Tần Hàn Lâm thấp giọng lẩm bẩm: "Hôm nay làm sao lại muốn điều chỉnh cảm xúc?", giơ tay nói: "5 phút."
Lục Ẩm Băng cười lớn.
Hạ Dĩ Đồng cách Lục Ẩm Băng có một khoảng nhỏ, nghiêm túc nói: "Lục lão sư, chị như vậy em sẽ rất khó nhập vai."
Đức nghệ song hinh Lục lão sư lập tức không cười nữa, thay vào đó là ánh mắt trìu mến, say mê và khao khát, Hạ Dĩ Đồng nhìn cô với vẻ khó khăn, sau đó từ từ mà nhập vai.
Đôi mắt của Lục Ẩm Băng rất đen, nhưng không phải đen theo kiểu u ám, không có ánh sáng, mà loại đen tĩnh lặng, giống như tảng đá được nước hồ cuốn trôi, sạch sẽ và trong suốt.
Hạ Dĩ Đồng vẫn luôn nhìn vào mắt cô, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, lại tiếp tục như thế, tiếng người xung quanh, tiếng máy móc vận chuyển, tiếng đạo diễn chỉ huy, tiếng đi lại, toàn bộ thanh âm đều biến mất, cả thế giới chợt tối sầm xuống, chỉ còn lại cặp mắt trong trẻo trước mắt và khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi không có ngôn từ nào có thể hình dung được.
Tần Hàn Lâm đi tới, điều chỉnh một chút về tư thế cánh tay cho cô và Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn không phát giác.
"Phá Tuyết" lần thứ nhất....!
Phảng phất như một bó pháo hoa được châm ngòi trên đỉnh đầu, tất cả mọi thứ xung quanh chợt sáng lên, bên tai là tiếng động sàn sạt của thời gian, hóa ra là gió thổi ở khung cửa sổ phát ra ấm thanh ấy.
Sàn sạt ----- sàn sạt -------
Trần Khinh đột nhiên sinh ra một tia hối hận sau khi hôn nàng, nhưng mà đã bắn tên thì mũi tên sẽ không quay đầu lại, đêm nay quả thực rất đẹp, người đó lại khiến cho cô cảm thấy an toàn.
Nửa đẩy nửa ngã, như nào liền ngã ở trên giường?
Người dưới thân đối với hành động của nàng mừng rỡ như điên, khuôn mặt bình tĩnh từ trước tới giờ tràn đầy vẻ mê đắm, một cử động nhỏ cũng không dám, vì sợ cử chỉ phóng đãng sẽ dọa nàng.
Kinh Tú đợi lâu như vậy, chờ mong cho một cơ hội thân cận, cho dù chỉ lẳng lặng ôm nhau thôi cũng được.
Trần Khinh nhìn nàng từ trên xuống dưới, trong lòng có chút cảm động, nàng là người kế thừa Phá Tuyết Lệnh, nàng một thân võ nghệ cao cường, tai mắt của nàng đều có ở khắp thiên hạ, nàng bày mưu tính kế quyết tâm phải thắng, nàng có bao nhiêu mạnh mẽ như vậy, người này cho dù không biết hết mọi thứ về nàng, nhưng ít nhiều thì cũng đã biết rồi.
Vì cái gì mà còn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng? Như vậy...!Làm cho nàng không thể chống cự lại đôi mắt ấy.
Bọn họ giờ phút này không còn là chủ thượng và mưu sĩ nữa, không còn là hoàng phi và hoàng tử, mà là tâm tư yêu thích lẫn nhau của tuổi trẻ, chỉ là đơn thuần là yêu say đắm đối phương.
Đáy mắt Trần Khinh bỗng nhiên cay cay, không còn khắc chế tình cảm của bản thân nữa, nhẹ nhàng mà hôn xuống.
Không giống như nụ hôn hời hợt vừa rồi ở cạnh bàn, nụ hôn này tràn ngập ngây ngô, khẩn trương, thay vì nói hôn môi, không bằng nói là thăm dò, nàng hôn lên gương mặt của Kinh Tú, đôi môi dường như vừa chạm qua quả trứng gà mới bóc vỏ, trơn tru mềm mại, sau đó hôn xuống cằm, nàng mở miệng, dùng môi liếm nhẹ cái cằm mà nàng đã suy nghĩ từ lâu, quả thực mềm mại, có khối thịt mềm, khóe môi bất giác mà cong lên.
Xưa nay Kinh Tú không gần nữ sắc, hoàng đế và mấy vị hoàng huynh đưa mỹ nhân qua, nàng đều cho ở hậu viện, cũng không thèm nhìn một cái, mới được thân mật như vậy, Kinh Tú liền có chút thẹn thùng, lỗ tai có chút hơi hơi đỏ, nhưng lại không nỡ nhắm mắt lại, mãi cho đến khi mi mắt được người đó hôn lên.
Kinh Tú nhắm mắt lại, thoải mái thở dài một cái, nhưng rất nhanh nàng liền bất mãn với hành động không nhanh không chậm ấy.
Nàng giơ tay lên, trung y từ cánh tay trượt xuống, lộ ra một cánh tay trắng như tuyết, ôm lấy cổ Trần Khinh, hơi ngẩng cổ lên, kéo nàng hôn xuống.
Ánh trắng sáng như bạc vụn, lẳng lặng mà chiếu vào không gian đầy ái muội này.
Tay chân của Kinh Tú bị Trần Khinh đè xuống, trừ bỏ cánh tay, những chỗ còn lại không nhúc nhích được, ngoan ngoãn như một pho tượng đang được tỉ mỉ chế tạo, nhưng đôi mắt của nàng rất sáng, ánh mắt lộ vẻ cười, cong cong lên, bên trong còn lộ ra một ít ánh sáng, đặc biệt mê người, Trần Khinh lúc này mới phát hiện, người này khi cười lên lại như mang theo hoa đào, trong bóng đêm, hoa đào khẽ động, đặc biệt trêu người.
Kinh Tú dùng đôi mắt giống như hoa đào nhìn nàng chằm chằm, thế gian này chắc không có nữ tử nào đối với ánh mắt như vậy mà không động lòng.
Trần Khinh nhắm mắt lại, thầm than trong lòng, mỹ nhân đều là họa thủy, vô luận là nam hay nữ.
Nàng đem tay kia của Kinh Tú vòng vào thắt lưng của mình, lấy tay nâng gương mặt của nàng lên, nhắm hai mắt lại, từ từ tiến lại gần, cuối cùng là hai môi chạm vào nhau.
So với marshmallow còn mềm hơn......! Marshmallow? Lông mày của Trần Khinh khẽ nhíu lại một chút, từ từ, như nào lại nghĩ đến marshmallow cơ chứ?
"Cắt!"
Tất cả mọi người như vừa từ mộng tỉnh dậy, đem miệng đang mở ra khép lại.
Tần Hàn Lâm từ màn hình ló đầu ra, thanh âm thương tiếc so với thất tình không khác gì: "Tiểu Hạ, em nhíu mày làm gì vậy hả? Trên miệng Lục Ẩm Băng có thứ gì mà em không thể hôn xuống sao?"
Hạ Dĩ Đồng hối hận như muốn đâm đầu vào tường, tự trách mình liên tục: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, là do em thất thần."
"Hôm nay trạng thái của em thực không đúng, em có biết không?" Tần Hàn Lâm quay nãy giờ thấy rất tốt, tâm tình rất vui vẻ, nhưng bị fail ngay đoạn này, thiếu điều muốn tức chết rồi.
"Biết biết, em lập tức điều chỉnh." Hạ Dĩ Đồng ngồi quỳ ở trên giường, hai tay chắp trước ngực.
"Em nói trước cho tôi là có vấn đề gì, tôi mới giúp em điều chỉnh tốt được." Tần Hàn Lâm hạ hỏa thật sự rất lẹ, "Có phải nghĩ đến thứ gì không nên nghĩ không?"
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Luôn cảm thấy đôi mắt kia của Tần Hàn Lâm sắp nhìn thấu cái gì đó.
Nghĩ đến hình ảnh sau này của mình, Hạ Dĩ Đồng làm sao dám nói ra sự thật, đành phải ấp úng mà nói là cô không có thói quen quay cảnh hôn, cảm xúc chưa tới, theo bản năng liền nhíu mày một cái, Tần Hàn Lâm cũng đành cho cô thêm vài phút để ấp ủ cảm xúc.
Lục Ẩm Băng xoay người, vành tai cô vẫn còn đỏ, trên cằm còn có một dấu vệt sáng nhỏ, Lục Ẩm Băng nâng tay áo lau lau cằm, kéo Hạ Dĩ Đồng sang một bên.
Tần Hàn Lâm kỳ quái liếc mắt qua nhìn một cái, để cho hai người đi, hai diễn viên chính giao lưu cảm tình, còn ông thì ngồi ở đây chờ thành quả thôi.
Lục Ẩm Băng liếc nhìn mọi người cách đó không xa, ung dung hỏi: "Em nói dối."
Trong lòng Hạ Dĩ Đồng nhảy dựng, vội vàng truy vấn: "Em, nói dối cái gì?"
Cô nghĩ đến một ý nghĩ, chắc do cô ấy nhìn thấy mình viết gì trong di động, không có khả năng đó, lúc cô viết, rõ ràng là trốn xa mọi người, một chữ đều không để cho người khác nhìn thấy.
"Em rõ ràng là thất thần." Lục Ẩm Băng nói.
"À." Hạ Dĩ Đồng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là chuyện này, vậy là tốt rồi.
"À?" Lục Ẩm Băng đối với thái độ không nghiêm túc trong công việc của cô thì phi thường tức giận, một trận bạo phát đã sẵn sàng phát động, "Lúc em đóng phim rõ ràng là thất thần, chỉ À một tiếng?"
"Em sai rồi." Hạ Dĩ Đồng thành khẩn xin lỗi, "Em cũng không dám nữa."
Lục Ẩm Băng sắp tức chết rồi, nhưng mà lúc này cô không thể tức chết, giáo huấn ai kia cũng không phải bây giờ, trở về tính sau.
Cô thu lại tính khí của mình, hỏi: "Em nghĩ đến cái gì mà thất thần?"
Ánh mắt Hạ Dĩ Đồng trở nên hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Ẩm Băng.
"Hạ Dĩ Đồng!"
"Dạ!"
"Nói chuyện!"
"Là...!"
"Nói."
"....."
"Tôi sắp nổi giận." Phương thức tức giận của Lục Ẩm Băng ngắn gọn rõ ràng, còn có thể báo trước, có thể nói là vô cùng hiểu ý người khác.
"Em nói, em nói," Hạ Dĩ Đồng nhất thời nóng nảy, nói: "Em suy nghĩ hôn chị cảm giác thế nào, liền---" giọng nói của cô càng ngày càng yếu đi dưới ánh mắt khiếp sợ của Lục Ẩm Băng, "Nghĩ đến thất thần."
Bạn học Hạ cúi đầu không dám lên tiếng.
"Em---" Lục Ẩm Băng không biết là nên cười hay là tiếp tục mắng cô, lần đầu tiên bị tức giận như hóa thành hồ lô, không biết tìm chỗ nào để thở, Lục Ẩm Băng đưa tay đặt lên vai Hạ Dĩ Đồng, thở hổn hển.
Tức giận tới nỗi ngực cũng đau.
Hạ Dĩ Đồng yếu đuối nói: "Lục lão sư?"
"Đừng kêu tôi, hôn tôi."
"A?" Đôi mắt Hạ Dĩ Đồng lập tức sáng lên, xen lẫn một tia khó tin.
Lục Ẩm Băng đỡ trán, "Tôi tức giận, em chờ tôi một chút."
"Dạ."
Thời gian cấp bách, Lục Ẩm Băng không muốn nói dài dòng, đứa trẻ tuổi dậy thì --- 23 tạm thời cũng coi như là tuổi dậy thì --- ý nghĩa luôn luôn kỳ quái, cô là người già không có lý giải được, cô bây giờ chỉ nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt.
Quên đi, không tức giận, giết người là phạm pháp, Lục Ẩm Băng thở sâu: "Em có hay không thích qua người nào?"
Hạ Dĩ Đồng hô hấp ngưng lại: "Em..."
Lục Ẩm Băng không đợi cô trả lời, liền vội vã giúp cô nói: "Tôi đoán em hẳn là không có, bất quá không quan trọng, chúng ta là diễn viên, thử thách chính là bỗng dưng phải diễn xuất, rồi kỹ thuật diễn, dù sao chả có ai là từng giết người qua, nhưng không làm theo thì làm sao biết diễn được."
Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng cắn môi, nuốt trở vào những lời vừa nãy muốn nói, gật gật đầu: "Dạ."
"Chờ một chút, em tạm thời liền coi tôi là người em thích, không phải là ở mỗi trong phim, bên ngoài cũng vậy, em, Hạ Dĩ Đồng, thích, tôi, Lục Ẩm Băng, như vậy không chừng sẽ không có chuyện gì."
Hạ Dĩ Đồng hô hấp dồn dập, trong ánh mắt tràn ngập sự khó tin đến khiếp sợ.
Đằng này cô không sợ diễn không ra, mà là sợ xảy ra chuyện.
Lục Ẩm Băng nói: "Biết em khó xử, dù sao trong phim tôi là nam nhân, bên ngoài là nữ nhân, giới tính không giống nhau, nhưng tôi tin tưởng em có thể làm được, đều là người, giống loài giống nhau, so với một con lợn thì tốt hơn, có phải hay không?"
Hạ Dĩ Đồng ý nghĩa đầy trong đầu "Không, em không phải, em không có, giới tính không phải vấn đề, Lục lão sư, em thật sự không phải như chị nghĩ"
Lục Ẩm Băng lại nói: "Tới, nhìn vào mắt tôi, thử thích tôi xem."
Hạ Dĩ Đồng ánh mắt nóng bỏng, yêu say đắm nhìn cô.
Em thích chị, cô nói rõ từng chữ một ở trong lòng mình.
Lục Ẩm Băng vui mừng nói: "Rất tốt, chính là như vậy, em chờ một chút rồi hôn tôi, nhớ rõ phải duy trì cảm xúc như vậy."
"Vâng." Hạ Dĩ Đồng sắc mặt thoạt nhìn có vẻ không vui.
Tần Hàn Lâm ở bên kia dùng tay ra hiệu hỏi ổn chưa, Lục Ẩm Băng đáp lại OK, dẫn đường trở về địa điểm quay phim.
Hạ Dĩ Đồng lẳng lặng mà đi theo cô ở phía sau, gò má ẩn hiện trong bóng tối, ngón tay nắm chặt góc áo, bỗng nhiên môi khẽ động, đột nhiên thốt ra một chữ: "Có."
Lục Ẩm Băng đột nhiên nghe thấy, quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: "Có cái gì?"
Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu, cả người từ trong bóng tối hiện ra.
"Em có thích một người."Cô thấy mình đã trả lời Lục Ẩm Băng như vậy..