Bình luận ở phía dưới đại khái chia làm 3 loại người: Thứ nhất là fans của từng người Lục Hạ, một bên là ta không tin, ta đều không tin, đều là do thủy quân bên ngươi không biết xấu hổ, đi bôi nhọ Lục/Đồng của ta, các ngươi như là đĩa bám vậy, ta sẽ hỏa táng cả nhà các ngươi, loại thứ hai là quần chúng ăn dưa với số lượng đông đảo, đặc biệt nhàn hạ vào xem náo nhiệt, không ngại chuyện gì cả, thậm chí còn xuất hiện thánh phân tích, còn những người không biết chuyện gì, dễ bị dắt mũi, đi ngang qua đều thốt lên những câu chửi thề, sự việc như thêm dầu vào lửa vậy, loại thứ ba chính là thừa nước đục thả câu, là thủy quân của các đối thủ cạnh tranh khác, sẽ thừa dịp này mà khuấy động cho nước càng đục thêm, giới giải trí chính là như vậy, nhìn thấy người khác rơi xuống giếng, họ sẽ không ngần ngại bỏ xuống mấy tảng đá.
Hạ Dĩ Đồng úp màn hình điện thoại lại trên chăn bông, xoa xoa huyệt thái dương của mình, tối hôm qua cô gặp ác mộng, mơ thấy Lục Ẩm Băng như thế nào cũng không để ý đến cô, còn nói cô là hưởng ké độ hot, bạn bè gì chứ, ân đoạn nghĩa tuyệt! Buổi sáng lại bị tin tức như vậy làm cho đau đầu.
Tiếng chuông điện thoại iPhone vang lên, Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy tên người gọi, miễn cưỡng lấy lại tinh thần: "Em nè, chị Tô Hàn."
"Ngủ không ngon sao?"
"Ừm." Hạ Dĩ Đồng cũng không giấu cô, biết là bản thân có giấu cũng không được.
"Nhìn thấy hot search rồi sao?" Tô Hàn ôn nhu nói, lúc gọi điện thoại muốn nghiêm chỉnh cảnh cáo cô một chút, nhưng khi nghe thấy giọng Hạ Dĩ Đồng như vậy liền mềm lòng.
"Thấy rồi, mới vừa xem xong."
"Gần đây em có đắc tội với ai không?"
"Em có thể đắc tội với ai cơ chứ?" Hạ Dĩ Đồng thật vất vả mới bình tĩnh lại không bao lâu, đè nén tia giận, cười lạnh nói: "Em phải đắc tội rất nhiều người, trong giới này, có bao nhiêu người mà không muốn em rớt xuống hố sâu cơ chứ, hận không thể nhân cơ hội này một cước giẫm em vào vũng bùn, vĩnh viễn không thể thoát ra được!"
Tất cả mọi người trong giới đều rất hỗn loạn, đồng nghiệp trong giới giải trí giống như là kỳ phùng địch thủ vậy, tranh giành, cướp đoạt tài nguyên với nhau, thậm chí còn đâm lén sau lưng, rất nhiều người đều phải vấp ngã, nếu như không cảnh giác, thậm chí chết lúc nào cũng không hay nữa kìa.
Tô Hàn nói: "Chú ý tâm tình một chút.
Biết em bởi vì chuyện này mà liên lụy đến Lục Ẩm Băng, rất khó đối đãi bình thường lại như trước kia, nhưng chị vẫn phải nhắc nhở em, trong khoảng thời gian này, em nên an tâm ở lại đoàn phim, không nên nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào ở bên ngoài, cũng không nên đưa ra bất kỳ ý kiến gì, cho dù là ở trong phòng mình, em phải thật sự chắc chắn là không có ai theo dõi thì mới có thể phát tiết.
Nếu chuyện này thật sự không có nội tình gì, em có thể yên tâm giao cho đội ngũ thủy quân, bọn họ sẽ xử lý tốt cho em."
"Được."
"Lục Ẩm Băng bên kia..."
Hạ Dĩ Đồng có chút chấn động, gần như nín thở.
"Đừng nên liên lạc riêng tư với cô ấy nữa.
Đây là thời điểm nhạy cảm, đừng để bị bắt được."
"Nhưng hiện tại em với cô ấy ở cùng một chỗ."
"Cái gì--- em với cô ấy thật sự----" Tô Hàn hạ thấp giọng, cả kinh nói.
"Không phải, là đạo diễn Tần bảo ở cùng nhau để bồi đắp tình cảm cho việc quay phim, chuyện xảy ra mấy ngày trước rồi, em chưa kịp nói cho chị biết.
Còn nữa, chiều hôm qua Lục Ẩm Băng xin nghỉ phép về nhà rồi."
"Em là cố tình không nói cho chị biết, phải không?" Tô Hàn nhạy bén nói
"Hiện tại không phải chị đã biết rồi sao, không sai biệt lắm."
"Cái gì mà không sai biệt lắm, em lại còn cùng tôi cười haha nữa hả." Tô Hàn cảm thấy Hạ Dĩ Đồng ngày càng khó dẫn dắt, trước kia chắc hẳn mình đã nhầm vì tưởng cô ấy sẽ nghe lời.
Hạ Dĩ Đồng "Ừ" một tiếng, Tô Hàn cũng không nói thêm gì nữa, dặn dò một câu là không nên có chuyện gì giấu cô, chuyện ngày hôm nay coi như bỏ qua.
"Lúc trong phòng nên cẩn thận kéo rèm cửa lại, không để cho bất kỳ ai chụp được gì.
Ngoại trừ quay phim, thời gian khác không nên tiếp xúc với Lục ảnh hậu.
Chuyện này rõ ràng là nhắm vào em, em chỉ cần nhẫn nại trong thời điểm gần đây, nên bình tĩnh.
Chị đã liên lạc với người đại diện của Lục Ẩm Băng, Tiết Dao, phòng làm việc của bọn họ rất tốt, đội ngũ thủy quân của bọn họ cũng mạnh hơn chúng ta, em cùng cô ấy vướng vào tin đồn này, coi như cũng có may mắn đi, nói ra thủ đoạn thì rất tàn nhẫn, khiến cho hi vọng của người khác liền bị dập tắt, liền có cùng em thể phủi sạch tất cả.
" Tô Hàn thở dài nói, "Này nếu đổi người khác, không biết sự tình còn bị nói ra thế nào nữa."
"Được, chị Tô Hàn, em phải đi quay phim rồi."
"Được thôi, cẩn thận có người lén lút theo dõi em, không nên biểu hiện ra điều gì bất thường, đừng để người ta có cơ hội nắm được điểm yếu."
"Em sẽ chú ý, sẽ không gây phiền toái cho mọi người." Giọng nói của Hạ Dĩ Đồng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến cho người ta phải đau lòng.
Tô Hàn yên lặng, không nói gì cả, rồi cúp máy.
Cô còn rất nhiều việc phải làm, từ tối hôm qua đến nay, Tô Hàn một đêm đã không ngủ, mắt đều đỏ cả lên, cô uống một ngụm coffee trên bàn, tạm thời đóng sổ tay lại, đi rửa mặt, trang điểm đơn giản rồi đi đến công ty.
Đội ngũ thủy quân đều có mặt trước 7g, Tô Hàn chỉ đơn giản đưa ra một chỉ thị, rồi vào văn phòng ngồi, gọi điện thoại.
Trong nháy mắt điện thoại được kết nối, khuôn mặt lạnh lùng của Tô Hàn trong nháy mắt phảng phất gió xuân, thổi một cái sông băng tuyết tan, thoáng chốc hoa thơm, chim hót lên, thanh âm ôn nhu có chút phát ra nịnh nọt: "Alo, chị Dao, em là tiểu Tô.
đuưa"Ai?" Mặc dù sinh ra giọng nói đã giống như trẻ con, nhưng giọng nói bên kia vẫn khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng qua đường dây điện thoại, rõ ràng là mùa hè cao độ, nhưng lại giống như mùa đông vậy.
"Là người đại diện của Hạ Dĩ Đồng, Tô Hàn."
"À", Tiết Dao nhớ lại, đi đến nơi không có người, nói ra một câu ngắn gọn, mạnh mẽ, "Nói chuyện."
"Là như vầy, tối hôm qua không phải em đã liên lạc với chị sao, chị cần bên em làm gì? Bên em sẽ tuyệt đối toàn quyền phối hợp." Tô Hàn hơi cúi đầu, vẻ mặt biểu thị thân thiện, lúc vô tình ngẩng đầu lên, từ cửa sổ sát đất nhìn thấy bộ dáng của mình thì nổi cả da gà.
"Quản lý nghệ sĩ của cô." Một âm thanh trẻ con nói, "Đừng gây phiền toái cho nghệ sĩ của tôi."
"Chuyện này tôi đã dặn dò cô ấy rồi, chị yên tâm."
"Bên tôi vừa đưa ra tuyên bố của luật sư, bên các người trễ rồi, tốt nhất chúng ta đừng xen vào nhau, nhìn cái tuyên bố đó rồi sửa đổi từ ngữ lại một chút, đừng có giống nhau, kẻo tình ngay lý gian."
Kỳ thật, khi đưa ra tuyến bố của luật sư, đội ngũ thủy quân có thể dựa vào đó mà bác bỏ tin đồn, trên thực tế Tiết Dao không có quyền lực yêu cầu đội của Hạ Dĩ Đồng đăng nó, mà Tô Hàn cũng phân phó cho đội ngũ lấy danh nghĩa phòng làm việc lập tức trịnh trọng tuyến bố sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý người tạo ra tin đồn, Tô Hàn nhẫn nhịn, vẻ mặt ôn hòa nói: "Được rồi."
"Những chuyện khác không cần các ngươi lo." Tiết Dao quay đầu lại nhìn đội ngũ tràn đầy ý chí chiến đấu, khóe môi nhếch lên một chú ý cười nguy hiểm, Lục Ẩm Băng lâu như vậy không gây chuyện, đội ngũ của họ như vừa được sinh ra lần nữa vậy, ai nấy đều như vừa "chơi đồ", cửa sổ của màn hình máy tính nhấp nháy, những ngón tay như đang nhảy múa trên bàn phím.
Lại giọng điệu từ trên cao nhìn xuống này, Tô Hàn trong lòng tự khuyên nhủ mình một trăm lần "không nên so đo với cô ấy, không phải chỉ là độc đoán xíu thôi sao? Ai bảo cô không có người nổi tiếng, nghệ sĩ bên mình thì chả có ai có độ hot cả, không nên tức giận, giết người là phạm pháp", cô nói với giọng bình tĩnh và thận trọng: "Được rồi, các ngươi sẽ không đem nước bẩn đổ lên người Hạ Dĩ Đồng đi?"
"Yên tâm, bên tôi có việc quan trọng cần làm."
"Được rồi, cảm ơn chị Dao."
"Cúp máy đây." Tiết dao cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên một cách tao nhã, nhưng đôi mắt sâu trên khuôn mặt nhìn như trẻ con ấy lại hiện lên tia khát máu và hung tợn giống như bầy sói khi nhìn thấy con mồi.
Bọn họ làm gì có việc quan trọng nào?
Nếu không phải.....!
Tiết Dao liếc mắt nhìn điện thoại trước khi quay lại tin nhắn văn bản ở giao diện chính, có một tin nhắn, là từ Lục Ẩm Băng
- --Chỉ có thể bác bỏ tin đồn, đừng kéo Hạ Dĩ Đồng xuống vũng bùn.
Nếu Lục Ẩm Băng tự mình lên tiếng, bọn họ đương nhiên là phải làm theo.
Plan A đã bị phá bỏ, Plan B, C D, E cũng vậy, Lục Ẩm Băng muốn như thế nào, bọn họ đều có thể làm được.
Bọn họ đều là những cao thủ được đào tạo từ nhiều tập đoàn truyền thông và hãng phim khác nhau, lần nào những tin đồn thất thiệt trong giới giải trí lan truyền mạnh mẽ đều là bàn tay của bọn họ thúc đẩy trong đó.
Biết rõ tầm quan trọng của dư luận xã hội hiện nay, mấy năm nay, Tiết Dao tốn không ít tâm tư để tập hợp nhân tài về mảng này.
Có được một đội ngũ thủy quân cường đại, sự nghiệp diễn xuất coi như là một nửa thành công, với lại nếu không có tính khí như Lục Ẩm Băng, thì cho dù diễn xuất có tốt đến đâu, cũng không biết là sẽ bị người ta chèn ép như nào.
Có gan thật, đã tạo ra tin đồn còn dám khiêu chiến với bọn họ, hôm nay cô sẽ cho người giật dây sau hậu trường ấy nhìn thấy mã Vương gia rốt cuộc là có bao nhiêu mắt, hơn nữa người xử lý vụ này lại là Tiết Dao, cô lại là nữ nhân có trực giác.
Tạo tin đồn cái gì khác thì thôi đi, lại còn bịa chuyện đồng tình luyến ái, chuyện này sẽ cắt đứt sự nghiệp diễn xuất thế mà cũng có thể đi nói lung tung?
Tiết Dao hừ lạnh một tiếng, xoay người, tiếng giày cao gót từng bước từng bước gõ lên sàn nhà, giống như là tiếng chuông báo tử, cô cao giọng nói: "Mọi người, hôm nay cô gắng làm cho hết thảy dư luận đều phải đảo ngược lại! Làm cho Lục ảnh hậu của chúng ta trở về là một đóa Bạch Liên thuần khiết vô tội!"
"Dạ rõ."
Một đôi mắt đầy vẻ hưng phấn từ phía sau màn hình máy tính luân phiên hiện ra, như là một tầng mây sáng màu xanh lá cây mờ nhạt.
Dì lao công làm vệ sinh đi ngang qua cửa, trong lòng đột nhiên lạnh toát, không khỏi rùng mình một cái.
Cô nhanh chóng tra cứu phòng ban: PR và đội ngũ thủy quân.
Nhẹ nhàng ghé tai vào cửa, cô không hề nghe thấy tiếng gì, dì lao công cầm lấy dụng cụ dọn dẹp, lòng nặng trĩu rời đi, vừa rồi như thế nào cô lại nghe thấy tiếng sói hú? Không phải là bị ảo giác rồi đó chứ?