Chương 13: Anh Biết Mình Sắp Mất Em

Cô hỏi cậu là vợ tôi đúng không?

Phiên bản 15156 chữ

Ăn cơm trưa xong, hai người ngồi uống trà một lúc.

Thẩm Cảnh Viễn chưa bao giờ là kiểu người ưa thưởng trà. Thời còn làm ở công ty trợ lý riêng mỗi ngày đều pha cho y một tách cà phê, chỉ biết hôm nào thấy ngon thì cứ để trợ lý pha tiếp. Uống tới nay cũng không hay rốt cuộc mình thích loại gì.

Trà do Yến Khinh Nam pha. Thẩm Cảnh Viễn đòi rửa chén Yến Khinh Nam cũng không cản, ở cạnh bên pha trà.

Thẩm Cảnh Viễn nhìn dáng vẻ khi pha trà của anh, không khỏi thốt lên: "Sao cái gì anh cũng biết làm vậy."

Yến Khinh Nam nhấc ấm trà lên, đáp: "Cũng được thôi, từ hồi ra khỏi nhà thì học hỏi từ từ."

Hai người uống trà bên ngoài, có thể ngắm được quang cảnh khoảnh sân nhỏ qua khung cửa sổ sát đất. Mà bây giờ đang giữa mùa đông, cây cối đều xơ xác khô quắt lại nhìn không ra cây nào với cây nào.

Mới đầu cả hai chẳng ai nói năng gì, Thẩm Cảnh Viễn đang ngồi cho tiêu cơm, lát sau Yến Khinh Nam mới nói: "Hôm đó cái cậu..."

Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không dùng từ ngữ cụ thể nào.

"Quan Huyên, cậu ta ở đây."

Đôi mày Thẩm Cảnh Viễn gần như ngay lập tức cau chặt lại, lẩm nhẩm: "Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì..."

"Cậu ta là bạn trai cũ của cậu?" Yến Khinh Nam hỏi bằng ngữ điệu rất nhẹ, dường như hơi hững hờ.

"Phải." Thẩm Cảnh Viễn thở dài.

"Còn nhỏ tuổi nên làm ra chuyện thế này cũng không lạ." Yến Khinh Nam nói thêm, "Cần giúp gì cậu cứ nói."

Thẩm Cảnh Viễn cứ cho rằng "giúp" mà Yến Khinh Nam nói là đuổi cậu ta khỏi đây, cảm thấy làm thế này ít nhiều gì cũng ảnh hưởng không tốt đến chỗ làm ăn của anh. Y không quan tâm Quan Huyên lắm, chỉ thuận miệng đáp: "Ừm."

Rồi Thẩm Cảnh Viễn trầm tư say sưa, một lát sau Yến Khinh Nam mới hỏi y: "Đang nghĩ gì à?"

Thẩm Cảnh Viễn dường như rất kinh ngạc khi Yến Khinh Nam nhìn ra, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt anh: "Nghĩ về Quan Huyên."

Yến Khinh Nam hơi nhíu mày.

Phản ứng của anh khiến Thẩm Cảnh Viễn bật cười: "Tôi và cậu ta không thể nào quay lại."

Giọng điệu của y quá chắc chắn, sắc mặt Yến Khinh Nam cũng dịu đi, hỏi: "Tại sao? Sao lại khẳng định được như vậy?"

"Cậu ta vượt quá giới hạn, đó là nguyên tắc của tôi." Còn một lý do nữa mà Thẩm Cảnh Viễn không nói.

"À." Yến Khinh Nam hiểu ngay, "Vậy thì không thể tha thứ."

Lát sau, anh lại quay đầu lại hỏi với vẻ cực kỳ khó hiểu: "Cậu ta quen được người như cậu mà vẫn đi quá giới hạn?"

Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu, nhìn Yến Khinh Nam đáp: "Tôi không phải người tốt lắm đâu."

"Cậu không phải à?" Yến Khinh Nam cười, "Vậy thì ai?"

"Ông chủ Yến đừng giễu tôi." Thẩm Cảnh Viễn bất đắc dĩ nói.

"Tôi không giễu." Yến Khinh Nam nghiêm mặt, "Tôi nói thật."

Thẩm Cảnh Viễn không dám nhìn anh nữa mà đánh mắt sang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng thực tế thì chẳng cảnh gì lọt được vào mắt.

"Ở đó là cây gì nhỉ?"

Hình như Yến Khinh Nam rất bất mãn y nói lảng sang chuyện khách, mãi lâu sau mới trả lời: "Hầu như là hoa đào, mùa xuân sẽ nở rộ cả sân."

"Òa, vậy chắc đẹp lắm đây." Thẩm Cảnh Viễn cảm thán.

Yến Khinh Nam nhìn theo y, khẽ cười.

Từ khi nghe Yến Khinh Nam nói Quan Huyên cũng ở đây, mức độ phòng bị của Thẩm Cảnh Viễn tăng vọt lên thấy rõ, biểu hiện cụ thể là mỗi lần ra khỏi phòng sẽ nhìn phải nhìn trái một lượt. Thỉnh thoảng y cũng cảm thấy mình căng thẳng hơi quá, nhưng thật sự sợ hãi Quan Huyên làm trò gì cực đoan đến mức không thể cứu vãn. Dù trước đây Thẩm Cảnh Viễn không phải người như vậy.

Nhưng không biết vì may mắn hay làm sao, mấy ngày liền Thẩm Cảnh Viễn không đụng mặt Quan Huyên lần nào.

Cũng từ ngày đó về sau Thẩm Cảnh Vẫn thường xuyên ăn cơm chung với Yến Khinh Nam. Đôi lúc Mạn Mạn sẽ ở cùng, nhưng A Dịch thì gần như không.

Sau khi phát giác ra điều này, Thẩm Cảnh Viễn có hỏi Yến Khinh Nam: "A Dịch với Tiểu Tư quen nhau rồi à?"

"Phải." Yến Khinh Nam đang rửa chén với y, đảm nhận khâu chà bằng nước rửa chén, Thẩm Cảnh Viễn nhận phần tráng bát. Mỗi người đứng một bồn riêng, vai kề vai sát cạnh nhau.

"Hồi đi chơi về A Dịch hay đến quán mì của Tiểu Tư." Yến Khinh Nam dừng một chốc, đoạn tiếp tục: "A Dịch không biết nấu cơm, Tiểu Tư nấu cho thằng nhóc đó ăn."

Chẳng hiểu sao Thẩm Cảnh Viễn nghe thấy đôi phần cảm xúc ước ao trong câu nói của anh, bèn đáp: "Thế anh Nam cũng tìm người yêu đi."

"Vậy cậu làm sao đây?" Yến Khinh Nam chỉ đùa đáp lời.

Thẩm Cảnh Viễn không nói gì nữa.

Không phải lúc nào vận may cũng dư dả. Cuối cùng cũng đến ngày Thẩm Cảnh Viễn đụng mặt Quan Huyên, thậm chí là ngay trước cửa phòng y.

Thẩm Cảnh Viễn không hỏi làm sao Quan Huyên tìm ra, cậu ta lần tới được cả Trùng Khánh kia.

Quan Huyên vẫn trưng bộ dạng và biểu cảm vô cùng đáng thương nhìn y: "Anh Thẩm ơi, anh gầy đi nhiều quá."

Thẩm Cảnh Viễn nghĩ quả nhiên Quan Huyên sẽ hiểu lầm mà. Thể nào cậu ta cũng tưởng là mình gầy xuống vì chia tay cậu ta, nhưng nguyên nhân thật sự y sẽ không nói.

"Tốt thôi, chúng ta nói chuyện." Thẩm Cảnh Viễn thỏa hiệp.

Hai người cùng xuống lầu, khi đó Yến Khinh Nam đang ở quầy tiếp tân.

Anh nhìn thấy hai người, Thẩm Cảnh Viễn gọi một tiếng anh Nam, Quan Huyên lại nhìn anh có phần đắc ý.

Yến Khinh Nam không phản ứng.

Thẩm Cảnh Viễn đưa Quan Huyên đến quán ăn cạnh đó, gọi mấy món, sau đó chỉ im lặng.

Quan Huyên cứ kể lể nói năng không ngừng, nội dung chủ yếu là mấy tháng sau ngày Thẩm Cảnh Viễn đi cậu ta nhớ y cỡ nào. Thẩm Cảnh Viễn càng nghe càng buồn cười.

"Quan Huyên," Thẩm Cảnh Viễn nói, "Trái đất này không chỉ có mình cậu, cũng không chỉ có mình tôi."

Quan Huyên sững sờ.

"Tôi không hiểu vì sao cậu tự nhiên muốn quay lại, còn làm bừa tới mức độ này. Nhưng tôi thật sự không thích nổi, dù có là bất cứ ai cũng không thích. Thời điểm vừa chia tay tôi nghĩ cậu trẻ tuổi còn muốn chơi bời. Tôi không đẹp mã được như Tưởng Phong, không trẻ bằng cậu ta, không có tương lai như cậu ta, tôi thừa nhận. Nhưng sau này tôi thấy cậu không có tự trọng."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Cảnh Viễn nặng lời như thế. Y nhìn Quan Huyên bằng ánh mắt như một người bề trên, khiến cậu ta dần không chịu đựng nổi.

"Cậu không tôn trọng tôi, cũng không tôn trọng chính bản thân mình. Hơn nữa, cậu cho rằng tôi sẽ quay đầu ăn cỏ cũ, còn là với người đã vượt quá giới hạn ư? Quan Huyên à, thật ra cậu không yêu tôi, thứ cậu yêu chỉ là một hình mẫu, và tôi trùng hợp khớp với hình mẫu đó mà thôi. Nên cậu mới muốn quay lại, bởi vì để mất tôi thì thứ cậu mất đi không chỉ có bản thân tôi, mà còn là đánh mất thứ vật chất tôi có thể đem đến cho cậu, những quan tâm chăm sóc tôi dành cho cậu. Nói cho cùng," Thẩm Cảnh Viễn thoáng dừng lại, "Thứ cậu yêu nhất là chính bản thân cậu. Đây cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ, vì vậy đừng giả vờ như yêu tôi."

Bữa cơm này không ăn uống tới đâu. Thẩm Cảnh Viễn nói hết rồi đứng dậy đi, Quan Huyên cứ sượng đơ ra như một bức tượng, y đã thờ ơ chẳng buồn để tâm đến.

Chỉ trích Quan Huyên một trận mà không đụng một chữ thô tục. Tâm trạng của Thẩm Cảnh Viễn không tốt lắm, sự tồn tại của Quan Huyền từng giây từng phút nhắc nhở y đã từng có một mối tình quá thất bại.

Trên đường về y đi rất chậm rãi, như hoàn toàn không muốn trở về, muốn tìm chỗ nào đó cho tỉnh táo đôi chút.

Đúng lúc về tới Bên rìa dốc đá, y vừa dợm bước đã đối diện với ánh mắt của ông chủ.

Yến Khinh Nam vừa liếc mắt đã biết y không ổn. Anh đến gần, không nói gì khác mà chỉ hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Thẩm Cảnh Viễn hé môi cười, vô cùng ngạc nhiên vì lúc nào Yến Khinh Nam cũng đoán chính xác.

"Chưa." Thẩm Cảnh Viễn đáp.

"Vậy đi thôi, dẫn cậu đi ăn lẩu." Yến Khinh Nam nói.

Vừa nghe đi ăn lẩu Thẩm Cảnh Viễn đã phát hãi, hỏi anh: "Không ăn lẩu có được không?"

"Nhưng ăn lẩu xong thì tâm trạng tốt," Yến Khinh Nam thuyết phục, "Thấy cay rồi cậu sẽ không nghĩ tới gì khác được. Cũng đã đến Trùng Khánh rồi, không ăn một bữa lẩu làm sao được?"

Thẩm Cảnh Viễn thấy Yến Khinh Nam nói cũng có lý, thế là đi cùng anh.

Bác gái ghi món đến cạnh Thẩm Cảnh Viễn, hỏi y: "Ăn cay gì?"

Thẩm Cảnh Viễn sửng sốt, không hiểu bác gái đang hỏi cái gì.

Bác gái cầm bảng thực đơn, giải thích: "Mức độ cay ấy, con trai muốn ăn cay gì?"

Yến Khinh Nam vừa rót nước vừa nghe hai người, vậy mà anh mặc kệ chẳng đoái hoài gì.

Thẩm Cảnh Viễn mới đáp: "Hơi cay."

"Rồi nghen, thế chả phải xong à." Bác gái nói xong, Yến Khinh Nam mới giơ tay xen lời.

"Chút chút cay thôi."

Bác gái để thực đơn lại rồi đi.

"Ngoài hơi cay ra còn có chút chút cay à?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.

"Hơi cay của Trùng Khánh không phải hơi cay như cậu tưởng tượng." Yến Khinh Nam cười giải thích.

Thẩm Cảnh Viễn không hiểu lắm, nhưng rung động vô cùng.

Yến Khinh Nam nhận nhiệm vụ gọi món, vì Thẩm Cảnh Viễn không biết nhúng gì với nước lẩu thì mới ngon. Mấy cái sách bò rồi lòng vịt cũng là lần đầu y nghe, cơ mà Yến Khinh Nam bảo ăn ngon.

"Sách bò phải nhúng mấy lượt." Yến Khinh Nam nói, gắp một miếng cho Thẩm Cảnh Viễn nhìn.

"Thường nếu xắt ở độ dày dễ chín thì nhúng bảy lần, lần thứ tám là ăn được."

Nước lẩu màu đỏ lòm sôi sùng sục, Yến Khinh Nam nhúng ngập miếng sách bò vào mấy lượt, tráng lớp dầu cay bên ngoài qua một lần, cuối cùng gắp vào bát Thẩm Cảnh Viễn.

"Cậu ăn thử xem." Anh hếch cằm, lúc Thẩm Cảnh Viễn nhấc đũa thì bắt đầu khui chai sữa chua.

Cay thật, nhưng sau cảm giác cay là vị thơm.

Chén nước chấm này cũng là Yến Khinh Nam làm cho Thẩm Cảnh Viễn, anh bỏ gì y cũng không rõ nữa, nói chung rất thơm ngon.

Đã dặn kỹ chủ quán không cho cay, từ mấy món phục vụ lên Thẩm Cảnh Viễn cũng nhìn ra đầu bếp đã hết sức cố gắng rồi, nhưng với y mà nói vẫn cứ cay chịu không thấu.

Ăn một bữa Trùng Khánh chính gốc xong Thẩm Cảnh Viễn uống sạch bốn chai sữa chua. Ra tới cửa còn nghi nghi bụng mình no căng toàn sữa với sữa.

Y cay tới mức hồn vía điên đảo, còn mạnh đô hơn cả uống rượu.

Cũng chỉ nếm thử được một lần như vậy rồi thôi. Tự Thẩm Cảnh Viễn biết rõ, ăn thêm nữa có thể tim y sẽ không chịu đựng nổi.

Yến Khinh Nam đứng với y trên con dốc đá. Thẩm Cảnh Viễn ngồi sụp xuống, cầm chai nước suối vừa uống hết trong tay, năng lượng trong đầu óc cạn sạch.

Thẩm Cảnh Viễn vô duyên vô cớ bật cười. Yến Khinh Nam cũng ngồi xổm xuống, bàn tay vỗ nhẹ lên gáy y mấy lần, hỏi: "Nghiêm trọng vậy à?"

"Nghiêm trọng vậy đó, người địa phương như anh chắc không cảm nhận được đâu." Thẩm Cảnh Viễn nói.

"Tôi không phải người ở đây." Yến Khinh Nam đáp, "Tôi là người tỉnh kế bên."

Thẩm Cảnh Viễn chưa nghe anh nói chuyện này bao giờ, rất ngạc nhiên: "Anh là người Tứ Xuyên?"

"Thành Đô." Yến Khinh Nam nói.

(*) Trùng Khánh là một thành phố trực thuộc trung ương, anh Nam là người Thành Đô – thành phố thuộc tỉnh Tứ Xuyên.

"Dân ở đó," Thẩm Cảnh Viễn dừng một chút, "Giàu có lắm."

"Sao lại rút ra được nhận xét thế này?" Yến Khinh Nam hỏi.

"Hồi trước tôi gặp người bên đó nhiều." Thẩm Cảnh Viễn nói xong mới nhớ ra chủ đề đang bàn ban nãy, chợt phát giác điều bất hợp lý: "Ủa, không phải bên mấy anh cũng ăn cay à?"

Yến Khinh Nam cười, anh đứng dậy, ép buộc chuyển chủ đề: "Cậu nói thế làm tôi nhớ tới một bài."

Và anh đọc một đoạn: "Tao thức giấc giữa bể bơi chất đống châu báu với trang sức. Trước khi ra đường tao tự hỏi, ồ, giờ nên lái con xế hộp nào đây."

*2020 Cypher – CDC (Thành Đô Corp./ Cheng Du City)

Một câu nói hoàn toàn bằng tiếng Tứ Xuyên, Yến Khinh Nam còn chuyển thành ngữ âm Thành Đô. Thẩm Cảnh Viễn đơ người, nửa buổi trời sau mới ngây ngốc lên tiếng: "Anh còn là rapper à? Hóa ra người ta nói dân Tứ Xuyên Trùng Khánh ra đường là gặp rapper không phải giỡn chơi."

Yến Khinh Nam nhìn đôi mắt chăm chú của y, cười hồi lâu mới hỏi: "Vào làm ván mạt chược không?"

"Được." Thẩm Cảnh Viễn cũng đứng dậy, nhưng ngồi xổm lâu quá nên chân tê cứng, mới đứng một nửa đã hơi loạng choạng. Yến Khinh Nam bắt được cánh tay y trong phút chốc, đỡ y dậy như một chiếc kìm sắt.

"Không sao chứ?" Anh hỏi.

Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu.

Về Bên rìa dốc đá Yến Khinh Nam mới bắt đầu rủ người khác tới chơi cùng. Thẩm Cảnh Viễn an vị ở chiếc bàn nhỏ cạnh quầy cà phê, nghe anh gọi điện thoại.

Yến Khinh Nam nói bằng giọng Trùng Khánh, Thẩm Cảnh Viễn chỉ nghe hiểu được bảy, tám mươi phần trăm.

Sau khi hai người khác đến Yến Khinh Nam nói bắt đầu được rồi. Thẩm Cảnh Viễn sững sờ, giữ chặt anh lại hỏi: "Anh không đánh với tôi à?"

"Cậu học xong rồi." Yến Khinh Nam nói rất chắc chắn.

Thẩm Cảnh Viễn cười, hỏi sao anh biết được.

Yến Khinh Nam nhìn người đang dọn bàn mạt chược, đáp: "Tôi cho cậu ăn."

Mặt Thẩm Cảnh Viễn đỏ bừng lên.

Y mới học chơi mạt chược, chưa hiểu thả bài cho ăn là gì. Thực ra y chỉ cảm thấy câu nói nọ của Yến Khinh Nam rất khó hiểu, lại vừa thấy mắc cỡ ngượng ngùng.

Chẳng thể trách từ ngày gặp được Yến Khinh Nam Thẩm Cảnh Viễn cứ thích suy diễn lung tung mấy chuyện bẽ mặt. Bởi vì trước đây y chưa từng được đối xử như vậy.

Tình trường của Thẩm Cảnh Viễn sạch bong, thời gian trước cũng nghiêm túc với Quan Huyên nên mới theo đuổi. Anh theo đuổi không có chiêu trò hay ho nào mà vô cùng chân thành, chỉ đơn giản tặng quà, quan tâm, lúc nào cũng dẫn Quan Huyên đi ăn cơm, thậm chí vào phút cuối cùng trước khi chính thức yêu nhau cũng do Quan Huyên tự hỏi:

"Anh Thẩm, anh thích em phải không?"

Khi đó Quan Huyên là một cậu trai ngây ngô biết mấy, Thẩm Cảnh Viễn nỡ lòng nào dối gạt chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt với cậu. Y thẳng thắn thú nhận, hỏi cậu có muốn chúng ta ở bên nhau không.

Và mọi chuyện diễn ra tuần tự như thế.

Sau này tuổi tác càng lớn, những lời thân mật ngọt ngào càng không tỏ bày thành lời. Thẩm Cảnh Viễn cảm thấy nó đã thành trở ngại trong lòng.

Thế nhưng từ ngày đặt chân đến Trùng Khánh, suy nghĩ của Thẩm Cảnh Viễn đã thay đổi rất nhiều. Chẳng hạn như bây giờ đây, y đang bị hai cô bác Yến Khinh Nam rủ sang mỗi người ôm dính cứng một bên tay.

"Ai cha ôi, sao mà trông sáng láng cưng thế cơ, người ngợm cao ráo như này, gen tốt dữ bà ha." Một bác gái chỉ trỏ nói với bác gái còn lại.

"Thiệt tình đó chớ, con trai có người yêu chưa? Có tính tìm mối yêu đương gì không? Ai cha ôi người trẻ mấy đứa mắc cỡ cái gì," Bác gái nọ vỗ vỗ cánh tay y, "Chỗ dì nhiều em gái xinh đẹp lắm, mà không chịu nữa thì mấy em trai trẻ trung cũng phải chịu thôi à hen. Con trai cứ nói với dì, dì xử lý cho con phút mốt."

Không ngờ khả năng chấp nhận của mấy cô mấy bác cao tới vậy. Thẩm Cảnh Viễn gượng cười, bắn ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Yến Khinh Nam, vậy mà anh cứ khư khư ngồi đó chậm rãi châm trà rót nước.

"Cô ơi, bây giờ con chưa tính tới chuyện yêu đương ạ." Thẩm Cảnh Viễn từ chối.

"Ô mèn đét ơi, điều kiện cỡ này mà chưa chịu tính? Tính đi, hôm nay dì cho con xuất trận luôn."

Mãi một lúc sau Yến Khinh Nam mới pha trà xong, anh cầm lấy nắm tay đang siết hờ của y dẫn ra, lâu thật lâu vẫn chưa chịu buông, tay còn lại ôm lấy bờ vai y, giới thiệu.

Mấy cô bác bây giờ ai nấy cũng thời thượng, một bác gái mặc chiếc áo phao màu đỏ rực, mái tóc ngắn uốn xoăn, Yến Khinh Nam giới thiệu đó là dì Trần, còn người mặc áo khoác lông chồn màu tím sậm, đi đôi ủng da kia là dì Trương.

Thẩm Cảnh Viễn theo lời anh lễ phép chào hỏi, xong xuôi hai bác gái nọ lại kéo Yến Khinh Nam ra đằng xa. Ba người tụ vào với nhau nói gì đó Thẩm Cảnh Viễn không nghe được. Y chỉ biết Yến Khinh Nam đang cười đến là vui vẻ. Tới lúc anh quay lại, y mới huých huých tay anh hỏi: "Anh với mấy cô vừa nói gì đó?"

Yến Khinh Nam nhấp một ngụm trà, khóe mắt đuôi mày ngậm ý cười. Anh nhìn y, nói: "Cô hỏi, cậu là vợ tôi đúng không."

Edit: tokyo2soul

Bạn đang đọc Anh Biết Mình Sắp Mất Em

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!