Chương 88: Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Phiên bản 21506 chữ

Một ngày ở Lăng Tiêu Đạo vừa dài vừa tẻ nhạt, trăm năm như một, quả thực Xu Mạn không biết sao những người tu tiên kia chịu được sự nhàm chán này. May mắn nó không phải người, không cần tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của Lăng Tiêu Đạo, bên cạnh có Thanh Huyền tiên quân cái gì cũng biết, còn có một đám tiểu đồng bạn khác loài phía sau núi, mới khiến cho cuộc sống của nó không đến mức buồn tẻ vô vị như vậy.

Có điều, mấy trăm năm đi qua, đám tiểu đồng bạn của nó đều đã lớn lên hóa thần, chỉ có nó vẫn còn dáng vẻ lúc nhỏ, chỉ lớn hơn một chút so với khi còn nhỏ.

Xu Mạn cũng rất buồn bực về chuyện này, không cách nào lớn lên đồng nghĩa với việc thú tính của nó không cách nào thức tỉnh, nó là tiên thú đánh đâu thắng đó, cũng không nên biến thành thú cưng giống như con mèo con chó.

Nhưng buồn bực cũng vô ích, nó chỉ có thể vào mơ nhiều hơn, ăn ác mộng nhiều hơn để bổ sung linh lực của mình, hi vọng có thể hóa thần sớm một chút, trở hóa thần thúoai phong lẫm liệt.

Xu Mạn đến sau núi dạo qua một vòng, lúc quay lại phát hiện Thanh Huyền tiên quân lại không ở quý phủ, liền đi khắp nơi tìm hắn. Cũng may cuộc sống của Thanh Huyền tiên quân rất có quy củ, nơi hắn đi qua cũng chỉ có mấy chỗ, tùy tiện kéo hai tên đệ tử của Lăng Tiêu Đạo hỏi một chút liền có thể hỏi ra.

Hoa mai của Kính Hoa Đài nở càng nhiều hơn những năm trước, Thanh Huyền tiên quân đứng dưới cây mai, mai rơi rải đầy trên tóc và bả vai của hắn, hắn cũng không hề hay biết.

Xu Mạn phát hiện gần đây Thanh Huyền tiên quân đến Kính Hoa Đài hơi nhiều, hơn nữa lúc say mê cũng càng ngày càng nhiều, không biết có phải hắn đã gặp phải chuyện phiền toái gì. Nó nhảy qua, dùng hai cái chân trước nhẹ nhàng giật giật vạt áo

Lúc này Thanh Huyền tiên quân mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn nó một chút, cúi người ôm lấy nó: “Chơi đủ rồi sao?”

“Ừm, các tiểu hồ điệp quá giảo hoạt, ỷ vào bản thân có cánh, luôn bay đến nơi mà ta không bắt được”. Xu Mạn đầy bụng bực tức phàn nàn nói.

Khi nó nóng giận con mắt trừng đến căng tròn, con ngươi đen nhánh giống như ngọc đen bóng loáng, thần sắc trên mặt Thanh Huyền tiên quân nhu hòa một chút, hắn thay nó nhẹ nhàng vuốtphía sau lưng: “Quá dễ dàng bắt được, ngược lại không có niềm vui.” 

Giống như lợn rừng phía sau núi, lần nào cũng bị nhóc bắt được, kết quả không được mấy ngày nó liền chơi chán. Chỉ có chuồn chuồn hồ điệp đom đóm các loại, nó không bắt được, mỗi lần vừa gặp thì sẽ tức giận đến nghiến răng, cùng bọn chúng ngươi tới ta đi chơi không ngừng. 

Nghe Thanh Huyền tiên quân nói như vậy, Xu Mạn cũng cảm thấy rất có đạo lý, nó vốn là loài thú, tâm tư đơn thuần không có nhiều vướng mắc như vậy, tức giận cũng biến mất không thấy đâu.

“Gần đây chủ nhân có tâm sự sao?” Xu Mạn ngửa đầu hỏi, trong con ngươi đen láy tràn đầy quan tâm.

Thanh Huyền tiên quân cùng nó ngắm nhìn một chút, buồn bã nói: “Cũng không phải là tâm sự, chỉ là bổn tọa phải đi xa, bản thân ngươi phải tự chăm sóc thật tốt cho mình, không nên gây tai hoạ khắp nơi.

“Chủ nhân muốn đi xa?” Trong ngực vật nhỏ lấy làm kinh hãi: “Chủ nhân muốn đi đâu? Đi bao lâu?”

Thanh Huyền tiên quânlững thững đi về phía trước, cũng không trả lời nó muốn đi đâu, chỉ thản nhiên nói: “Không đi lâu đâu.”

“Ồ.” Xu Mạn thấy Thanh Huyền tiên quân không muốn nói, cũng không hỏi nhiều nữa. Chỉ là nó vẫn còn có chút mất mác và bất an, nó sống ở Lăng Tiêu Đạo mấy trăm năm, cho tới bây giờ chưa từng tách khỏi Thanh Huyền tiên quân.

Nó châm chước một phen: “Ta có thể đi cùng người không?”

Thanh Huyền tiên quân nhìn ra được mong đợi trong mắt nó, nhưng y chỉ giả mờ không thấy, đôi mắt lưu ly xinh đẹp lơ đãng ngắm nhìn phong cảnh phía xa: “Lần này đi đường xá xa xôi, bổn tọa không tiện mang theo ngươi.”

Cảm giác mất mác trong lòng Xu Mạn càng ngày càng mạnh, trước kia mỗi ngày gặp ngược lại không cảm thấy, bây giờ đột nhiên biết được hắn muốn đi xa, nó mới phát hiện mình không nỡ bao nhiêu. Nó ngoan ngoãn nép vào trong ngực hắn, yên lặng nhìn Thanh Huyền tiên quân, đã không thể cùng đi, vậy thì trước khi hắn đi nhìn hắn thêm vài lần.

Thanh Huyền tiên quân thấy nó hiếm khi biết điều như vậy, cũng cảm thấy nó bất an, liền đưa tay nhẹ nhàng vu.ốt ve sau lưng nó. 

Sau khi biết được Thanh Huyền tiên quân muốn rời đi, Xu Mạn cũng không tiếp tục đến sau núi ham chơi, chỉ một tấc cũng không rời ở sau lưng Thanh Huyền tiên quân.

Thanh Huyền tiên quân ngược lại không khác gì bình thường, nên làm cái gì thì làm cái đó. Thẳng đến đêm khuya, Xu Mạn vẫn là đi theo sau lưng Thanh Huyền tiên quân, Thanh Huyền tiên quân không ngủ, nó cũng không ngủ.

Nhưng như vậy cũng không phải biện pháp, nó dính mình như vậy, Thanh Huyền tiên quân cũng khó làm được tâm lặng như nước. hắn suy nghĩ, ôm lấy nó: “Bổn tọa chỉ là có việc đi ra ngoài mấy ngày, ngươi không cần thấp thỏm như thế. Dật Phong ở đây, Lăng Tiêu Đạo cũng không có người dám ức hiếp ngươi, nhanh chóng nghỉ ngơi.”

Xu Mạn khó được nghe hắn nói nhiều lời như vậy, hơn nữa từng câu ôn nhu, nhất thời có chút hoảng thần. Lúc này, tay của Thanh Huyền tiên quân vừa vặn khoác lên trên phía sau lưng của nó, nó chỉ cảm thấy lưng tê rần, đã lập tức mất đi tri giác.

Đáy mắt trong ánh mắt Thanh Huyền tiên quân sâu thẳm, tay của hắn còn khoác lên trên lưng Tiểu Mộng Mô. Cách hồi lâu, hắn mới đưa nó thả lại trong ổ, lại sờ lên đầu của nó, hắn yên lặng chốc lát mới đi ra ngoài.

Dật Phong ở ngoài cửa chờ đã lâu, thấy Thanh Huyền tiên quân ra, cung kính làm lễ: “Sư tôn, ngươi thật muốn rời khỏi Lăng Tiêu Đạo sao? Theo đệ tử biết, núi Ngọc Thiềm chính là vùng bên ngoài tam giới, hiểm cảnh mọc thành cụm, thứ sư tôn muốn lấy đến cùng là cái gì? Tại sao nhất định phải tự mình đi đến? Đệ tử nguyện làm thay sư tôn…”

“Bổn tọa đã nghĩ thông suốt, ngươi không cần khuyên ta.” Thanh Huyền tiên quân cắt ngang Dật Phong: “Khi ta không ở đây, xử lí thật tốt chuyện tiên môn, cũng chăm sóc thật tốt cho Xu Mạn.”

Dật Phong thấy chủ ý của Thanh Huyền tiên quân đã định, đành phải đáp ứng mệnh lệnh của sư tôn: “Đệ tử chắc chắn bảo vệ tiên môn, cũng sẽ chăm sóc Xu Mạn, xin sư tôn yên tâm.”

Dứt lời, hai người đứng lặng một lát trong đình viện.

Thanh Huyền tiên quân thấy y đứng ở phía sau mình, không có ý định rời đi, liền lại hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì?”

Dật Phong do dự một lát, muốn nói lại thôi nói: “Đệ tử còn có chút lo nghĩ trong lòng…”

Hắn vừa nói, vừa dò xét sắc mặt của Thanh Huyền tiên quân, biểu hiện trên mặt Thanh Huyền tiên quânvẫn như thường ngày quạnh quẽ đạm mạc, hắn đã không thấy hiếu kì Dật Phong lo nghĩ là cái gì, cũng không ngăn cản Dật Phong tiếp tục nói.

Dật Phong suy nghĩ, hạ chủ ý: “Lần này sư tôn đi thế chính là vì Xu Mạn?”

Thanh Huyền tiên quân có chút nghiêng đầu, liếc hắn một cái, cũng không bác bỏ: “Trên người Xu Mạn thiếu một vật, không cách nào hóa thần bình thường. tiên thú nếu không cách nào hóa thần, ngươi nên biết được hậu quả.”

Tuy nói tiên thú cũng có thể trường sinh giống như tiên nhân, nhưng nếu là tiên thú không cách nào thức tỉnh, cũng có thể qua thời gian dần biến thành loại thú thông thường, sau đó già yếu chết đi.

Dật Phong sững sờ, lập tức hiểu được: “Vậy vật sư tôn muốn lấy là cái gì? Đệ tử nguyện thay sư tôn đi lấy.”

“Bản tôn muốn lấy một bảo vật trên người Thiềm Vương vạn năm, ngươi không phải đối thủ của nó.”

“Dật Phong nghe xong Thiềm Vương vạn năm, bỗng nhiên biết sự nguy hiểm của chuyến này: “Sư tôn, Thiềm Vương vạn năm chính là thứ Thần Ma đều sợ, xin sư tôn nghĩ lại. Nếu như Xu Mạnbiết được, cũng nhất định sẽ không đồng ý để sư tôn mạo hiểm.”

“Nếu ngươi không nói, nó làm sao biết được?” Thanh Huyền tiên quân nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: “Lui ra đi! Vi sư muốn yên tĩnh một chút.”

Dật Phong thấy thuyết phục không có kết quả, đành phải lĩnh mệnh lui ra.

Chúng tiên đều nói Thanh Huyền tiên quân máu lạnh vô tình, nhưng Dật Phong xem ra, chỉ là sư tôn của hắn dành tất cả ôn nhu cho Xu Mạn mà thôi. Nhưng mà, tại sao Thanh Huyền tiên quân đối xử đặc biệt với một con Mộng Mô như vậy?

Thú cưng khống sao? Hình như cũng không phải đơn giản như vậy.

Lúc Xu Mạn tỉnh lại, Thanh Huyền tiên quân đã rời khỏi Lăng Tiêu Đạo.

Khi Thanh Huyền tiên quân ở đây, nó còn cảm thấy Thanh Huyền tiên quân quản thúc quá nhiều, luôn luôn thích chạy loạn khắp nơi. Hiện tại Thanh Huyền tiên quân đã không ở đây, chỗ nào nó cũng không muốn đi, bất luận làm cái gì đều cảm thấy vô cùng nhàm chán, tóm lại giống như thiếu chút gì đó. Nó cũng không biết Thanh Huyền tiên quân đi nơi nào, ngay cả phương hướng muốn đi truy tìm cũng không tìm được.

Không có Thanh Huyền tiên quân, Xu Mạn đã học tập luyện đan với Dật Phong, cũng thường xuyên vào mộng bắt giữ ác mộng, tăng cao tu vi.

Chỉ là dù nó tăng lên thế nào, cũng không cách nào đạt tới giai đoạn hóa thần.

Lần này Thanh Huyền tiên quân đi ba tháng, mặc dù ba tháng so với thời gian trăm năm dài đằng đẵng mà nói xác thực rất ngắn, nhưng Xu Mạn lại luôn lo lắng không thôi, nó không biết Thanh Huyền tiên quân đi phương nào, khi nào trở về. Chờ đợi như vậy đối với nó thật sự mà nói quá thống khổ.

Nó đã từng đến Kính Hoa Đài ngắm hoa mai, nhìn vào gương Phù Thế thần kì, đáng tiếc từ trong gương, nó không nhìn thấy Thanh Huyền tiên quân.

Xu Mạn nằm trên đồng cỏ ở Kính Hoa Đài, nhớ tới những ngày kia Thanh Huyền tiên quân ở đây, Thanh Huyền tiên quân ngồi ở dưới cây mai này đánh đàn… Nhưng bây giờ cây mai vẫn còn, tất cả cũng không có thay đổi, chỉ là người đánh đàn dưới cây lại đi.

Lăng Tiêu Đạo cũng có rất nhiều truyền thuyết liên quan tới Thanh Huyền tiên quân, tiên nhân cũng sẽ hạ phàm lịch kiếp, nghe nói Thanh Huyền tiên quân ở kiếp trước hạ phàm trải qua tình kiếp. Nhưng cửa này Thanh Huyền tiên quân dường như vẫn chưa thông qua, sau khi trở về một mực đến Kính Hoa Đài này tìm hiểu.

Có đôi khi Xu Mạn cũng sẽ nghĩ, Thanh Huyền tiên quân nhân vật như vậy, lại sẽ thích nữ tử như thế nào? Nên là nữ tử như thế nào, mới xứng với đệ nhất nam thần của Lăng Tiêu Đạo.

Chắc hẳn, có thể khiến cho Thanh Huyền tiên quân nhớ mãi không quên như thế, hẳn là một người khuynh quốc khuynh thành, nữ tử độc nhất vô nhị!

Có điều, Xu Mạn tin tưởng những chuyện này chỉ là đồn thổi mà thôi.

Nó thực sự không tưởng tượng ra được dáng vẻ độn.g tình của Thanh Huyền tiên quân, Lăng Tiêu Đạo còn có tin đồn của các tiên quân khác, thật giả khó liệu.

Xu Mạn ngay nằm hài lòng dưới gốc hoa, Dật Phong đã tìm tới. Những ngày này Thanh Huyền tiên quân không ở đây, nó và Dật Phong ngược lại là gần gũi hơn khá nhiều, bởi vì Dật Phong là người duy nhất có thể cùng nó nói về Thanh Huyền tiên quân.

“Dật Phong, ngươi nói xem đến cùng chủ nhân đi nơi nào? Tại sao đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại?” Xu Mạn giật một cây cỏ đuôi chó hỏi.

“Ta cũng không biết.” Dật Phong đứng ở trước mặt gương Phù Thế, lãnh đạm nói.

Cá tính này của hắn thật đúng là không khác gì Thanh Huyền tiên quân, quả nhiên không hổ là đại đệ tử một tay Thanh Huyền tiên quân dạy dỗ.

“Hay là chúng ta cùng đi tìm hắn đi? Luôn chờ đợi ở đây như vậy, ta đã sắp muốn ngạt chết, hơn nữa một khắc ta cũng chờ không được nữa, muốn sớm nhìn thấy hắn một chút.”

Dật Phong: “Sư tôn không muốn ngươi đi tìm hắn, Lăng Tiêu Đạo này cũng không thể không có ai trấn giữ.”

Xu Mạn thính tai mà hỏi: “Hửm? Nghe ý ngươi nói, ngươi biết chủ nhân đi nơi nào sao?”

Dật Phong: “Ta không biết.”

Xu Mạn bất mãn nói: “Chẳng lẽ ngươi không lo cho ngài ấy ư? Ngươi đã không biết, vậy tự ta đi tìm được rồi, ta gọi tiểu Phượng Hoàng cùng đi, nó có thể ngày bay ngàn dặm, ta cũng không tin tìm không thấy chủ nhân.”

Dật Phong cũng không ngăn cản, Xu Mạn hơi kinh ngạc, theo lý thuyết,bình thường Dật Phong sẽ ngăn cản nó. Nó đã từng ý đồ lặng lẽ rời đi Lăng Tiêu Đạo, đi bên ngoài tìm Thanh Huyền tiên quân, nhưng nhiều lần đều bị Dật Phong bắt trở lại.

Lần này Dật Phong nghe xong lại dường như giống không nghe thấy, cũng không có biểu đạt ý phản đối, hắn… như vậy là ngầm cho phép mình?

Nó đang muốn đến sau núi tìm tiểu Phượng Hoàng, bỗng nhiên Lăng Tiêu Đạo đất trời rung chuyển, Dật Phong nâng cao tinh thần, ngự kiếm bay đến cửa núi.

Có người động kết giới tiên môn!

Quả nhiên, nên đến vẫn phải đến.

Thì ra không biết vì sao ma tộc biết được Thanh Huyền tiên quân và Nhã Văn tiên quân đều không ở Lăng Tiêu Đạo, liền đánh chủ ý lên Lăng Tiêu Đạo. Bảy trăm năm trước, ma tộc từng thua ở trên tay chúng tiên quân của Lăng Tiêu Đạo, bọn hắn đã sớm muốn rửa sạch nhục nhã. Chỉ là e ngại tên hiệu của Thanh Huyền tiên quân và Nhã Văn tiên quân, không dám tùy tiện đến đây.

Lần này hiếm khi thấy hai vị tiên quân đều không ở tiên môn, lại thêm chẳng biết tại sao gần đây kết giới Lăng Tiêu Đạo đột nhiên yếu rất nhiều, đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một của bọn hắn. Nếu không phải bởi vậy, bọn hắn còn tìm không thấy tiên môn hiện tại ẩn nấp ở nơi nào.

Ma Quân tự mình dẫn đầu Đại tướng ma tộc, thừa dịp kết giới Lăng Tiêu Đạo yếu nhất, đến đây phá kết giới Lăng Tiêu Đạo, quy mô tiến công Lăng Tiêu Đạo.

Dật Phong biết nếu như Thanh Huyền tiên quân và Nhã Văn tiên quân vẫn không trở lại, sớm muộn sẽ có một ngày như vậy. Chỉ là lần này không biết là ai trong bọn họ xảy ra chuyện, bởi vì kết giới của Lăng Tiêu Đạo là Thanh Huyền tiên quân và Nhã Văn tiên quân cùng nhau bày ra, gần đây kết giới yếu hơn, nói rõ một trong hai vị tiên quân nhất định xảy ra chút chuyện gì.

Vốn dĩ hắn cũng muốn đi tìm Thanh Huyền tiên quân, nhưng nếu như ngay cả hắn cũng đi, Lăng Tiêu Đạo sẽ càng thêm tràn ngập nguy hiểm. Hắn không thể bỏ mặc Lăng Tiêu Đạo không quan tâm, nếu không liền phụ sự dạy dỗ của Thanh Huyền tiên quân.

Trận chiến đầu tiên Dật Phong mượn ưu thế của kết giới, so mấy chiêu với đối phương, nhưng Ma Quân mang đến nhiều chúng ma, hơn nữa mỗi tên lại ham mê giết chóc, đệ tử Lăng Tiêu Đạo dù cho ỷ vào ưu thế kết giới, cũng không chiếm được chỗ tốt từ trên tay bọn họ.

Nếu như kết giới vừa vỡ, vậy Lăng Tiêu Đạo… hậu quả khó mà lường được.

Đang lúc nguy nan lúc, một luồng kiếm khí từ trời xa ác liệt đánh tới, đánh chết Đại tướng ma tộc muốn phá kết giới.

Ma tộc không nghĩ tới Thanh Huyền tiên quân đột nhiên trở về, hơn nữa bọn hắn còn tổn thất một tên mãnh tướng, không dám ham chiến ở thời điểm này, sau khi lui về liền đến doanh trại báo cáo tình huống cho Ma Quân của bọn hắn. 

“Chủ nhân!” Xu Mạn vừa cùng nhau đối kháng ma tộc với Dật Phong, không nghĩ đảo mắt liền thấy Thanh Huyền tiên quân ngự kiếm trở về, vẻ mừng rỡ lộ rõ trên mặt.

Rất lâu không gặp, Thanh Huyền tiên quân vẫn là bộ dáng trước kia, thanh quý cao khiết, siêu trần thoát tục. Chỉ là, nhìn lúc hắn trở về lúc phong tuyết đầy người, có lẽ đoạn đường này nhất định rất vất vả. Xu Mạn không nghĩ ngợi nhiều được, chạy đến chỗ hắn, thoáng một cái nhảy đến trong ngực hắn.

Những ngày này Thanh Huyền tiên quân không ở đây, nó ăn không ít ác mộng, trên người thêm rất nhiều thịt, thiếu chút nữa bổ nhào Thanh Huyền tiên quân.

Xu Mạn ôm hắn cọ xát thân mật: “Chủ nhân, rốt cục người đã trở về.”

Dật Phong cũng đi theo tới, ánh mắt hắn lưu luyến ở trên người Thanh Huyền tiên quân một phen, lời muốn hỏi cuối cùng vẫn không nói ra, hiện tại tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, coi như Thanh Huyền tiên quân có tổn thương, hắn cũng không thể ngay trước mặt mọi người đề cập ở thời điểm này.

Dật Phong chỉ là đi đến trước mặt Thanh Huyền tiên quân cung kính nói: “Cung nghênh sư tôn trở về! Sư tôn một đường cực khổ bôn ba, trước tiên vào bên trong tĩnh dưỡng một lát, đệ tử lại nói chuyện công việc của tiên môn với sư tôn.”

Thanh Huyền tiên quân ừ một tiếng, cùng nhau trở lại phủ với Xu Mạn.

Lòng Xu Mạn tràn đầy vui vẻ, nhưng thấy Thanh Huyền tiên quân quả thật có chút giống mệt nhọc, liền yên tĩnh ngồi xổm ở bên cạnh hắn trông coi hắn, nhìn hắn nghỉ ngơi ở trên giường.

Chủ nhân của nó rốt cục đã trở về, mặc dù bây giờ tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, nhưng có Thanh Huyền tiên quân ở bên cạnh, nó liền không tiếp tục e ngại gì cả.

Mới mấy tháng không gặp, Thanh Huyền tiên quân liền gầy nhiều như vậy, nhìn qua còn có chút suy yếu và mỏi mệt, cũng không biết lần này hắn đi xa là đi làm cái gì, tại sao vừa về đến cứ mệt mỏi như vậy.

Thanh Huyền tiên quân nhắm mắt, giống như thường ngày thản nhiên nói: “Ngươi đi gọi Dật Phong tới bổn tọa có chuyện quan trọng thương thảo với hắn.”

Nhìndáng vẻ bình tĩnh này của hắn, Xu Mạn cũng yên lòng. Ra ngoài vân du tứ hải màn trời chiếu đất, hiển nhiên không bằng an nhàn ở Lăng Tiêu Đạo, Thanh Huyền tiên quân sẽ mỏi mệt đúng là bình thường. Hiện tại Thanh Huyền tiên quân trở về, còn chém giết một đại mãnh tướng của Ma Quân, chắc hẳn đối phó bọn hắn cũng không đáng kể.

Xu Mạn ra ngoài tìm Dật Phong, đối phương vừa mới an bài xong chúng tiên môn, đang gấp rút chạy đến nơi này.

Dật Phong đi tới cửa, liền để Xu Mạn canh giữ ở trong viện: “Ta và sư tôn có chuyện quan trọng thương lượng, ngươi liền ở đây trông coi đi, đừng để người không liên quan xông tới.”

Xu Mạn muốn nói nơi này ở đâu ra người không liên quan, nhưng nhìn sắc mặt Dật Phong nghiêm túc, nghĩ đến ma tộc cách đó không xa còn đang nhìn chằm chằm tiên môn, liền không có phản bác nữa, gật đầu ngoan ngoãn canh giữ ở trong viện.

Sau khi Dật Phong đi vào, liền thấy lòng bàn tay Thanh Huyền tiên quân có một vệt màu son, hắn bước lên phía trước ân cần nói: “Sư tôn người… nằm xuống trước, con thay ngươi chữa thương.”

Dật Phong thi pháp chữa thương cho Thanh Huyền tiên quân, lại cho hắn ăn một viên chế thương hoàn: “Sư tôn, thương thế của người…”

“Không sao, trong lòng bổn tọa hiểu rõ.” Thanh Huyền tiên quân nói, liền từ trong ngực lấy ra một vật, đưa cho Dật Phong: “Ngươi đem thứ này ném vào bên trong đan lô của ta, chờ sáu mươi năm sau, liền có thể luyện thành hoàn tâm đan. Khụ khụ… Đến lúc đó, nếu như bản tọa không ở đây, ngươi liền cho Xu Mạn ăn vào.”

“Sư tôn…” Dật Phong cau mày, muốn nói chút gì, lại không thể nào nói lên: “Đệ tử sẽ ném nó vào trong đan lô, chú ý đan lô cho sư tôn, thủ đến ngày luyện thành hoàn tâm đan. Nhưng viên hoàn tâm đan này, nên do sư tôn giao cho Xu Mạn.”

Sau đó, Dật Phong lại cùng Thanh Huyền tiên quân nói tình huống hiện tại. Thanh Huyền tiên quân thấy hắn tổ chức mọi người đâu vào đấy, cũng rất được lòng người, có chút vui mừng, liền để hắn triệu tập chúng tiên, cùng nhau chống cự ma tộc.

Lần này cơ hồ ma tộc là toàn quân xuất động, Ma Quân tổn thất một mãnh tướng, lại nghĩ đến chỉ có một tên Thanh Huyền tiên quân, mà kết giới Lăng Tiêu Đạo xảy ra vấn đề, nói rõ tất có nguyên nhân trong đó, Ma Quân không chịu trở về, nhất định phải tiến đánh Lăng Tiêu Đạo.

Thanh Huyền tiên quân không dám khinh thường, quyết định tự mình gặp trực tiếp Ma Quân.

Trong lòng Dật Phong biết Thanh Huyền tiên quân có trọng thương, mới nghỉ ngơi không đủ một ngày liền gia nhập chiến đấu đối phó Ma Quân, có chút lo lắng. Sư tôn của hắn pháp thuật siêu quần, không người có thể địch, đã từng khiến ma tộc nghe tin đã sợ mất mật, nhưng lần này… Thanh Huyền tiên quân có thương tích trong người, nhưng Ma Quân lại là đợi quân ta mệt rồi mới tấn công.

“Sư tôn, con tới giúp người đối phó Ma Quân.” Dật Phong đi theo sau lưng Thanh Huyền tiên quân.

Thanh Huyền tiên quân nghiêm nghị nói: “Ngươi giúp bổn tọa kiềm chế hữu hộ pháp của hắn.”

Trên chiến trường Thanh Huyền tiên quân không gì không đánh được, thuật pháp không ai bằng. Ma Quân cũng không thể coi thường, bọn hắn ỷ vào chúng ma, mấy tên đánh một người.

Thanh Huyền tiên quân một người đối phó Ma Quân và tả hộ pháp, lại thêm nữa trên thân mang thương, hoàn toàn không chiếm được chỗ tốt, dần dần rơi xuống hạ phong. Xu Mạn thấy gấp, liền không để ý mệnh lệnh lúc trước của Thanh Huyền tiên quân, tiến lên kiềm chế tả hộ pháp, để cho Thanh Huyền tiên quân đối phó Ma Quân.

Xu Mạn và Dật Phong một trái một phải nắm lấy hai tên hộ pháp của Ma Quân, thú tính của nó chưa hoàn toàn thức tỉnh, đối kháng tả hộ pháp ma tộc có mấy ngàn năm tu luyện, rất là phí sức. Tả hữu hai đại hộ pháp thấy Mộng Mô công thể không được đầy đủ, liền cùng nhau công kích Xu Mạn.

Ma tộc hiếu chiến, tiên thú cũng là trời sinh dũng giả. Dù cho công thể Xu Mạn không được đầy đủ, vẫn để đối phương chịu không ít đau khổ. Cuối cùng, Xu Mạn bị tả hộ pháp đánh trúng mệnh môn, nàng dùng hết lực khí toàn thân, tán đi một thân công lực, đánh văng tả hữu hộ pháp.

Xu Mạn chỉ nghe liên tiếp hai tiếng kêu thảm, trong mơ hồ, nó lờ mờ trông thấy Thanh Huyền tiên quân đánh tan thân thể của tả hữu hộ pháp…

Lúc ngũ giác Xu Mạn tan hết, chỉ cảm thấy một sợi khí tức quen thuộc đưa nó quanh quẩn, lưu lại một sợi hồn cuối cùng của nó.

Chiến dịch của Lăng Tiêu Đạo vẫn còn tiếp tục, Thanh Huyền tiên quân giết đỏ cả mắt, Ma Quân cũng không cam chịu yếu thế.

Cả hai cuối cùng ngọc nát đá tan.

Khi Nhã Văn tiên quân vội vàng trở về, Lăng Tiêu Đạo đã là thây ngang khắp đồng, ma tộc toàn quân bị diệt, mà Lăng Tiêu Đạo… cũng thương vong vô số.

Dật Phong ôm thân thể Thanh Huyền tiên quân trở về trong điện, Nhã Văn tiên quân bộ dạng luôn không đứng đắn cũng biến thành nghiêm túc, hắn thi pháp trên người Thanh Huyền tiên quân, dùng Cố Hồn Thuật ổn định lưu lại một hồn một phách Thanh Huyền tiên quân.

Về phần Xu Mạn, bởi vì nàng tan hết tu vi, muốn cùng tả hữu hộ pháp đồng quy vu tận, cuối cùng mình tan thành mây khói, hài cốt không còn.

Sau trận chiến Lăng Tiêu Đạo lại khôi phục yên tĩnh, Nhã Văn tiên quân và Dật Phong kết lên kết giới bên ngoài Lăng Tiêu Đạo, chỉ là phòng ốc bị hủy và những tiên nhân đã chết đi cũng rốt cuộc không trở về được lúc trước.

Cùng lúc đó, trên vách đá Núi Linh Ẩn, hạt giống của một gốc hoa lan lại đang hấp thu linh khí lưu lại trên vách đá núi Linh Ẩn, mấy ngày sau, hạt giống hoa lan kia lặng lẽ nảy mầm.

Bạn đang đọc Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!