Cô đi vào đó sẽ đối mặt với cảnh tượng như thế nào?
Rèm buông mờ dưới ánh nến? Mỹ nhân quần áo nửa che nửa hở nằm đó? Mỹ nhân mỉm cười với cô?
Chỉ tưởng tượng đến mấy cảnh này thôi đủ để Hạ Dĩ Đồng cảm thấy nóng trong người rồi, một khi mà nhìn thấy cảnh này thật là buổi thử vai của cô coi như tiêu sớm.
Cho nên trong khoảng khắc đó, bộ não và đôi mắt của cô không liên hệ gì với nhau.
Cái giường lớn, mềm mại của khách sạn, hai bên trái phải đều có máy quay, Tần Hàn Lâm và hai phó đạo diễn, nhà giám chế, nhà sản xuất, đều không thiếu một ai, ngồi trên ghế bên cạnh, Lục Ẩm Băng đang đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cổ hơi ngưỡng lên, hình như đang sửa soạn gì đó.
Tần Hàn Lâm cười nói: "Ẩm Băng còn chưa chuẩn bị xong, em đợi xíu nha."
Tích tắc ---- tích tắc ----- xẹt xẹt ------
Trong đầu của Hạ Dĩ Đồng như có âm thanh, làm cho tư duy trống rỗng của cô và cảnh tượng trước mắt ghép lại với nhau.
Cô quan sát cách bố trí phòng: Đầu tiên, giường nằm chính giữa ngay phạm vi của máy quay, xung quanh đều không có bất kỳ đạo cụ nào nữa, không còn nghi ngờ đây chính là cảnh chính của buổi thử vai này, nhưng lại không có kêu mọi người ra ngoài, có phải đồng nghĩa với đây là cảnh giường chiếu không thông thường....!hoặc có thể chỉ lộ một vài bộ phận không quan trọng, không cần thiết phải dọn dẹp hiện trường...!
Nghĩ đến đây, trái tim Hạ Dĩ Đồng đập bình tĩnh trở lại.
Lai Ảnh nói, bí quyết đóng chung với Lục Ẩm Băng là lúc cần thu ánh mắt là phải thu lại liền, nếu như có cảnh đó thật thì cô sợ đôi mắt của cô sẽ dán lên người Lục Ẩm Băng luôn, làm gì mà còn thời gian nghĩ tới lời của Lai Ảnh.
Cô vắt óc suy nghĩ, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhẹ, không cao ngạo không nóng vội, chờ đợi.
Tần Hàn Lâm nhìn cô ấy một hồi, sờ cằm suy nghĩ, sau đó mới giảng giải: "Cảnh này là Lục điện hạ diệt Cô Tang, bắt sống giam em vào hoàng cung, Kinh Tú cả ngày bận rộn, bỏ mặc em một tháng, coi em như vô hình, một câu cũng không thèm nói, hôm nay mới có thời gian giải quyết chuyện xưa."
Hạ Dĩ Đồng gật đầu.
"Em phải nhớ kỹ hai điều: Em phản bội Kinh Tú, nhưng em không được phép nói rõ nguyên do cho Kinh Tú, Kinh Tú muốn hỏi cho rõ ràng, em tuyệt đối không được nói." Tần Hàn Lâm lén nhìn về phía nhà vệ sinh, ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, hạ thấp giọng nói: "Em yêu Kinh Tú, đây là điều mà không phải bàn cãi, một lát em phải làm cho người trong ống kính cảm thấy được sự vùng vẫy của em, giống như cảm giác rơi vào đầm lầy không cách nào thoát ra được, trơ mắt nhìn bản thân bị chìm xuống, nhưng không được thể hiện rõ ràng, em phải ngấm ngầm chịu đựng, căm uất và bất lực.
Ngấm ngầm chịu đựng cô ấy, còn căm uất và bất lực là đối với chính mình, chú ý biểu đạt tình cảm theo chiều hướng đi lên, hiểu chưa?"
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy cực kỳ áp lực, thở nhẹ một chút, nói: "Dạ hiểu."
Tần Hàn Lâm nhìn thấy sắc mặt của cô ấy đột nhiên căng thẳng, vỗ vai cô ấy, nói: "Tôi biết đối với em thì chuyện này yêu cầu tương đối cao, nhưng muốn làm một diễn viên xuất sắc thì nhất định phải vượt qua được bước này, tôi tin em." Ông nói sát bên tai Hạ Dĩ Đồng, Thật ra trong 3 người hôm nay, tôi ưng em nhất đó.
Hạ Dĩ Đồng nhìn sang Tần Hàn Lâm, Tần Hàn Lâm nở một nụ cười chân thành với cô, nói: "Cho em 15 phút để chuẩn bị, ở phòng 4007 kế bên, được không?"
"Dạ được." Hạ Dĩ Đồng nghe lời đi qua đó.
Lục Ẩm Băng đi ra khỏi nhà vệ sinh, trên cổ vẫn còn vết nước, cô vừa lau tay vừa nhìn về phía cửa, nói với Tần Hàn Lâm: "Tôi lúc nãy nghe thấy hết rồi đó, ông có phải thích cô ấy nhất?"
Tần Hàn Lâm khoe trương "quỷ sức hà" một tiếng, sau đó cười haha lên.
Lục Ẩm Băng rủa thầm trong bụng, đúng là đồ cáo già.
Tần Hàn Lâm kêu cô ấy ngồi xuống, nhắc nhở nói: "Con gái nhà người ta vẫn chưa đủ trình với diễn xuất của em đâu, lát nữa nhớ nương tay một chút, đừng làm người ta sợ."
Lục Ẩm Băng trợn mắt với ông, xua tay nói: "Biết rồi."
Cô dám không thu nữa không? Lúc nãy người họ Đỗ kia nhập vai quá sâu, suýt chút nữa là cạp cô rồi, cũng may cô né kịp thời, không hôn trúng môi, chỉ trúng cằm thôi, để lại một dấu son môi đỏ chót.
Thử vai thì thử vai, chứ cô không tính đi bán thân có biết không hả?
Tần Hàn Lâm đang cười trên nỗi đau của người khác, lần trước bọn họ có hợp tác qua một bộ phim, giao tình rất tốt, chưa thấy qua được cảnh cô bị cưỡng hôn bao giờ, lúc Đỗ Nhược Hàm rời khỏi, ông cười đến lộn ruột, cười một hồi mới gọi Hạ Dĩ Đồng vào.
Nhân lúc Hạ Dĩ Đồng đang lấy cảm xúc, thì người trong phòng trò chuyện vui vẻ, chủ yếu là hai người Tần Hàn Lâm và Lục Ẩm Băng.
Tần Hàn Lâm cảm khái nói: "Để tìm được một người đóng chung với em, thật là không dễ dàng chút nào."
"Ai kêu ông bám dai như đỉa đói, bắt tôi đóng nữ chính, à không, là nam chính." Lục Ẩm Băng hào phóng nhận lấy lời khen của ông ấy, hỏi: "Hai người trước, ông có ưng ai không?"
"Sầm Tư Dĩnh miễn cưỡng chấp nhận được, về cơ bản thì phối hợp rất hoàn hảo, chỉ thiếu một chút cảm giác." Tần Hàn Lâm "chậc" một tiếng, khua tay múa chân nói, "Chính là loại cảm giác....!Tia lửa nổ bùm bùm đó.
Kỹ thuật diễn xuất của Sầm Tư Dĩnh mạnh quá rồi, khán giả xem thì không vấn đề gì, nhưng tôi xem thì thấy không giống cố ý, hoàn hảo quá làm tôi thấy như đang biểu diễn vậy, cái tôi cần là lòng không đặng, cầm lòng không đặng đến chân thật."
Diễn xuất có cần kỹ thuật không? Đương nhiên là có.
Khi nào cần phải thần thái gì, đều phải chú trọng.
Khán giả xem đều là dựa vào thị giác, hơn nữa còn rất thích tưởng tượng, bọn họ sẽ dựa vào thần thái của bạn kết hợp với cảnh trước sau, sẽ tự tưởng tượng ra cảnh ngược luyến tàn tâm, sau đó sẽ tự ngược mình đến nước mắt đầm đìa.
Trong giới giải trí cũng có thiên tài và phàm nhân, có phe kỹ thuật và phe tình cảm, bọn họ đều cạnh tranh gay gắt.
Lục Ẩm Băng lại hỏi: "Còn Đỗ Nhược Hàm thì sao?"
Nhắc tới Đỗ Nhược Hàm, Tần Hàn Lâm liền nhớ tới sự việc vừa rồi, khóe môi bất giác cong lên, Lục Ẩm Băng trừng mắt nhìn ông ta, Tần Hàn Lâm thu lại nụ cười, nói: "Cảm giác cầm lòng không đặng mà có đó, nhưng mà...."
Ông liếc nhìn Lục Ẩm Băng một cái, Lục Ẩm Băng tiếp lời ông: "Chính là cầm lòng không đặng hơi quá một chút, tôi mà đóng chung với cô ta, có nguy cơ bị mất zin rất cao, đến lúc đó ông đền cho tôi hả?"
"Tui lấy gì đền cho bà?"
"Thì lấy chồng của ông đó."
Tần Hàn Lâm quay đầu qua nhìn giám chế và nhà đầu tư đang mỉm cười nhìn lại ông, chân hơi mềm nhũn, nói rất đanh thép: "Vậy thì pass Đỗ Nhược Hàm, chọn một người giữa Sầm Tư Dĩnh và Hạ Dĩ Đồng."
Lục Ẩm Băng nhún vai, khinh thường người sợ chồng như ông ta.
Tần Hàn Lâm lại đi tìm phó đạo diễn, nhà sản xuất, giám chế nói cách nghĩ của ông.
Bên giám chế thì tỏ thái độ vừa ý với Sầm Tư Dĩnh, ông suy nghĩ cho dư luận và doanh thu của bộ phim, lưu lượng minh tinh tuy có độ hot, nhưng cũng không bảo đảm được doanh thu của phòng vé, bởi vì fan của bọn họ đa phần là nhỏ tuổi, không có năng lực về tiền tài, mấy năm nay một số brand hàng hiệu dần dần không còn hợp tác với lưu lượng minh tinh nữa, cũng bởi do fan của bọn họ không mua nổi, vì thế dần chuyển sang đại diện cho brand tầm trung, gia dụng, ăn uống; không những vậy, một lưu lượng minh tinh nếu đảm nhận vai nữ chính, đặt vào một bộ phim toàn diễn viên thực lực, thì trong mắt khán giả là kéo đẳng cấp của bộ phim đi xuống, làm cho danh tiếng của bộ phim bị tổn hại và một số khán giả có khả năng mua vé rồi từ bỏ chỉ vì bộ phim có lưu lượng minh tinh tham gia vào, ở mức độ nào đó, tiêu chuẩn để phân biệt phim hay và phim tệ là phải xem có lưu lượng minh tinh hay không.
Hai phó đạo diễn nghe xong lời của nhà giám chế, cũng tỏ vẻ ưng ý với Sầm Tư Dĩnh, diễn xuất của Hạ Dĩ Đồng không thể nào tốt hơn Sầm Tư Dĩnh, danh sách diễn viên Lục Ẩm Băng, Sầm Tư Dĩnh một khi được công bố ra, cộng thêm đạo diễn là Tần Hàn Lâm, thì hoàn toàn có thể gắn mác là bộ phim xuất sắc rồi, vô số người qua đường và fan hâm mộ sẽ lần lượt đến mua vé ủng hộ.
Còn trên thực tế, nếu cứ quay phim theo tuần tự thì cũng là bộ phim hay, không cần thiết phải vì một cảm giác viễn vong kia mà đi chọn người mới làm gì.
Tần Hàn Lâm không nghĩ tới sẽ có cục diện này, tức giận nói: "Mấy người có nhiều ý kiến như vậy sao ngay từ lúc thử vai không nói ra luôn đi? Bây giờ người ta đang ở phòng kế bên, còn chưa thử vai mà mấy người đã phủ nhận rồi!"
Ba người nhìn nhau, giám chế đứng ra chậm rãi nói: "Lúc đó ông cảm thấy diễn xuất ok, muốn cho cô ấy vào vòng 2, bọn tôi cũng không có nghĩ gì nhiều, cũng may bây giờ có thể ngăn chặn tổn thất kịp thời."
"Ông còn mở miệng nói ngăn chặn tổn thất kịp thời được à?" Tần Hàn Lâm khom lưng hạ giọng trưng cầu ý kiến giám chế, "Vậy bây giờ tôi qua phòng 4006 kêu cô ấy rời khỏi?"
Giám chế bỗng thấy lạnh sống lưng, nói: "Làm vậy thì lộ liễu quá, kêu cô ấy diễn đại đi, đến lúc đó rồi loại bỏ là được thôi."
"Diễn đại?" Tần Hàn Lâm thẳng lưng lên, vỗ bàn một cái, mắng, "Trong từ điển của bố đây không có hai chữ diễn đại! Bố nói cho mà biết, bố là chọn diễn viên, doanh thu phòng vé gì đó không quan trọng bằng cảm nhận của bố nghe chưa!"
Giám chế mặt tối sầm lại.
"Mấy người muốn sao cũng được, bố đây không quay bộ này nữa!"
"Đạo diễn Tần...."
"Đừng kêu bố là đạo diễn Tần!"
Tần Hàn Lâm nói xong, phủi tay áo bỏ đi, nhà sản xuất là người yêu của Tần Hàn Lâm nãy giờ im lặng giờ mới mở lời, ngón tay ông vịn trán ra vẻ đau đầu: "Được rồi, đừng gây nữa, tôi tin vào ánh mắt nhìn người của ông ấy, lỡ như kết quả không như ý muốn, mọi tổn thất sẽ do tập đoàn Hằng Thiên của tôi gánh hết."
Có người chống lưng nên giám chế tất nhiên là không ý kiến gì rồi.
Tần Hàn Lâm cao ngạo, ưỡn ngực lên, nhìn xung quanh phòng, ai kêu mấy người hổng có ai sủng chi?
Ông nhìn một vòng, phát hiện thiếu một người, hỏi phó đạo diễn: "Lục Ẩm Băng đâu?"
Phó đạo diễn đang run rẩy, thò đầu ra nói: "Lúc nãy đi ra ngoài rồi."
Phòng kế bên, 4007.
Lục Ẩm Băng đứng dựa vào bức tường bên cạnh cửa phòng Hạ Dĩ Đồng, hít thở không khí, cô là một diễn viên, chỉ chọn kịch bản và bạn diễn phù hợp, vấn đề dư luận và danh tiếng đã có nhà sản xuất lo, nếu ở trong đó sẽ bị mùi của đồng tiền làm ảnh hưởng tâm trạng.
Mở di động ra xem, đến giờ rồi.
Cô vừa tính gõ cửa thì cửa phòng được mở ra từ bên trong.
3 lần trước, đều là cô ở trong phòng, Hạ Dĩ Đồng ở ngoài.
Lần này, cô ở bên ngoài, Hạ Dĩ Đồng ở trong phòng.
Tay của cô vẫn còn giơ lên trong không trung, cách mặt của Hạ Dĩ Đồng khoảng 10cm, từ xa nhìn thấy thì cô đang sờ mặt cô ấy vậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tim của Hạ Dĩ Đồng đập loạn xạ, tâm trạng đã chuẩn bị xong khi nãy tiêu tán hết trơn, trước mắt chỉ còn lại khuôn mặt xinh đẹp như tiến giáng trần này thôi.
Lục Ẩm Băng điềm tĩnh thu hồi tay lại, hơi gật đầu, nhường đường, dùng giọng lạnh lùng nói: "Nào, chúng ta đi thử vai thôi."
Hạ Dĩ Đồng lại nghe ra được phần dịu dàng trong câu nói, cô đứng đờ người ngay tại chỗ.
Lục Ẩm Băng quay đầy qua: "Hử?"
Tay Hạ Dĩ Đồng vịn ngay mép cửa, cố nở ra một nụ cười tự nhiên, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Cứu mạng a! Chân cô mềm nhũn đến nỗi không đi được rồi!
"Chân chân em...!đột nhiên bị đau, Lục tiền bối, chị có thể...!đỡ em một lát không?"