Edit: Nuvola
“Khi em đắm chìm
Trong dãy ngân hà lạnh giá trên bầu trời kia
Luồng sáng lấp lánh ấy có đủ sưởi ấm cho em chăng?
Khi em nhớ đến ánh sáng bắt nguồn từ anh
Anh vẫn nguyện mãi cất tiếng hát vì em”
——《 Kepler – Stefanie Sun 》
Vào sinh nhật lần thứ năm của Tống Húc Dương, cậu đã không thể ăn được chiếc bánh kem mà mình luôn mong mỏi.
Đó là một ngày xuân bình thường tại Long Thành, thời tiết khá đẹp, gió rối pha thêm một chút hơi thở của cát bụi đặc trưng ở thành phố phương bắc.
Long Thành là một thành phố công nghiệp truyền thống ở phía bắc, phía bắc thành phố có một nhà máy luyện thép, mấy cái ống khói lớn trong nhà máy luôn không ngừng mù mịt khói bụi quanh năm suốt tháng. Than cốc thô được sử dụng trong sản xuất thép đến từ một số mỏ than lớn ở ngoại ô Long Thành và nhiều mỏ than nhỏ thuộc sở hữu tư nhân khác, xe vận chuyển than đá thường phải chở một khối lượng cồng kềnh xóc nảy trên đường cái Long Thành, tạo nên mùi hôi nồng nặc. Người lớn lúc chuyện phiếm đôi khi sẽ than thở một câu: “Muốn khoét rỗng lòng đất, khoét rỗng Long Thành tới nơi rồi.”
Lúc ấy Tống Húc Dương vẫn còn là một đứa trẻ, có chút lo lắng về điều này. Ba của Tống Húc Dương Tống Tử Minh là một trong rất nhiều ông chủ mỏ than nhỏ. Kể từ khi Tống Húc Dương bắt đầu có ký ức, hằng năm Tống Tử Minh đều sẽ bôn ba bên ngoài làm buôn bán, mười ngày nửa tháng mới về nhà một lần, mỗi khi về nhà, ông sẽ mua cho Tống Húc Dương rất nhiều đồ ăn đồ chơi, nhưng cũng không thể thiếu mở miệng khắc khẩu cùng mẹ Tống Húc Dương là Chu Oánh —— Hai người bọn họ dường như luôn cãi nhau không dứt.
Tống Húc Dương lo lắng, nếu lòng đất của Long Thành bị khoét rỗng, vậy mỏ than của ba mình phải làm thế nào? Có điều nếu như không vướng bận những thứ ấy, có lẽ Tống Tử Minh có thể thường xuyên trở về nhà chăng?
Bầu trời tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ trong xanh như vậy, nhưng cây liễu tháng tư không mấy bận tâm, ngàn sợi dây leo xanh vẫn vô tư đón gió phấp phới, cành lá đâm chồi xinh đẹp như thường.
Nhà trẻ tan học, Chu Oánh đến đón Tống Húc Dương đi ăn cơm, Tống Tử Minh đã đặt phòng, hôm nay là sinh nhật năm tuổi của Tống Húc Dương. Tống Húc Dương sau khi lên xe taxi liền nhìn ra cửa sổ bên ngoài, bàn tay thò ra với lấy những cành liễu ven đường đang bay múa. Chu Oánh phát hiện, lập tức quở trách: “Mau rụt tay lại! Đứa nhóc này, không biết nguy hiểm gì hết!”
Tống Húc Dương nhớ rõ ngày đó ở nhà hàng, mẹ gọi một bàn đồ ăn toàn món cậu yêu thích. Cá chua ngọt, ngô xào hạt thông, đậu hủ Nhật Bản, phồng tôm chiên, bánh tai mèo…… Dựa theo phong tục Long Thành còn có một đĩa bánh rán, ở trong nhồi nhân đậu mềm mại ngọt ngào, bên ngoài chiên giòn xốp, ngụ ý “Từng bước một cao lên”, sinh nhật ăn bánh là điềm lành tuổi mới. Nhưng tâm tư của Tống Húc Dương lại hoàn toàn không đặt trên đồ ăn.
Người ba Tống Tử Minh hứa với cậu hôm nay sẽ từ bên ngoài trở về cùng ăn sinh nhật, mang cả bánh và quà.
Chu Oánh và Tống Tử Minh ước định 6 giờ rưỡi tối, lúc này đã qua 7 giờ nhưng cửa phòng vẫn im lìm, chỉ có bóng dáng phục vụ bưng đồ ăn lên. Chu Oánh dùng nước sôi tráng chén, ly tách đều tráng qua một lần, sau đó cầm giấy ăn lau sạch đũa, ngoài cửa vẫn không thấy Tống Tử Minh.
Chu Oánh sắc mặt càng ngày càng khó coi, ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, quay lại không vui vẻ nói với Tống Húc Dương: “Con ăn bánh rán lót bụng trước, đợi thêm một lát.”
Tống Húc Dương không thích ăn bánh rán vì ngại ngọt, chỉ bĩu môi nghĩ nghĩ, mở nắp một hộp sữa dừa.
Chiếc đồng hồ trên tường cần mẫn làm việc.. Tống Húc Dương ở nhà trẻ lần đầu tiên học cách nhận biết thời gian, cậu nhìn kim giây quay đi không ngừng, kim phút di chuyển từng khoảng từng khoảng, kim giờ đã chỉ rất gần số tám. Chu Oánh lại đi ra ngoài một chuyến, trở về tức giận lớn tiếng: “Dương Dương ăn thôi! Không cần chờ nữa!”
Tống Húc Dương uống no sữa dừa, thất thần gắp một cái bánh phồng tôm sáu màu, thời gian trôi qua lâu nên phồng tôm đã hơi lạnh và ẩm. Tống Húc Dương cắn một miếng, phồng tôm mềm nhũn dính vào răng. “Mẹ ơi, sao ba vẫn chưa tới?”
Chu Oánh không trả lời câu hỏi của cậu, hùng hổ “mổ bụng” một đũa cá chua ngọt”, gắp phần thịt bụng cá mềm nhất đặt vào chén Tống Húc Dương: “Ăn cá, chỗ này ít xương.” Xương nhiều hay ít đối với Tống Húc Dương đều vô nghĩa, bởi vì điều quan trọng nhất vốn không có mặt trên bàn ăn.
Tống Húc Dương đang đợi Tống Tử Minh, ông đã hứa bánh sinh nhật và quà cho cậu. Tống Tử Minh và Chu Oánh trước giờ quan hệ không tốt, nhưng Tống Húc Dương lại là bảo bối trong lòng ông, gần như lúc nào cũng đáp ứng mọi yêu cầu của cậu. Tống Húc Dương không biết vì sao ba mình có thể vắng mặt trong ngày đã sớm hứa hẹn như sinh nhật.
Tống Húc Dương nhét thịt cá vào miệng, nghe lời dặn dò của Chu Oánh nhổ xương nhỏ ra. Xương cá nằm trên bàn hình chữ Y, tứ tung ngang dọc như nhà cậu.
Tống Húc Dương bắt đầu giận dỗi, chọc phá mấy cái xương cá, mày kiêu ngạo gì với tao chứ.
Cậu không để ý đến cá chua ngọt kia nữa, duỗi tay xoay bàn tròn thủy tinh, kéo dĩa đậu phụ Nhật Bản chuyển tới trước mặt, ai ngờ đậu hủ không kiêu ngạo nhưng lại quá trơn. Múc nửa ngày mà chẳng vớt được miếng nào, Tống Húc Dương sốt ruột, dùng thìa chọc đổ nửa dĩa đậu hủ ra bàn.
Chu Oánh lập tức lên tiếng: “Đừng nhặt đừng nhặt, rớt lên bàn dơ.” Chu Oánh gọi phục vụ tới thu dọn, nhân viên phục vụ rất nhanh nhẹn, hai ba cái đã hốt sạch đậu phụ vào thùng nhỏ, khiến chiếc bàn xoay sạch sẽ trở lại. Có điều chờ phục vụ ra khỏi phòng, mặt Chu Oánh đã bí xị xuống.
“Dương Dương đừng ăn nữa con, tính tiền đi thôi. Cô bé kia cũng thật là, thùng đựng rác sao có thể để cao như vậy, đều sấn ra bàn cả.”
Chu Oánh đi làm ở bệnh viện nhân dân Long Thành, là y tá khoa sản. Chu Oánh có thói quen ở sạch, trong nhà của Tống Húc Dương luôn luôn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Trong khu chung cư họ sống nhà của Tống Húc Dương đại khái là căn nhà sạch sẽ bậc nhất, cửa sổ sáng nhất toàn chung cư, ruồi bọ có tới cũng phải tránh xa.
Trong nhà, Tống Húc Dương ngủ trên lầu hai, Chu Oánh cùng Tống Tử Minh ở lầu một. Tay vịn cầu thang không bao giờ bám bụi, phòng vệ sinh lầu một vĩnh viễn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Đồng phục y tá của Chu Oánh thường được tẩm thuốc khử trùng rồi giặt sạch, mọi ngóc ngách trong nhà cũng không cho phép một con vi khuẩn xuất hiện.
Tống Húc Dương không biết có phải ai làm ở bệnh viện cũng có tật xấu giống mẹ mình không, nhưng lời kia của Chu Oánh vừa thốt ra, Tống Húc Dương biết bữa cơm hôm nay đi rồi. Mẹ cậu không chỉ yêu sạch sẽ muốn mệnh, hơn nữa từ trước đến nay sấm rền gió cuốn, nói một không hai.
Lái xe về nhà. Chu Oánh nói với Tống Húc Dương: “Chắc con đói bụng rồi, để mẹ về nhà làm chút gì đó.” Mày bà nhăn lại, oán giận nói: “Đều do Tống Tử Minh, đặt nhà hàng gì chứ!” Tống Húc Dương nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lăn lộn ngoài nhà hàng nửa ngày, sắp gần 9 giờ, trời sớm đen thui. Thế nhưng bánh kem của cậu đâu, ngay cả bữa cơm hôm nay cũng úng nước.
Tống Húc Dương ngây người đếm xe cộ lướt qua đèn đường, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…… Đếm đếm rồi thiếp đi.
Tống Húc Dương nửa đêm tỉnh lại, phát hiện mình đã về tới nhà, nằm trên giường ngủ của cậu. Tống Húc Dương ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được Chu Oánh và Tống Tử Minh cãi nhau ở phòng khách dưới lầu. Ba đã trở lại sao? Cậu đứng dậy xuống giường, mở he hé cánh cửa phòng ngủ.
“Tôi không tin anh không biết!” Là giọng của Chu Oánh.
Tống Tử Minh phản bác: “Tôi cũng không biết! Chuyện của tôi và Trình Hiểu Thu đã bao lâu rồi chứ, trước kia cô ta nói cô ta phá rồi, tiền tôi cũng đưa cô ta, nào hay……”
“Ồ? Anh còn không hay sao?! Tôi bảo chứ mang thai là chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không báo tin vui cho người làm cha như anh!”
“Nói bao nhiêu lần! Tôi sớm đã chia tay với cô ta từ lâu! Trình Hiểu Thu hôm nay sinh non ra nhiều máu, bệnh viện gọi đến tôi mới biết được! Cô tin hay không thì tùy!”
“Đúng đúng đúng, anh cái gì cũng không biết! Con của hồ ly tinh không có chút quan hệ nào với anh cả, là do Trình Hiểu Thu lấy bùn tự nặn ra đó hả? Tống Tử Minh sao anh có thể để tiểu tam làm Nữ Oa nương nương.”
Tống Húc Dương còn chưa tỉnh ngủ, chỉ nghe được loáng thoáng.
Cơm tối cậu ăn được mấy miếng, bụng lúc này bắt đầu kháng nghị, òng ọc kêu lên trong bóng đêm. Tống Húc Dương đẩy cửa phòng ngủ, quyết định xuống lầu tìm đồ ăn.
Chu Oánh và Tống Tử Minh đang ồn ào khí thế ngất trời không ngờ Tống Húc Dương sẽ xuống lầu, lập tức dừng miệng.
Chu Oánh nói: “Dương Dương sao con chưa đi ngủ?”
Tống Húc Dương nhìn thấy Tống Tử Minh, hỏi: “Ba, ba có mua bánh kem cho con không? Quà sinh nhật của con đâu?”
Tống Tử Minh và vợ tuy rằng quan hệ không tốt, nhưng con trai vẫn cực kỳ để tâm, ông sớm đã đặt xong nhà hàng, nói sẽ trở về mua bánh kem sinh nhật năm tuổi của con. Tống Tử Minh vốn định trên đường đi đến nhà hàng ngang qua tiệm bánh kem mua một cái bánh sinh nhật, sau đó mua thêm ô tô điều khiển từ xa ở trung tâm thương mại làm quà. Ai ngờ chiều hôm nay ông đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện, bảo Trình Hiểu Thu sinh con chảy máu nhiều, muốn cha đứa bé tới bệnh viện.
Tống Tử Minh nhận được điện thoại, cả người ngẩn ra, hỏi bệnh viện: “Trình Hiểu Thu? Sinh con sao tìm tôi? Có phải nhầm người không?”
“Anh là Tống Tử Minh sao?” Đầu dây bên kia tức giận, “Mau tới bệnh viện, con trai tám tháng sinh non, đang thở oxy trong lồng hấp, sản phụ hiện tại chảy nhiều máu, tình huống cũng không tốt, chỉ tên muốn tìm anh.”
Tống Tử Minh choáng váng đuổi tới bệnh viện, Trình Hiểu Thu còn đang nằm trong phòng giải phẫu. Đợi hơn ba giờ, cửa phòng rốt cuộc mở ra, một y tá chạy tới báo bình an, Tống Tử Minh lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, ngay sau đó lại ý thức một chuyện, bản thân bỗng nhiều thêm một đứa con trai.
Dày vò một phen, sinh nhật Tống Húc Dương đã qua. Tống Tử Minh suốt đường suy nghĩ làm thế nào nói rõ ràng chuyện này với vợ, chuyện bánh sinh nhật và quà sớm vứt ra sau đầu. Lúc này bị Tống Húc Dương hỏi, trong lòng lập tức hổ thẹn. Ông nói với Tống Húc Dương: “Con trai, hôm nào ba bù lại cho con nhé.”
Tống Húc Dương lắc đầu: “Sinh nhật đã qua, bù thế nào được.” Cậu đi đến tủ lạnh trước mặt, mở ra nhìn một vòng rồi lấy hộp sữa bò, cắm ống hút vào hút một ngụm lớn, được vị sữa ngọt ngào chữa khỏi, lúc này mới thoả mãn nói: “Thôi bỏ đi.”
Chu Oánh nhíu mày: “Mấy giờ rồi còn uống sữa bò? Uống xong đi súc miệng hẵng ngủ tiếp, cẩn thận sâu răng!”
Tống Húc Dương hàm hồ đáp một tiếng, miệng ngậm sữa bò bước lên lầu. Uống xong sữa, Tống Húc Dương tỉnh táo không ít, tiếp tục nép mình ở khe cửa phòng ngủ nghe tòa bộ cuộc cãi vã trực tiếp của Chu Oánh và Tống Tử Minh.
Chu Oánh nghe thấy tiếng Tống Húc Dương lên lầu đóng cửa, tiếp tục quát: “Anh thích làm loạn cái gì tôi không quản nổi, nhưng đừng mơ mang đồ hoang dã bên ngoài về nhà! Tống Tử Minh anh đừng quên anh đi đến được hôm nay là nhờ vào ai!”
Tống Tử Minh vừa nghe được lời này, sắc mặt cũng khó coi. “Tôi nhờ ai? Cô nói tôi nhờ vào ai? Phải! Tôi đến từ huyện lị, là ba cô dìu dắt tôi bước đầu, nhưng không ai sẽ dựa dẫm cả đời này! Tôi đến được ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào sức mình! Cô một hai phải lôi những chuyện cũ mục nát nói hết đời luôn sao?”
……
Tống Húc Dương không nghe hiểu rõ. Chỉ là hậu tri hậu giác mà nhớ tới lời Chu Oánh nói.
Cái gì Nữ Oa? Cái gì con? Con của ai?
======