Tại biệt thự nhà họ Mộc.
Mộc Uyển Kỳ đang nghịch điện thoại trên sofa. Cô ta bỏ tiền ra để kéo tin về bài phỏng vấn của Mộc Tương Tương lên đầu bảng tin hot, sau đó lại mua “dư luận” mắng chửi Mộc Tương Tương ở bên dưới phần bình luận. Ngay cả những trang mạng trước đó không ủng hộ cô ta cũng đã bị mua chuộc.
Cô ta nghĩ chắc chắn việc mình bị đám săn tin bám theo chụp trộm có liên quan đến Mộc Tương Tương.
Bây giờ thấy Mộc Tương Tương bị chửi mắng, cô ta vui không thể tả nổi.
Kể cả bị chụp trộm thì sao, những gì họ nói trong video cũng chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, không có căn cứ gì. Còn Mộc Tương Tương lại thừa nhận mình đang cố kiếm fame từ người khác ngay trước mặt truyền thông.
Con nhãi xấu xí đó mà cũng đòi đấu với cô sao!
Mộc Uyển Kỳ lên mạng một lát, sau đó thoả mãn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô ta ngủ đến nửa đêm, thì đã có biến.
Người bạn tốt hay qua lại với cô ta gọi điện cho cô ta, nói: “Uyển Kỳ, ban nãy có người tung đống ảnh với video của cậu lên, bây giờ đã lên đầu bảng tin hot rồi. Chuyện này là sao vậy? Cậu đắc tội với ai à?”.
Mộc Uyển Kỳ nghe đến “video và ảnh” thì đột nhiên cảm thấy bất an.
Cô ta bực bội túm lấy tóc, sau đó cầm điện thoại lên mạng xem thử.
Cả mạng xã hội đều đang chửi bới cô ta.
Những bức ảnh khiếm nhã của cô ta đã lan ra khắp toàn mạng rồi.
Mặc dù Mộc Thị không là gì so với nhà họ Mộ, nhưng cũng coi như là một doanh nghiệp có tiếng tăm. Trong giới này, rất nhiều cô gái nhà có điều kiện như Mộc Uyển Kỳ đều ăn chơi đàng điếm.
Bề ngoài thì có vẻ con nhà gia giáo, nhưng thực chất bao trai, chơi đồ, cái gì cũng có.
Mộc Uyển Kỳ run rẩy nói: “Tại sao lại thế này…”.
Rất nhiều cư dân mạng đều nhắn tin riêng chửi bới cô ta.
“Tiện nhân! Vô liêm sỉ!”.
“Thế mà còn mặt mũi bắt em gái đi đính chính rồi gánh tội thay!”.
Cô ta tức đến run cả người, tất cả mọi người đều đang mắng chửi cô ta.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến Thẩm Sơ Hàn.
Bây giờ là nửa đêm, chắc chắn Thẩm Sơ Hàn chưa kịp xem những bức ảnh và video đó.
Nếu Thẩm Sơ Hàn nhìn thấy thì quan hệ của họ coi như xong.
Cô ta mặc quần áo tử tế, gõ cửa phòng Mộc Lập Ngôn, nói: “Bố, mau giúp con dẹp cái tin hot trên mạng đi…”.
Ở một nơi khác, Mộc Tương Tương đang ôm máy tính, vùi mình trong chăn, bật video call nói chuyện với Thẩm Lương.
Hồi còn đi học, Thẩm Lương là chị đại của trường, bây giờ cô ấy là ngôi sao, cử chỉ hành động đều phải cẩn thận, nhưng bản tính thích gây chuyện thì vẫn không đổi được.
Cô ấy đang hào hứng đọc bình luận của cư dân mạng.
“Mình biết ngay Mộc Uyển Kỳ không phải thứ tốt đẹp gì mà, cả một đống người bao che cho cô ta nữa!”.
“Trông thì giống gái ngoan, không ngờ lại buông thả đến thế!”.
“Tôi có suy luận thế này, em gái cô ta làm dâu nhà họ Mộ là vì nhà họ Mộ biết Mộc Uyển Kỳ ăn chơi trác táng. Nghe nói em gái cô ta không được xinh lắm, nhưng mà người ta sạch sẽ, chứ bề ngoài xinh đẹp nhưng mà lại dễ dãi như cái xe bus công cộng thì ai mà dám rước về?”.
Thẩm Lương cũng cho là bình luận này rất có lý, nói: “Tương Tương, mình thấy người này nói rất có lý. Cậu nói xem, có phải nhà họ Mộ đã biết được mấy chuyện lăng loàn của Mộc Uyển Kỳ từ lâu rồi hay không?”.
Mộc Tương Tương hơi nheo mày, trước đây cô chưa từng thử nghĩ đến nguyên nhân này.
Cô cười nói: “Dù thế nào đi nữa thì chuyện đó cũng đúng ý Mộc Uyển Kỳ, cô ta có thể yêu Thẩm Sơ Hàn mà không có bất cứ áp lực nào”.
Thẩm Lương và Thẩm Sơ Hàn có chút quan hệ họ hàng xa, cô nói: “Mặc dù Thẩm Sơ Hàn ngu ngốc nhưng anh ta cũng không có sở thích lấy “vợ thiên hạ” về đâu”.
……
Vì nửa đêm còn bị Thẩm Lương bám lấy tám chuyện nên sáng hôm sau Mộc Tương Tương dậy muộn hơn mọi hôm.
Vừa mở máy tính lên mạng xem thì cô phát hiện tất cả ảnh và video khiếm nhã trên đầu bảng tin của Mộc Uyển Kỳ đã bị xoá hết.
Những hashtag có liên quan cũng biến thành màu xám.
Không cần đoán cô cũng biết chắc chắn là Mộc Lập Ngôn đã chúng tay vào.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù Mộc Lập Ngôn ít nói chuyện với Mộc Uyển Kỳ, nhưng ông ấy thật sự rất thương cô ta.
Xoá tin tức trên mạng thì sao, còn cả đống cư dân mạng thích hóng chuyện đã chụp màn hình lại rồi. Một truyền mười, mười truyền trăm, tóm lại chuyện này không thể ém xuống được.
Cô vừa tắm rửa thay quần áo đi ra thì thấy Thẩm Lương gọi đến.
Giọng của Thẩm Lương giống như sắp bùng nổ đến nơi: “Đầu đề tin tức về “cái xe bus” kia bị gỡ xuống rồi, mình phải đi mua lại để đẩy cô ta lên lần nữa!” .
Thẩm Lương đã đổi cách xưng hô cho Mộc Uyển Kỳ thành “xe bus”.
Mộc Tương Tương an ủi cô: “Cậu đừng có nóng nảy, bây giờ Mộc Uyển Kỳ đã tai tiếng lắm rồi. Cậu chuẩn bị có phim được phát sóng, đến lúc đó chắc chắn sẽ được chú ý nhiều. Nếu bị ai đào lên được chuyện cậu mua đầu đề báo thì sẽ bất lợi với cậu”.
Thẩm Lương không tình nguyện mà “ừ” một tiếng, sau đó lại nói: “Đi ăn đi, ngày mai mình phải quay lại đoàn phim rồi. Mình đến đón cậu”.
“Được”.
……
Lúc đi qua phòng sách của Mộ Đình Hy, Mộc Tương Tương không kìm lòng được mà dừng lại.
Hôm qua cô không thấy Mộ Đình Hy, nghe “Mộ Gia Thần” nói anh ta giận rồi, không biết thật hay giả.
Đột nhiên cửa phòng sách được mở từ bên trong.
Mộc Tương Tương lùi về sau nửa bước theo phản xạ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt không cảm xúc của “Mộ Gia Thần”.
Cô ngây người ra, hỏi: “Anh họ anh… Có trong này không?”.
“Cô tìm anh ấy có việc gì không?”, Mộ Đình Hy đóng cửa lại, dựa vào khung cửa nhìn cô.
Mặt anh hơi nhợt nhạt, trông không có sức sống, nhưng đôi mắt đen thẳm vẫn sắc bén như mọi khi.
Mộc Tương Tương lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì”.
Nói xong cô liền xoay người đi xuống tầng.
Đột nhiên từ phía sau cô truyền đến một tiếng vật nặng bị đập xuống đất.
Mộc Tương Tương quay đầu lại, thấy “Mộ Gia Thần” vừa nãy vẫn còn đứng vững, giờ đã ngã lăn ra đất.
Mộc Tương Tương chạy lại định đỡ anh dậy, cô nói: “Mộ Gia Thần, anh sao thế?”.
Mặc dù cô rất ghét anh, nhưng cô không thể trơ mắt nhìn anh xảy ra chuyện mà không làm gì.
Chạy lại gần nhìn kỹ hơn, cô mới phát hiện ra mặt anh trắng bệch, mắt nhắm chặt, hai hàng mi dài rũ xuống, trông ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều.
Cô giơ tay sờ trán anh, cực kỳ nóng.
“Mộ Gia Thần” cao gần một mét chín, cô không thể đỡ anh dậy được. Cô chạy đến cửa thang máy, hét lên: “Có ai không? Mau lên đâu, Mộ Gia Thần ngất rồi”.
Bảo vệ kịp thời chạy đến ngay, đỡ Mộ Đình Hy vào phòng.
Không lâu sau đã có bác sĩ đến khám cho anh.
Mộc Tương Tương đứng ở bên cạnh thấy họ chạy qua chạy lại, nhưng mãi vẫn không thấy Mộ Đình Hy đến, cô nghĩ chắc không còn việc của cô nữa nên định đi ra ngoài.
Thời Dạ vội vã chạy từ ngoài vào, thấy Mộc Tương Tương định đi thì vội ngăn cô lại, nói: “Cô chủ, cô ở lại chăm sóc cậu chủ được không?”.
Tiếng gọi “cậu chủ” này khiến Mộc Tương Tương cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
“Nhưng tôi còn có việc”, Mộc Tương Tương nhìn đồng hồ, giờ này chắc Thẩm Lương cũng sắp đến rồi.
“Mẹ, đừng mà, con xin mẹ…”.
Đột nhiên Mộ Đình Hy bắt đầu nói mớ.
Mộc Tương Tương xoay đầu lại, thấy vẻ mặt sợ hãi và mất mát của anh, anh cắn chặt quai hàm, trông rất yếu ớt.
Cuối cùng cô cũng mềm lòng, gật đầu đồng ý.
Trong biệt thự không có giúp việc nữ, những bảo vệ này thì tay chân vụng về, không thể chăm sóc tốt cho anh được.