Mỹ nhân kế
Edit: Chocopieyogurt
Tay Mạnh Sơ Vũ run lên thiếu chút nữa không cầm chắc điện thoại: "Cậu có chuyện gì không?"
"Người ta mới không trả lời tin nhắn cậu mười phút, bây giờ cậu lại ở đây suy nghĩ." Trần Hạnh nheo mắt nhìn Mạnh Sơ Vũ, "Rốt cuộc là ai có chuyện đây?"
"Ông chủ cậu không trả lời tin nhắn của cậu thì cậu không sốt ruột sao?"
"Tớ đây cũng sẽ không gửi tin nhắn cho ông chủ vào cuối tuần."
"Đây không phải là tình huống đặc thù tớ phải phụ trách với người ta sao? Cậu nói bóng nói gió, người ta tối qua cũng không phải đã cứu cậu sao."
"Không dám nhận không dám nhận, nếu cậu không ở đó, Chu Tuyển cũng không thèm quản chuyện đâu đâu," Trần Hạnh ôm vai Mạnh Sơ Vũ, "Người cứu tớ không phải đàn ông mà rõ ràng là chị em của tớ."
Mạnh Sơ Vũ há miệng rồi ngậm lại, lặng lẽ nhảy ra vài chữ: "Vậy cũng không phải không có đạo lý."
"Cho nên..." Mạnh Sơ Vũ liếm liếm môi, "Cậu cũng có cảm giác tối qua anh ta có cái gì đó với tớ hả?"
"Nói thừa, còn phải hỏi?"
"Chủ yếu trước đây anh ta đối với tớ rất tệ thôi...."
"Con người đều là động vật thị giác, mỗi ngày bình thường cậu mặc đồ công sở đã che dấu bao nhiêu nhan sắc? Tối hôm qua một thân nam nữ đều yêu, ai nhìn mà không ngẩng đầu?"
Mạnh Sơ Vũ hất hất cằm: "Vậy coi như anh ta có mắt."
"Được rồi, đói chết rồi, mau làm đồ ăn sáng đi." Trần Hạnh buông cô ra, đi về phía phòng bếp, vừa quay đầu lại thấy Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại lên, "Ai, cậu không để yên sao?"
"Xem ánh mắt không tồi của anh ta, tớ hỏi anh ta đã ăn sáng chưa."
*
Hai mươi phút sau, Mạnh Sơ Vũ xách hộp giữ nhiệt đi đến tòa nhà đối diện.
Vừa rồi Chu Tuyển không trả lời tin nhắn, Mạnh Sơ Vũ phải mở miệng hỏi Nhậm Húc.
Nhậm Húc nói tối nay hắn muốn tới Vọng Giang phủ đón Chu Tuyển đi Nam Hoài, nhưng Chu Tuyển không bảo hắn mang điểm tâm, đoán chừng định tùy tiện ăn tạm.
Lần này nhận được đến hai tin tức, một là Chu Tuyển ở nhà, hai là Chu Tuyển hình như là chưa ăn sáng.
Dù sao cũng chỉ đi năm ba phút, Mạnh Sơ Vũ liền thuận tay làm nhiều một phần mang qua.
Ấn chuông cửa, đợi nửa phút Chu Tuyển mới mở cửa.
Mạnh Sơ Vũ vừa nhấc mắt, thấy cúc áo sơ mi anh cài được một nửa, ba ngón tay trái cầm lấy cúc áo thứ ba, nhìn có vẻ hơi trơn.
"Tôi đến mang điểm tâm cho anh..." Tầm nhìn của Mạnh Sơ Vũ lướt qua vạt áo sơ mi che đậy được một nửa của anh, ho nhẹ một tiếng, "Cần tôi giúp không?"
Chu Tuyển nghiêng người tránh ra một lối đi.
Mạnh Sơ Vũ đi vào huyền quan, đặt bình giữ nhiệt xuống xoay người, thấy Chu Tuyển đã buông cúc áo kia đang khoanh tay chờ cô.
Cô tiến lên hai bước, hai tay một trái một phải kéo hai bên vạt áo anh, khép lại ở giữa, cầm lấy cúc áo hình tròn.
Đang đưa nút tròn vào trong khe thì đầu ngón tay trượt đi, móng tay cọ qua da thịt anh.
Đỉnh dầu truyền đến một tiếng hít thở.
Mạnh Sơ Vũ vừa ngẩng đầu: "Cúc áo...của anh bên trên có mồ hôi tay."
"Phải không?" Chu Tuyển rũ mắt nhìn.
"Bằng không tại sao tôi dùng hai tay còn trượt."
"Kia phải hỏi cô."
Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhanh chóng nháy mắt mấy cái, làm bộ xoa xoa, sau đó cài cúc áo vào khe hở.
Cài liên tiếp ba cúc áo.
"Nên cắt móng tay." Chu Tuyển đi vào trong, cầm lấy cà vạt vắt lên lưng sô pha, một tay bẻ cổ áo lên.
Mạnh Sơ Vũ nâng tay lên nhìn nhìn móng tay mình __ đây cũng không quá dài, đổi giày đi vào, tiến lên kéo cà vạt của anh: "Anh đi Nam Hoài gặp ai? Chuyện công ty hay chuyện riêng?"
"Chuyện riêng."
"Vậy tôi thắt nút thắt nửa Windsor nhé." Mạnh Sơ Vũ vừa nói vừa khoa tay múa chân, để phân dây dài ngắn một bên, gập đầu to vào trong, kéo từ trong ra ngoài, gấp sang trái tạo thành hình vòng, lại kéo từ trên xuống dưới qua hình vòng, chậm rãi thắt chặt lại.
Chu Tuyển rũ mắt nhìn: "Trợ lý Mạnh thắt cà vạt thật thuần thục."
Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu lên.
Nói đến chuyện thắt cà vạt này cũng thật buồn cười.
Trước khi Mạnh Sơ Vũ đi tổng bộ làm thư ký đã học qua không ít khóa học, cũng đã quên là tin vỉa hè tới từ đâu, nói công việc của thư ký có thể còn bao gồm làm những chuyện lông gà vỏ tỏi cho lãnh đạo như là thắt cà vạt, cho nên lúc ấy cố ý học nhiều cách thắt cà vạt.
Kết quả về sau căn bản là vô dụng.
Trong phòng thư ký của tập đoàn lớn, mọi người đều có nhiệm vụ của mình, cũng không tồn tại chức thư ký bảo mẫu.
Thái tổng thân là kiểu người lãnh đạo lớn tuổi, cùng nhân viên nữ trẻ tuổi cá cô vẫn tuyệt đối duy trì khoảng cách.
Cho nên sau khi đi một vòng, lần đầu tiên là dùng ở chỗ Chu Tuyển.
Mạnh Sơ Vũ nhìn nút thắt nửa Windsor ngay ngắn, cảm thấy chính mình thật đáng với một lời khen ngợi
Chỉ là nghe giọng điệu này của Chu Tuyển, lại liên tưởng đến dáng vẻ của anh tối qua, luôn cảm thấy không giống khích lệ đơn thuần cho lắm.
"Anh đây là khen ngợi tôi sao, hay là vẫn không vừa ý với tôi?" Mạnh Sơ Vũ nhìn anh hỏi.
Đuôi lông mày Chu Tuyển nhướng lên: "Tôi nên không vừa ý cái gì?"
Mạnh Sơ Vũ "Ừ" một tiếng, vỗ vỗ cà vạt, mỉm cười với anh: "Vậy anh vừa ý là tốt rồi."
Chu Tuyển cười như không cười liếc cô một cái, lại vươn tay về phía đầu kia của sô pha.
Mạnh Sơ Vũ thuận tay nhận lấy, chuẩn bị nói tiếp trình tự làm việc, tay vừa cầm vừa cúi đầu___
Phát hiện mình quơ được một cái thắt lưng.
Động tác của cô ngừng lại, nhìn Chu Tuyển nằm một đầu khác của cái thắt lưng, lòng bàn tay như bị phỏng, lập tức buông tay.
Ngược lại Chu Tuyển cũng không có ý bảo cô tiếp tục giúp đỡ, một tay luồn một đầu dây lưng từ từ kéo qua.
Dưới chân Mạnh Sơ Vũ lại giống như bị bôi keo cường lực, dính trên sàn nhà.
Ánh mắt dừng trên năm ngón tay linh hoạt của anh, rõ ràng nhìn thấy anh đang cài thắt lưng, ánh mắt lại giống như mở ra chức năng đảo ngược, luôn thấy hình ảnh cởi thắt lưng.
Cũng không biết là suy nghĩ của cô xảy ra vấn đề, hay là động tác của Chu Tuyển có vấn đề.
Ban ngày ban mặt, Mạnh Sơ Vũ cô tỉnh táo tỉnh táo chút đi...
Mạnh Sơ Vũ dùng sức nhấc chân, rút đôi dép "dính" trên mặt sàn lên, lại lui về phía sau: "Vậy đồ ăn sáng cũng đưa qua rồi, anh ăn trước đi, tôi về đã, bình giữ nhiệt cứ để ở chỗ anh đi."
Động tác trên tay Chu Tuyển không ngừng, nhìn cô gật gật đầu.
"À đúng rồi, tôi không biết làm món mỳ phức tạp cho lắm, xào cà chua với trứng thêm thức ăn, mùi vị chắc là bình thường thôi, nhưng mà cà chua với trứng đều có lợi cho vết thương, có thể ăn tạm thì anh vẫn nên ăn cho hết nhé." Mạnh Sơ Vũ đi lui đến huyền quan đổi giày, mở cửa ra cứng rắn để lại một câu, "Tạm biệt."
Cửa sầm một tiếng đóng lại, những tiếng lải nhải của Mạnh Sơ Vũ cũng xa dần.
Dây lưng của Chu Tuyển cũng cài đến bước cuối, chậm rãi đi về phía huyền quan, cúi đầu nhìn qua mắt mèo___
Thấy ở bên ngoài cách một cách cửa, Mạnh Sơ Vũ ôm ngực hít sâu một hơn, đứng nửa ngày mới ấn nuts thang máy đi xuống.
*
Lúc này Chu Tuyển đi Nam Hoài, cuối tuần sẽ không gửi tin nhắn đến nữa.
Mạnh Sơ Vũ chiêu đãi Trần Hạnh vào nội thành chơi hai ngày, chờ buổi sáng thứ hai nhận được thông báo từ đồn công an thì xin nghỉ nửa ngày giải quyết chuyện phiền lòng kia, giữa trưa ăn một bữa cơm rau dưa với Trần Hạnh, sau đó tạm biệt với cô ấy trở về công ty.
Tới văn phòng tổng giám đốc, thấy Phùng Nhất Minh và Dương Đan Lệ đều đang nghỉ trưa, Đường Huyên Huyên lại nghiêm nghiêm túc túc ngồi ở văn phòng Chu Tuyển bên cạnh.
Mạnh Sơ Vũ bỏ túi xách vào phòng bên, muốn hỏi Đường Huyên Huyên sao không đi nghỉ ngơi thì xuyên qua kính thủy tinh thấy được nguyên nhân___
Ở nởi cách một bức tường, Chu Tuyển đang ngồi trên ghế làm việc nói chuyện phiếm với người đàn ông giày da tây trang phía đối diện.
"Khách của Chu tổng à?" Mạnh Sơ Vũ nhỏ giọng hỏi.
Đường Huyên Huyên gật gật đầu: "Là trưởng phòng nhân sự mới đến báo danh. Chị Sơ Vũ, em mới biết được thứ sáu tuần trước đi đến đồn công an giúp em và chị Hạnh chính là vị trưởng phòng mới này."
Tuần trước Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển cùng nhau phỏng vấn vị trưởng phòng mới này, nhưng cục diện hôm thứ sáu đó rất hỗn loạn, cô không thấy rõ người đàn ông đi cùng với Chu Tuyển là ai.
Sau khi Đường Huyên Huyên đi đồn công an thì lại thấy rõ, nhưng vì ngày đó phỏng vấn không trực tiếp nói chuyện với người ta, ngày đó cũng không biết tên.
Mạnh Sơ Vũ nhìn phía Chu Tuyển.
Nếu tuần trước Chu Tuyển mới quen biết vị trưởng phòng mới này, hôm thứ sau không có lý do mà tùy tiện giao chuyện cùng đi đến đồn công an.
Như vậy xem ra hai người chắc là vốn đã quen biết.
Thời điểm phỏng vấn tuần trước, hai người đàn ông này còn làm trò trước mặt cô diễn vở "Không quen biết người đối diện."
Hơn nữa dựa trên bối cành cũng không thể hiện hai người này từng học chung trường, hoặc là đồng nghiệp hoặc là quan hệ thân thích.
Đều là người tài.
Thái tổng từng nhắn nhủ cô, nếu Chu Tuyển sau này mang "người mình" vào công ty, ngược lại không cần can thiệp, chỉ cần báo cáo lại với tổng bộ.
Cách tường chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của Chu Tuyển, nghe không được tiếng, Mạnh Sơ Vũ lúc này cũng không xác định được quan hệ của hai người, suy nghĩ nên tìm cớ gì để đi vào nghe, nghĩ nghĩ thì đi đến bàn trà.
Đường Huyên Huyên theo qua, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Chị Sơ Vũ, hôm nay em rất không có tâm trạng, buổi sáng còn vì gửi sai tài liệu mà bị chị Dương phê bình một chút..."
"Vẫn còn sợ hả?"
"Không phải, chỉ là vách tường thủy tinh với Chu tổng thôi, một chiều hay hai chiều không phải tùy theo anh ấy bố trí sao, hôm nay cứ để hai chiều mãi, em ngồi bên cạnh cúi đầu ngẩng đầu tầm mắt đều nhìn thấy anh ấy, cứ luôn cảm thấy giống như quay về quán rượu tối hôm đó vậy... Cảm giác tồn tại của Chu tổng thật quá mãnh liệt, em cũng không có cách nào tập trung làm việc..."
Mạnh Sơ Vũ nghiêng đầu cười cô: "Nhìn chút tiền đồ đó của em kìa, vậy làm sao đây, em quay về chỗ làm việc của mình đi?"
"Em nói với chị đôi câu thôi, chỗ Chu tổng không có ai cũng không được, hay là..."
"Nếu không thì em quay lại cũng được?" Mạnh Sơ Vũ bỗng nhiên nói, "Đi bình tĩnh lại mấy ngày, chị đến đây ngồi."
"Như vậy có thể không tốt lắm không, chút nữa Chu tổng cho rằng em xảy ra chuyện gì thì sao."
"Chị nói với anh ấy một tiếng, là đã sắp xếp công việc khác cho em."
"Vậy thật tốt quá chị Sơ Vũ."
Mạnh Sơ Vũ phất phất tay ý bảo cô ấy đi đi, tiếp tục bận bịu trước bàn trà.
Trong văn phòng, Chu Tuyển nhìn ra ngoài vách tường thủy tinh.
Đàm Tần thấy anh nói được một nửa thì tốc độ chậm lại, quay đầu nhìn theo tầm mắt anh.
Quầy trà nước bên cạnh, Mạnh Sơ Vũ cầm muỗng múc trà bằng hai ngón tay, cho từng lá trà trong muỗng vào tách trà có nắp, sau đó nâng tách trà lên, bốn ngón giữ chặt cái nắp, nhẹ nhàng lắc ba lần.
Đôi tay trắng trẻo thon dài, lá trà màu xanh ngọc bích, sứ bạc thai (1) thanh hoa óng ánh trơn bóng, liếc mắt một cái như tiên tử trong tranh.
(1) loại sứ này mỏng như vỏ trứng, và trên mặt mỏng trong suốt của Sứ vẽ nhiều đường nét hoa văn khác nhau
Nhìn nhìn hai cái, Đàm Tần quay đầu lại nói: "Thái tổng phân trợ lý thế này cho cậu, là mỹ nhân kế à?"
Chu Tuyển thu hồi tầm mắt: "Ai trúng kế của ai còn chưa biết được."
Đàm Tần liếc mắt nhìn anh, nhớ đến chuyện ngày thứ sáu: "Thứ sau trước cậu kéo tôi đi quán rượu là vì vị trợ lý nhỏ này của cậu."
"Cung phản xạ của cậu cũng thật dài."
"Chậc chậc chậc," Đàm Tần dùng ngón trỏ chọt chọt anh, "Mặt người dạ thú, chính là nói cậu đó."
Chu Tuyển cười.
Vài phút sau chuông cửa vang lên, Chu Tuyển ấn nút mở cửa trên bàn làm việc.
Mạnh Sơ Vũ bưng nước trà qua, nhìn không chớp mắt nói: "Chu tổng, Đàm bộ uống chút trà nhé."
Chu Tuyển gật đầu, nhìn về phía Đàm Tần: "Cuối tuần tôi đi Nam Hoài."
Đàm Tần bị câu nói không đầu không đuôi của anh đánh bất ngờ không kịp đề phòng, sửng sốt nhìn bộ đồ trà của Mạnh Sơ Vũ rồi mới phản ứng lại.
Trợ lý tiểu Mạnh là đến để tìm hiểu quan hệ của hai người bọn họ, con người Chu Tuyển này, ngoài miệng mới nói không biết ai trúng kế ai, nhưng thật ra lại dứt khoát cho người ta cơ hội để thăm dò.
"Ừ," Đàm Tần gật gật đầu, "Tình hình ông cụ thế nào?"
"Vẫn chưa xuất viện, nhưng mà cơ bản là ổn định rồi."
"Tuần sau nhé, tôi với cậu cùng nhau đi một chuyến."
"Được."
Mạnh Sơ Vũ rót trà cho hai người, nghe cuộc trò chuyện này thì xác nhận hai người là người quen cũ, hơn nữa nghe thấy còn là người quen cũ rất thân thiết, yên lặng rời khỏi văn phòng quay lại gian cách vách.
Ngồi ở chỗ của Đường Huyên Huyên, Mạnh Sơ Vũ mở Wechat ra, cân nhắc lý do, báo lại việc này với trợ lý đặc biệt bên cạnh Thái tổng, gửi tin xong vừa ngẩng đầu thì thấy Chu Tuyển cách một vách thủy tinh bình tĩnh nhìn cô.
Báo cáo việc này cũng không tính là vụng trộm, nếu vừa rồi Chu Tuyển không giấu giếm, thì chính là ngầm thừa nhận tổng bộ có biết hay không cũng không quan trọng.
Nhưng Mạnh Sơ Vũ vẫn cảm thấy tội lỗi khi nhìn anh.
Lập tức cảm nhận được nguyên nhân Đường Huyên Huyên không ngồi được chỗ này.
Lại nhìn Chu Tuyển cầm chén trà, nhìn chằm chằm cô một lát rồi uống một ngụm trà giống như ở quán rượu đêm thứ sáu tuần trước, Mạnh Sơ Vũ bỗng thấy cổ họng có chút khô nóng.
Cô nhẹ nhàng nuốt một ngụm, không chịu thua cầm chén trà để lại cho mình ở bên tay, để chén trà bên miệng, cũng nhìn chằm chằm anh rồi từ từ uống.
*
Suy nghĩ của tác giả: trà gì mà ngon thế, cho chúng tôi một ly với!