08.Bắt nạt
Edit: Chocopieyogurt
Mạnh Sơ Vũ nghĩ lời này của Chu Tuyển cũng chỉ là lời khách sáo giả dối, xuất phát từ đạo lý đối nhân xử thế, nhưng cố tình gợi lại ký ức của cô, khiến cô đột nhiên có chút không dám nhìn thẳng Lâm Thuấn Chi đối diện.
May thay trên bàn cơm đã hết chuyện của cô, Mạnh Sơ Vũ cũng không mắc bệnh nghề nghiệp quản đông quản tây nữa, yên lặng tự mình ăn cơm.
Từ căn tin đến văn phòng, lại tăng ca thêm hai tiếng đồng hồ.
Sau một hồi báo cáo, Mạnh Sơ Vũ sắp xếp lại những thông tin còn thiếu của Lâm Thuấn Chi, còn phải đưa ra vấn đề theo lối suy nghĩ của Chu Tuyển, phân tích những điểm anh cần chú ý để trình lên sau này, đến thời điểm thích hợp lại phải đưa ra điểm phù hợp để giải thích với tổng bộ.
Đầu óc căng thẳng hơn ba tiếng, tới tám giờ rưỡi, cho đến khi đi ra văn phòng của Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa.
Cách âm trong hành lang rất kém, tiếng mưa rơi tầm tã bên ngoài tòa nhà như thủy triều dội vào tai.
Mạnh Sơ Vũ nhìn bên ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Lâm Thuấn Chi vừa rời đi trước còn đứng ở cạnh thang máy, dường như là đang đợi cô.
Gót giày Mạnh Sơ Vũ xoay một vòng, ngay chốc lát quay lại văn phòng Chu Tuyển.
Lâm Thuấn Chi cười gọi cô trước: "Đã trễ thế này em về thế nào, anh đưa em một đoạn nhé?"
Mạnh Sơ Vũ không suy nghĩ chút nào, lắc lắc đầu: "Không dám phiền anh, tôi ngồi xe bus hoặc gọi xe là được."
"Một cú đạp ga thì phiền cái gì chứ?" Lâm Thuấn Chi chỉ chỉ ngoài cửa sổ, "Mưa lớn thế này, che dù cũng không ngăn được, em ra khỏi khu công nghiệp thì ướt hết đó."
Không biết có phải bị Chu Tuyển dẫn dắt thiếu đúng đắn hay không, Mạnh Sơ Vũ cứ luôn cảm thấy hôm nay Lâm Thuấn Chi cứ thăm dò giới hạn hòa hợp với cô, quả thật có chút không đúng lắm.
"Không sao, đúng lúc tôi phải chỉnh sửa lại tài liệu, đợi lát nữa mưa sẽ nhỏ lại thôi, anh về trước đi."
Lâm Thuấn Chi hình như còn muốn nói gì, nhìn cánh cửa phía sau cô, sửa lại nói: "Vậy được, em chú ý an toàn."
Mạnh Sơ Vũ gật đầu nhìn theo hắn vào thang máy, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Vừa quay đầu lại thì thấy Chu Tuyển mang theo áo khoác tây trang đi ra.
"Còn chưa đi?" Chu Tuyển vừa mặc áo khoác vừa nhìn cô.
Câu trả lời hợp quy củ vừa đến bên miệng Mạnh Sơ Vũ thì thấy xung quanh không có ai, lại nhớ sắc mặt lúc chạng vạng của Chu Tuyển, nghiêm mặt nói: "Không phải đợi anh sao, muốn hỏi Chu tổng một chút biểu hiện tối nay của tôi có đủ chuyên nghiệp hay không, anh xem anh đã hài lòng chưa?"
Chu Tuyển nhướng nhướng mày: "Chỉ hỏi cái này?"
"Cái này quan trọng mà," Mạnh Sơ Vũ cười dịu dàng, gật gật đầu, "Sự hài lòng của anh là động lực vô hạn của tôi."
Có thể là do cô quá mức quái gở, Chu Tuyển thoáng nhìn cô, đột nhiên cười, nâng tay về phía cô.
Mạnh Sơ Vũ sợ đến mức rụt về phía sau.
Ngả ra sau được một nửa lại thấy rõ có gì đó trong tay Chu Tuyển __ là một chùm chìa khóa xe.
"."
Không phải muốn đánh đâu.
Chu Tuyển nhìn cửa sổ đọng đầy nước mưa trên hành lang, thu hồi tầm mắt nói: "Còn thiếu một chút." . Truyện Kiếm Hiệp
"Cái gì?" Mạnh Sơ Vũ khẽ nhúc nhích, điều chỉnh lại thân thể của mình.
"Tôi nói, so với sự hài lòng của tôi còn thiếu một chút," Chu Tuyển quơ quơ chìa khóa xe trong tay, "Nhâm Húc có việc không đến, làm phiền trợ lý Mạnh lái xe."
"...Hả."
*
Buổi chiều hôm sau.
Hành lang trên tầng tám của tòa nhà văn phòng khu công nghiệp Sâm Đại thay đổi hẳn so với sự yên tĩnh thường ngày, cứ một phút trôi qua, âm thanh đóng mở của cửa thang máy đều đặn vang lên.
Âm thanh của giày da và giày cao gót không ngừng gõ lộc cộc lên mặt sàn sứ, từ nhẹ đến nặng rồi lại nhẹ, lục tục cùng tiến vào phòng họp ở cuối hành lang.
Ba thư ký tổng giám đốc vội vàng lần lượt ra ra vào vào, lâu lâu lại đến chỗ Mạnh Sơ Vũ ngồi xin một câu chỉ thị gì đó.
Chỉnh đốn gần ba phút, Đường Huyên Huyên tiến lại nói mấy câu bên tai Mạnh Sơ Vũ.
Mạnh Sơ Vũ gật đầu, đứng lên hít sâu một hơi.
Lần này cô lấy thân phận trợ lý tổng giám đốc ở Sâm Đại chủ trì cuộc họp cấp cao lần thứ nhất, nói không lo lắng chắc chắn là giả vờ.
Tối hôm qua lái xe chở Chu Tuyển về căn hộ, vừa khéo giúp cô không phải đợi tạnh mưa, sớm về nhà ngủ, đáng tiếc cuối cùng ngủ sớm một hồi, vẫn là nghĩ đến cuộc họp hôm nay mà mất ngủ đến nửa đêm.
Mạnh Sơ Vũ khép máy tính xách tay lại, đi đến góc chéo ở đối diện cửa văn phòng nhìn một cái.
Cô ngồi đây đánh trống trong lòng cả nửa buổi, Chu Tuyển thì ngược lại hoàn toàn, còn đứng trước cửa sổ sát sàn, đút tay vào túi ngắm cảnh, nhàn nhã đến mức giống như người không có việc gì.
"Chu tổng, mọi người trong phòng họp đã đến đủ." Mạnh Sơ Vũ nói.
Chu Tuyển "Ừ" một tiếng, quay đầu lại đi ra ngoài.
Mạnh Sơ Vũ tránh người ra một bên, đi theo anh, tới trước cửa phòng họp anh đẩy cửa vào trước một bước, hơi khom lưng xuống, làm một động tác mời.
Tiếng ồn ào khắp phòng lập tức lặng xuống.
Một vòng người vây quanh bàn họp đồng loạt nhìn sang.
Mạnh Sơ Vũ lặng lẽ ngước mắt lên, từ đó thấy được vẻ mặt nghẹn ngào của mấy vị trưởng phòng hệt như cô sáng nay.
Bởi vì dự cảm hôm nay sẽ rất không thuận lợi, hơn nữa với lời nhắc nhở ngày hôm qua của Lâm Thuấn Chi, Mạnh Sơ Vũ sợ rằng khó trấn áp được trận này, nên cố ý mặc một bộ quần áo công sở tối màu vô cùng đoan trang.
Kết quả vừa đến công ty, thấy Chu Tuyển phía trên mang một chiếc áo sơ mi trắng kiểu dáng còn thoải mái hơn hôm qua, phía dưới là một chiếc quần tây màu cà phê, ngay cả áo khoác vest cũng không mặc.
Người ta thường nói người càng thiếu sót điều gì thì càng muốn bổ sung cho cái đó, kết quả trái lại là giấu đầu hở đuôi.
Vốn không có so sánh thì không có tổn thương, Chu Tuyển cố tình tùy tiện thành thế này, lại nhìn bản thân quá hùng dũng, lúc ấy Mạnh Sơ Vũ lập tức thấy lố bịch.
Lúc này nhìn trong phòng họp toàn là vest đen trang trọng, cao thấp giống nhau.
Phòng họp sau khi yên lặng một lúc thì có tiếng động.
Một người đàn ông trung niên cách ghế chủ tọa gần nhất đứng lên trước, cười nói: "Chu tổng đến rồi."
Sau đó, một nhóm trưởng phòng bất động như núi từ nãy đến giờ cũng đứng lên theo, đám người phụ họa theo chào hỏi Chu Tuyển.
Chu Tuyển cười nhạt nhìn Triệu Vinh Huân, đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống: "Ngồi cả đi."
Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống theo Chu Tuyển thì nhìn thấy mấy người Triệu Vinh Huân vẫn không nhúc nhích.
"Sao thế, không nghe thấy lời Chu tổng sao?" Mãi đến khi Triệu Vinh Huân cười oán trách một câu, mọi người mới đồng loạt ngồi xuống.
Một bầu không khí tế nhị lan tràn khắp phòng họp.
Ý cười trên mặt Chu Tuyển lại càng sâu hơn.
Giống như gặp phải chuyện gì thú vị.
Chỉ cần Chu Tuyển không xấu hổ, Mạnh Sơ Vũ cũng có thể không xấu hổ.
Chỉ cần Chu Tuyển cảm thấy thú vị, Mạnh Sơ Vũ cũng có thể cảm thấy thú vị.
Mạnh Sơ Vũ chưa nhìn thấy màn ra oai phủ đầu của vị giám đốc chuỗi cung ứng Triệu Vinh Huân này, nở nụ cười, hắng giọng: "Vậy sau đây tôi xin phép đọc nội dung cuộc họp___"
"Cuộc họp phân tích hoạt động kinh doanh lần này chia thành bốn nội dung, nội dung thứ nhất là bộ phận tài vụ báo cáo tình hình hoạt động chung trong năm nay. Nội dung thứ hai, từng bộ phân kinh doanh sẽ tiến hành phân tích. Nội dung thứ ba đại diện của bộ phận mua sắm chuỗi cung ứng sẽ báo cáo về việc giảm chi phí từ tháng một đến tháng tám năm nay, lập kế hoạch sản xuất, tỷ lệ doanh thu và tỷ lệ đạt được của các chỉ số quan trọng khác, và cuối cùng phòng hỗ trợ quản lý sẽ báo cáo cơ cấu nhân viên hiện nay của tổ chức và xây dựng các nhóm."
"Chu tổng," Mạnh Sơ Vũ quay đầu hỏi Chu Tuyển, "Anh có thắc mắc gì với nội dung cuộc họp không?"
"Không có," Chu Tuyển nâng tay về phía Triệu Vinh Huân, "Bên Triệu tổng thì sao?"
Triệu Vinh Huân: "Chu tổng là nhân tài được Thái tổng đích thân mời từ nước ngoài về, hẳn là có rất nhiều quan niệm kinh doanh mới, tôi tất nhiên nghe theo sự sắp xếp của Chu tổng."
Chu Tuyển: "Triệu tổng khiêm tốn rồi, nửa năm này là tổng giám đốc đại lý anh đã dẫn dắt tất cả nhân viên đồng tâm hiệp, thành quả kinh doanh trình bày trong cuộc họp hôm nay ít nhất có một nửa là công lao của anh..."
Mạnh Sơ Vũ chậm rãi chớp mắt, bàn tay sau laptop âm thầm ấn điều khiển từ xa.
PPT báo cáo của phòng tài vụ chiếu rõ ràng lên màn hình lớn.
Mọi người nhìn qua, trước mắt là số tiền thâm hụt ảm đạm đến đáng sợ.
Chu Tuyển nhìn Mạnh Sơ Vũ, đáy mắt ẩn ẩn có ý cười nhạt, sau đó Triệu Vinh Huân thay đổi vẻ mặt cứng đờ, nói: "Là tôi nên học hỏi anh nhiều hơn."
*
Qua một màn dạo đầu giương cung bạt kiếm, Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng thở ra, cùng Chu Tuyển theo dõi trận bóng đá.
Chứng kiến hơn chục vị trưởng phòng thay nhau lên bục phân tích nguyên nhân gốc rễ dẫn đến lợi nhuận không đạt chuẩn, quả bóng cao su hết người này lại đẩy sang người khác.
Nghe hết nửa ngày, Mạnh Sơ Vũ cũng coi như nghe hiểu được, đơn giản chính là phòng tiêu thụ cảm thấy là vấn đề của phòng chất lượng, phòng chất lượng thì cảm thấy là vấn đề của bộ phận sản xuất, bộ phận sản xuất lại cảm thấy là vấn đề của phòng kỹ thuật, phòng kỹ thuật thì cảm thấy là vấn đề của bộ phận thu mua...
Đến lượt cuối cùng là của một vị tuyển thủ trong bộ phận thu mua, tiếp theo không có người tiếp bóng, Trịnh Thủ Phú này coi vậy cũng là một nhân tài, bắt đầu nhắc đến vấn đề từ thị trường.
"Nửa năm nay giá các nguyên vật liệu tốt nhất liên tục tăng, dưới tình huống chi phí chung ở thị trường kính và vật liệu thép toàn bộ đều tăng hơn 40 phần trăm, bộ phận thu mua thông qua hình thức tập trung mua ứng trước đã đạt được kết quả là tốc độ tăng chi phí nguyên vật liệu chính thấp hơn 4 phần trăm so với tốc độ tăng của thị trường, đây là một chiến thắng lớn của bộ phận thu mua chúng tôi..."
Chờ Trịnh Phủ Thú mặt dày như da trâu khoác lác xong, Chu Tuyển tán thường gật đầu: "4 phần trăm đúng thật là kết quả đáng mừng, nhưng mà trưởng phòng Trịnh, anh có phải đang thiếu số liệu về chi phí chuẩn của công ty hay không?
Trịnh Phủ Thú nghẹn lời, nhưng lại hùng hồn cười rộ lên: "Môi trường của thị trường là thế đó, chúng ta tăng, bọn họ cũng tăng, mọi người giống nhau cả. Trước đây Chu tổng ở nước ngoài, chắc là không hiểu về tình hình trong nước lắm nhỉ? Thép ren cấp ba đường kính 25mm sau làn sóng tăng giá hồi tháng 5, giá trung bình mỗi tấn đã tăng gần 400 nhân dân tệ một ngày, đó đều là những con số đẫm máu..."
Mạnh Sơ Vũ nghe hồi lâu cũng chưa nhận ra nửa câu trả lời đi vào vấn đề, nhịn không nổi xấu hổ thay cho Trịnh Thủ Phú.
Quả nhiên Chu Tuyển nghe xong năm phút đồng hồ, chỉ hỏi lại một câu: "Là vấn đề của tôi làm trưởng phòng Trịnh khó xử à?"
Sắc mặt Trịnh Thủ Phú biến xanh, nhìn về phía Triệu Vinh Huân.
Chu Tuyển theo tầm mắt của Trịnh Thủ Phú nhìn Triệu Vinh Huân: "Hay là nói Triệu tổng, chúng ta chưa bao giờ đặt ra chi phí mục tiêu?"
"Sao có thể?" Triệu Vinh Huân cười cười, ánh mắt hung hăng nhìn Trịnh Thủ Phú: "Quay về nhanh chóng gửi báo cáo phân tích chi phí mục tiêu năm nay cho Chu tổng."
*
Trong suốt cuộc họp buổi chiều, Chu Tuyển vậy mà chỉ tìm thấy lỗi của bộ phận thu mua.
Nhưng chỉ một lỗi này, cũng đủ để Mạnh Sơ Vũ ở lại tăng ca.
Bản báo cáo vốn cho rằng sẽ nhanh chóng được gửi đến lại không có động tĩnh gì, mắt thấy sắc trời dần dần tối, Chu Tuyển giống như là chưa đợi được báo cáo thì không tan làm, Mạnh Sơ Vũ đành cam chịu số phận đến căn tin giải quyết bữa tối.
Tối hôm qua vốn đã ngủ không ngon, giữa trưa hôm nay cũng vì chuẩn bị cuộc họp cũng không ngủ thêm, ăn xong cơm chiều chưa lâu thì Mạnh Sơ Vũ đã gật gù tại bàn làm việc.
Mãi cho đến hơn tám rưỡi, khi tổ hợp phím tắt để gửi và nhận email sắp bị hỏng đến nơi thì một email mới cuối cùng cũng vào hộp thư.
Mạnh Sơ Vũ lập tức mở văn kiện đi kèm ra xem.
Càng xem xuống phía dưới thì đầu lông mày nhíu lại càng chặt.
Xem đi xem lại hai lần, cô bấm số nội bộ của bộ phận thu mua: "Thư ký Ngô, bây giờ trưởng phòng Trịnh còn ở văn phòng không?"
Bên kia điện thoại yên lặng một hồi, lờ mờ truyền đến tiếng thầm thì mơ hồ, sau đó mới vang lên tiếng trả lời: "Trợ lý Mạnh, trưởng phòng Trịnh đã tan làm rồi, chị tìm ông ấy có việc gì, lát nữa tôi chuyển lời cho ông ấy?"
"Vậy ngày mai tôi gọi lại, cảm ơn."
Ngắt điện thoại, Mạnh Sơ Vũ cầm báo cáo đã đóng dấu đi đến văn phòng Chu Tuyển, đứng trước cửa do dự chần chừ một phút đồng hồ mới nhẹ thở ra một hơi, xoay người đi vào thang máy.
Đến tầng ngầm, cửa thang máy mở ra thì vừa lúc bắt gặp Trịnh Thủ Phú.
"Trưởng phòng Trịnh," Mạnh Sơ Vũ cười gọi người lại, "Tôi vừa mới xem báo cáo của anh, có vài thắc mắc muốn xin anh chỉ bảo một chút, không biết bây giờ anh có tiện dành ra mười phút không?"
Trịnh Thủ Phú quay đầu lại lé mắt nhìn cô: "Chu tổng bảo cô tới?"
"Tạm thời tôi vẫn chưa gửi báo cáo..."
"Vậy hóa ra trợ lý Mạnh vẫn chưa hiểu công việc của phòng thu mua?" Vẻ mặt Trịnh Thủ Phủ sốt ruột cắt lời cô.
Mạnh Sơ Vũ mặt không đổi sắc cười: "Tôi đương nhiên không chuyên nghiệp như anh, người bất tài này muốn học hỏi anh."
"Trợ lý Mạnh, cô nghĩ tôi cầm tiền lương của Sâm Đại là vì để giải đáp thắc mắc cho một người thiếu chuyên nghiệp như cô sao?" Trịnh Thủ Phú cười lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Mạnh Sơ Vũ nén giận, một lần nữa cười trừ đuổi theo: "Trưởng phòng Trịnh, nếu tôi nắm chắc toàn bộ thì cũng không đến làm phiền anh, người thường như tôi xem năm phút đồng hồ đã có thể nhìn ra số liệu có vấn đề thì Chu tổng chỉ cần liếc mắt một cái, nếu anh không thay tôi giải thích thắc mắc, đến lúc đó tôi ăn nói không tốt, thì anh cũng thế, anh nói có đúng không?"
"Trợ lý Mạnh ở tổng bộ nhàn rỗi thành quen rồi sao?" Trịnh Thủ Phú nhìn Mạnh Sơ Vũ đánh giá, "Cũng phải, vừa trẻ tuổi vừa có tài ăn nói, trong chốn công sở ai có thể không thích chứ? Nhưng nơi này không giống thế, chúng tôi lớn tuổi quê mùa không biết thương hoa tiếc ngọc, lúc này trợ lý Mạnh có thời gian tìm tôi, không bằng đi mua vui cho người nhã nhặn như Chu Tuyển, không chừng còn tốt hơn."
*
Mạnh Sơ Vũ quả thật là tức giận đến mức sửng sốt, mắt thấy Trịnh Thủ Phú chạy lấy người cũng chưa phản ứng lại, hít một miệng khói xe.
Trong năm thực tập cuối cấp, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở Sâm Đại, không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với những người điều hành cấp cao, cũng như chưa từng trải qua sự kiêu ngạo của những trưởng phòng này.
Sau lại đến tổng bộ, người văn phòng quả thật đều thích những công phu ngoài mặt, cho dù trong lòng có bất mãn nhiều nhất cũng chỉ là khua môi múa mép ở sau lưng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Mạnh Sơ Vũ bị người ở trước mặt chỉ mũi châm chọc một trận.
Cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ tăng ca đến giờ này, lại nhớ đến lời khó nghe mang theo ý bóng gió của Trịnh Thủ Phú, Mạnh Sơ Vũ trong nháy mắt có ý muốn mặc kệ mà tan làm.
Trở lại tầng tám, thấy văn phòng Chu Tuyển còn sáng đèn thì kiềm chế nhấn chuông.
Cánh cửa đôi mở ra, giọng nói mang theo ý cười của Chu Tuyển truyền ra: "Tôi tức giận cái gì?"
Mạnh Sơ Vũ dừng lại, nhìn vào trong thì thấy Chu Tuyển đang cầm điện thoại dựa vào lưng ghế.
Nhìn anh dáng vẻ thoải mái, đoán chừng không phải là điện thoại công việc.
Chu Tuyển liếc cô một cái, chỉ sang chiếc ghế đối diện, ra hiệu cho cô ngồi trước, tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Tôi thấy những người này một đống tuổi rồi suy nghĩ còn đơn giản như vậy, bắt đầu cuộc ai giúp ai, ai thuộc phe nào đều viết hết ở trên mặt, không phải thẳng thắn và đáng yêu lắm à?"
Mạnh Sơ Vũ kéo ghế ra một chút, đoán Chu Tuyển đang nói với ai đó về đám người Trịnh Thủ Phú.
Chu Tuyển vậy mà không kiêng dè cô, nhưng lúc nghe thấy lời này, Mạnh Sơ Vũ thật sự có chút không thoải mái.
Chu Tuyển không thèm để ý những người âm dương này (1), không chỉ bởi vì anh có tố chất tâm lý vững vàng, càng vì anh đứng ở vị trí cao nhất.
(1) Người âm dương là những người nói năng kì quái, đôi khi khiêu khích, châm chích và không hòa khí.
Người đứng càng cao, đương nhiên là nghĩ về cái chung, lo lắng đương nhiên là về kế lâu dài, cũng sẽ không dễ dàng bị những chuyện lông gà vỏ tỏi này lay động cảm xúc.
Nhưng đối với người làm công bình thường như cô mà nói, mỗi ngày trải qua thuận lợi hay không là chuyện vô cùng quan trọng.
Vừa rồi Trịnh Thủ Phú thật ra có câu nói rất đúng ___ cô ở tổng bộ thật sự chưa từng trải qua đau khổ gì.
Dù sao thì dựa vào Thái tổng nhất ngôn cửu đỉnh (2), chỉ cần có chút chuyện gì hay khó giải quyết đều có người giữ mặt mũi cho.
(2) Nghĩa là lời nói rất có trọng lượng
Mà bây giờ đi theo cái bia sống như Chu Tuyển, cho dù có ba đầu sáu tay, năm mồm mười miệng cũng vô ích, chỉ có thêm phần chịu tội.
Như đêm nay đi, Trịnh Thủ Phú có thể đem tức giận từ chỗ Chu Tuyển đổ hết lên người cô, uất ức cô chịu cũng không thể kể ra bên ngoài.
Nói Chu Tuyển nghe Trịnh Thủ Phú làm khó dễ mình, sẽ chỉ làm cấp trên cảm thấy cô không có năng lực.
Chu Tuyển còn đang cười nói với người ta cái gì, Mạnh Sơ Vũ cũng không có tâm trạng nghe, cụp mắt đứng một bên, cầm bản báo cáo nặng hơn ngàn cân tự hỏi: giả vờ không phát hiện số liệu có vấn đề, hay báo cáo sự thật là mình thương lượng thất bại với Trịnh Thủ Phú _ cái nào sẽ ít nhận được sự lạnh nhạt của Chu Tuyển hơn.
Đang do dự, bỗng dưng nghe thấy Chu Tuyển thu ý cười, nói: "Không nói nữa, cúp trước đây."
Mạnh Sơ Vũ ngước mắt lên nhìn anh.
Tầm mắt Chu Tuyển vừa lúc rơi trên mặt cô: "Ở đây tôi có một cô gái nhỏ hình như bị bắt nạt."