nhau?
Doãn Tư Nghị phì cười, dựa vào cửa nhìn Tuệ Ngọc như soi thấu hết suy nghĩ của cô.
- Em đang ghen sao?
- Còn lâu nhé!
- Nếu không phải thì em hồi hộp như vậy làm gì? Bác sĩ Huỳnh và Thiên Nhật cũng ở bên trong, ở giữa còn có một thi thể bốc mùi, em nghĩ anh và cô ta có thể làm gì với nhau trong tình huống đó?
Anh khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người xuống kề mắt song song với mắt cô, tỏ ra nguy hiểm.
- Hay là em đã từng làm chuyện mờ ám với ai đó giống như vậy rồi nên mới sinh nghi?
- Làm… làm gì có.
Tuệ Ngọc hốt hoảng đẩy anh lùi về sau, mùi hương nam tính trên người anh tỏa ra cứ làm cô mường tượng lại một cảnh tượng quá đỗi mờ ám khiến cô không dám đối diện, tim cô đập thình thịch, não bộ không vận hành theo ý muốn của mình nên nói năng lắp bắp:
- Em chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm thôi.
- Vậy sao? Nhưng anh nghĩ em không cần phải vào trong học cách cầm dao mổ đâu, em nên ở ngoài này học cái khác thì hơn.
Doãn Tư Nghị không nói rõ ràng là học cái gì đã thẳng tay đóng cửa, Tuệ Ngọc trợn mắt giơ chân lên không trung muốn đạp cửa kéo anh ra để hỏi cho rõ ràng, nhưng còn chưa kịp làm thì một giọng nói trầm nhẹ ở sau lưng vang lên làm cô giật thót cả người.
- Hai đứa đã tiến triển tới mức nào rồi?.