*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối mặt với sát chiêu của đối phương, vẻ mặt Liễu Không vẫn không đổi sắc.
Hai tay của chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm mấy câu, sau đó toàn thân của hắn hiện ra kim quang lóa mắt, giống như một cái bóng đèn.
Không chút vội vàng nhưng một khi hắn ra tay thì lại vô cùng dứt khoát.
Mắt thấy hư ảnh huyết kiếm sắp bao trùm thân thể, hắn giơ hai tay ra tạo thành song chưởng, mỗi một chưởng đánh ra không có một động tác thừa nào, đều vô cùng chính xác ngăn cản hư ảnh huyết kiếm của Huyết Sát.
Đúng vậy, hắn chỉ dùng tay không liền đánh tan tác kiếm chiêu của Huyết Sát.
Liễu Không đâu phải chỉ biết bị động phòng thủ, hắn đột nhiên đánh ra ba chưởng lên không trung, chỉ thấy ba đạo kim quang xuất hiện, kim quang tỏa ra quang mang chói lóa khiến cho ai cũng không dám nhìn thẳng lên hư không.
Huyết Sát sau khi bị đẩy lui lập tức cảm nhận được ba cỗ lực lượng từ trên hư không đánh tới, trong lòng cảm thấy nguy hiểm, y vội vàng đâm một kiếm về phía Liêu Không.
Một kiếm này rất đơn giản, không hề chứa đựng bất kỳ hoa chiêu rườm rà nào nhưng đây chính là một chiêu kiếm thức dùng toàn bộ chân nguyên lực lượng đánh ra.
Đây là chiêu thức mạnh nhất, đơn giản nhất, hiệu quả nhất mà y vẫn luôn tự hào.
Là kiếm thức mạnh nhất của y.
Từ khi y hoạt động cho đến nay, những người nhìn thấy một thức này của y không phải một xanh ba tấc cỏ thì cũng tàn phế trọng thương.
Bất quá, như vậy không có nghĩa là y vô địch.
Sắc mặt Liễu Không vẫn bình tĩnh như cũ, một tay chống đỡ đạo kiếm thức mạnh mẽ này.
— QUẢNG CÁO —
Chân nguyên trong đan điền của hắn không ngừng ngưng tụ vào tay phải, hư ảnh kim sắc tay phải càng lúc càng ngưng thực, rất nhanh liền ngăn cản một kiếm của Huyết Sát.
Kim quang chưởng pháp phá tan kiếm thức của Huyết Sát nhưng vẫn chưa biến mất, mà nhanh chóng vụt qua chỗ của y.
Không có lực lượng chống đỡ, một chưởng này đánh xuyên vào trước ngực Huyết Sát khiến y phun ra mấy ngụm máu tươi.
Huyết Sát kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân bị một lực lượng giam cầm, trên thân y nhanh chóng có một thứ gì đó quấn chặt lấy y.
“Đây là…” Huyết Sát nhìn thấy thứ đang quấn trên người mfnh là gì thì sắc mặt biến đổi.
Liễu Không chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của Huyết Sát, Khốn Tiên Tác đã trói buộc Huyết Sát không thể cử động nổi, bất luận là y có giãy giụa thế nào, đều không thể thoát được.
Tay trái của Liễu Không giơ lên, cả thân thể của Huyết Sát liền xoay tròn trên không trung sau đó rơi “bịch” một tiếng xuống mặt đất.
Làm xong việc này, Liễu Không mới đưa mắt nhìn về phía trận pháp cấm chế bao trùm cả tòa thanh trì phàm nhân.
Hắn không suy nghĩ nhiều, một quyền kim quang đánh ra xuyên vào trận pháp cấm chế.
“Ầm…” Một âm thanh va chạm vang dội, sau đó mấy giây liền xuất hiện một âm thanh khác, “Răng rắc…”
Đó chính là tiếng trận pháp đổ vỡ.
Một quyền của Liễu Không liền làm cho trận pháp cấm chế vỡ nát, đủ để hiểu sức mạnh của hắn kinh khủng cỡ nào.
“Ha ha ha…” Âm thanh cười vang phát ra sau lưng của Liễu Không, ánh mắt Liễu Không hơi nhìn qua Huyết Sát.
Thấy Liễu Không nhìn qua, Huyết Sát mới thôi không cười nữa nhưng vẻ mặt của y lại có ý cười, y trào phúng Liễu Không.
“Đã muộn rồi.
Ngươi cho dù có mạnh hơn nữa, cũng vô dụng mà thôi! Ha ha…”
— QUẢNG CÁO —
Nghe được lời của y nói, trong lòng của Liễu Không cảm thấy không ổn, hắn vội vàng đưa ánh mắt nhìn vào bên trong tòa thành, không nhìn thì thôi vừa nhìn sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống.
Lúc này, bên trong tòa thành từng luồng huyết khí từ từ bay lên không trung hội tụ vào một chỗ, dần dần hình thành nên một cái huyết khí quang cầu.
Liễu Không gằn từng chữ một: “Huyết Tế!”
Hắn không ngờ đám ma đạo này lại dám làm ra điều này, không ngờ dùng máu của phàm nhân để thực hiện nghi thức Huyết Tế.
Lúc này, Liễu Không đã không còn thời gian đi quản Huyết Sát nữa, chất vấn cũng không còn ý nghĩa nữa.
Hắn quan sát một hồi cái quang cầu này, bỗng con ngươi co rút, chỉ thấy quang cầu dần dần lóe lên huyết quang bắn theo một hướng.
“Không ổn!” Liễu Không thầm kêu một câu, hai tay áp vào nhau cả người của hắn liền tỏa ra kim quang sáng rực rỡ, sau khi niệm chú xong hắn mở mắt ra đánh một chưởng về phía quang cầu.
Chưởng pháp từ tay hắn đánh ra huyễn hóa thành một cái đại thủ ấn kim quang, đại thủ ấn lóa sáng bay tới che kín một nửa tỏa thành.
Mắt thấy đại thủ ấn phá không đánh vào quang cầu, thì một tấm phù lục từ đâu bay tới huyễn hóa ra một cái cánh cửa, cánh cửa mở ra lập tức cắn nuốt đại thủ ấn vào bên trong.
“Hư Môn Phù Lục!”
Ngay khi cánh cửa xuất hiện, Liễu Không đứng một bên phát giác điều không ổn, đến khi cảnh của đó nuốt đại thủ ấn của hắn thì hắn mới nhận ra đây là thứ gì.
Sắc mặt của hắn không khỏi khó coi, “Chủ quan rồi, không ngờ đám người này còn chuẩn bị sẵn cả con bài như vậy!”
Liễu Không nhìn đường vân huyết sắc từ quang cầu chiếu đi lập tức cảm thấy không ổn, huyết quang này sẽ chuyển đi đâu? Đừng nói huyết tế này không chỉ một tòa thành.
Hắn giật mình trước cái suy nghĩ của bản thân, nếu đó là sự thật thì…
Ánh mắt của hắn nhìn về nơi xa, cuối cùng một lúc mới thu hồi.
Liễu Không khoát tay trái một cái mang theo Huyết Sát đang bị trói rời đi khỏi nơi đây.
Trước khi đi hắn còn nhìn qua một chỗ với ánh mắt có chút nghi hoặc, bất quá cũng không để ý nhiều.
Sau một hồi, từ bên dưới lòng đất chui ra một thân ảnh, đó chính là Nhất Vô Niệm.
Hắn thò cái đầu ra khỏi mặt đất, cuối cùng cả thân thể mới nhảy khỏi lòng đất.
Quan sát nơi đây một chút, Nhất Vô Niệm không khỏi nuốt nước bọt, không dám ở đây lâu thêm nữa hắn tế phi kiếm ra nhảy lên trên thân kiếm, cuối cùng hóa thành một đạo độn quang biến mất nơi chân trời.
Cả tòa thành phồn hoa nay trở thành một phế tích tàn phế, điều này làm Nhất Vô Niệm không khỏi thở dài.
— QUẢNG CÁO —
Trên đường ngự kiếm Nhất Vô Niệm phát hiện ra một chuyện, hắn đã nhìn thấy một vài đạo huyết quang khổng lồ vượt qua trên đỉnh đầu mình.
Mấy đạo huyết quang này tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt một cái liền biến mất khỏi phạm vi thần thức của hắn.
Hắn hình như đã biết đạo huyết quang này là thứ gì rồi…
Ánh mắt có chút đắn đo, cuối cùng hắn dứt khoát mắt nhắm tai ngơ khống chế phi kiếm rời khỏi nơi đây.
Thực lực nhỏ yếu giữ được cái mạng là may rồi, có đôi khi phải dùng lý trí để khống chế con tim, rất nhiều chuyện chỉ có thể thở dài buông tay.
Hắn cũng muốn giúp nhưng không đồng nghĩa với việc dùng cả mạng mình để đánh đổi.
Cuối cùng đành thở dài ngự kiếm rời đi.
Khi hắn ngự kiếm được vài giờ đồng hồ lập tức bên trong nhẫn trữ vật có âm thanh ba động, hiếu kỳ hắn liền đưa thần thức đi vào, chỉ thấy đó là Truyền Âm Phù đang phát sáng.
Hắn vội vàng cầm tấm Truyền Âm Phù ra, mới chỉ kích hoạt một cái liền nghe thấy âm thanh của sư tôn.
“Vô Niệm, giờ con đang ở đâu?”
Từ bên trong giọng nói của sư tôn, hắn liền nghe ra được sự lo lắng không khỏi hiếu kỳ đáp: “Con đang trên đường trở về tông môn.”
Lăng Không tiếp tục nói: “Vậy con nhanh chóng trở về tông môn.”
Nghe thấy như vậy, hắn liền biết có chuyện xảy ra rồi.
Hơn nữa, hắn dự cảm chuyện này rất có thể liên quan tới việc huyết tế kia..