Tại một bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô thành phố:
Một thân ảnh gầy gò đang thoi thóp trên giường bệnh, từ ngoài nhìn vào có thể thấy được người thanh niên hơi thở ngày càng yếu ớt có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.
" Bác sĩ...Bác sĩ tình hình của con tôi như thế nào rồi " loáng thoáng nghe thấy được giọng nói run rẩy có phần nức nở của một người phụ nữ.
" Tình hình của bệnh nhân rất không khả quan tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị trước tâm lý " Vị bác sĩ trung niên chậm rãi nói.
Rồi xoay người bước đi để lại sau lưng là tiếng nóc nghẹn ngào đầy thương tâm của người phụ nữ.
Nằm trên giường bệnh ý thức dần trở nên mơ hồ Vũ Hạo chỉ cảm thấy chua xót thay cho số phận của mình.
Cậu sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng ngoại ô thành phố.
Cha thì thường xuyên xa nhà, xa vợ con để lên thành phố kiếm sống, Mẹ thì quanh năm vất vả làm việc cho một xí nghiệp nhỏ ở quê.
Tuy vất vả là thế nhưng cha mẹ luôn dành cho cậu những thứ tốt nhất để cậu không cảm thấy mình bị thua thiệt so với những bạn bè cùng trang lứa.
Cậu cũng là niềm hy vọng lớn nhất của cha mẹ cậu, dù xuất thân trong một gia đình thiếu thốn về vật chất nhưng Vũ Hạo lại là một cậu bé vô cùng thông minh.
Trong trường luôn luôn nằm trong top3 những gương mặt xuất sắc nhất, cậu luôn cố gắng học tập chăm chỉ để nhận học bổng cho cha mẹ đỡ phải vất vả hơn và phần nào để trang trải cho cuộc sống.
Khi sắp tốt nghiệp cấp ba cậu được học bổng toàn phần của một trường đại học danh giá trên cả nước.
Với những hứa hẹn tươi đẹp và tương lai đang rộng mở với cậu phía trước thì đột nhiên biến cố chợt xảy ra.
Trong một lần tan học, chẳng biết do ma xui quỷ khiến hay không mà Vũ Hạo lại không đi về hướng đường về nhà mà cậu lại chọn đi ngược lại đến nhà bạn gái của mình chỉ để ngắm nhìn ngôi nhà khang trang lộng lẫy của nhà cô với ước mong mai sau sẽ xây được cho cha mẹ một ngôi nhà đẹp như vậy.
Đi trên đường về suy nghĩ về những dự định và khát vọng cho tương lai của bản thân bỗng một chiếc oto con đi ngược chiều cậu với vận tốc cực nhanh đâm thẳng chính diện khiến cậu văng ra xa bất tỉnh ngay tại chỗ.
Trở về thực tại ý thức dần dần mơ hồ như ngọn đèn dầu trước gió có thể vụt tắt bất kì lúc nào cậu chỉ có một nuối tiếc lớn nhất trong đời là chưa kịp báo hiếu cho cha mẹ nhìn "Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" mà lòng cậu như hàng ngàn vết cứa.
Cậu chưa bao giờ lại có khát vọng sống mãnh liệt như lúc này, bao nhiêu ước mơ còn đang dang dở chữ " Hiếu " còn chưa báo xong nhưng tất cả đã quá muộn ý thức cậu dần dần trở nên mờ nhạt.
Trước tia lí trí còn xót lại cuối cùng cậu chỉ có một ước muốn " Nếu có kiếp sau ta muốn trở thành một người mà trong từ điển của ta không bao giờ phải mang 2 từ " Tiếc Nuối " ".
Ý thức mờ dần và chìm sâu trong khoảng không màu đen sâu thẳm.
...
Ánh sáng bình minh chiếu rọi qua những tán cây trong khu rừng xua tan đi cái lạnh của màn đêm buốt giá.
Một thiếu niên quần áo có phần rách nát xen lẫn bùn đất đang nằm im bất động dưới một gốc cây to trong khu rừng.
Nếu có người đi ngang qua nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ cho rằng người này hẳn là đã chết.
Ánh sáng chiếu qua gương mặt có phần non nớt nhưng cực kì anh tuấn của thiếu niên.
Nhìn trên gương mặt và quần áo còn nhiều vết thương vẫn con đang rỉ máu và nhiều dấu chân khác nhau từ đó có thể thấy qua người thanh niên này mới trải qua một vụ quần ẩu giết người cướp của trong khu rừng hoang vu này.
Mí mắt dật dật thiếu niên từ từ mở mắt trước mặt là khu rừng cây cối rậm rạp, xa xa còn nghe được tiếng của mãnh thú đang gầm thét.
Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến cậu vô thức muốn lấy tay lên che nắng nhưng cánh tay dường như đã bị mất cảm giác chẳng thể nào mà động đậy được.
"Mình vẫn còn sống sao " thiếu niên tự hỏi đồng thời đưa mắt nhìn ra nhìn bốn phía xung quanh.
Bốn phía đều là cây cối và bụi rậm còn ngửi được mùi máu tanh tởi nồng nặc xung quanh.
" Chẳng phải ta đang nằm ở bệnh viên sao ?"
" Và nơi này là nơi quái quỷ nào ? "
Hàng vạn câu hỏi được đặt ra trong đầu của cậu.
Bỗng một dòng kí ức tràn ngập về trong đầu khiến đầu của cậu đau như búa bổ khiến sắc mặt trở nên tái nhợt đi.
Sau khoảng chừng nửa canh giờ cậu mới dần tiêu hoá hết được một lượng lớn thông tin trong đầu, nằm sắp xếp lại một chút thông tin cậu mới dần mở mắt ra.
" Ta vậy mà lại được trọng sinh sống hoàn toàn thành một kiếp khác.
Còn nữa nơi này lại còn không phải là Địa Cầu.
Lời nguyện cầu trước lúc ra đi kia của ta thực sự thành hiện thực ư ?"
Được chuyển sinh đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, trong một cơ thể hoàn toàn xa lạ.
Qua kí ức của chủ nhân cỗ thân thể này thì Vũ Hạo được biết thế giới này là một thế giới tu tiên.
Không phải trong mơ hay là trong những cuốn truyện cổ tích mà cậu vẫn hay thường được nghe mà là chính xác thế giới thực sự tồn tại tiên nhân thực sự.
Còn về chủ nhân cỗ thân thể này cậu ta cũng có tên là "Vũ Hạo" cũng chạc tuổi của cậu kiếp trước.
Là một tiểu đệ tử ngoại môn của Thạch Hà Kiếm tông, ở trong tông môn tư chất của cậu chỉ là hạng tầm thường vốn cũng là người ít nói nên cũng không được gọi là quá nổi trội ở ngoại môn.
Trong một là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cậu vô tình gặp phải bọn thổ phỉ chặn đường cướp của.
Ở trong thế giới vô pháp vô thiên này những chuyện này xảy ra thường xuyên hết sức bình thường.
Thế giới cường giả vi tôn nắm đấm của ai to người đó chính là đạo lý .
Còn đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên thanh âm máy móc trong đầu của cậu vang lên, khiến cho toàn thân bất giác run lên vì hưng phấn.
" Đinh, Quá trình nhận chủ của hệ thống bắt đầu : ...!10 9 8 ...!3 2 1 ..."
" Đinh, quá trình nhận chủ hoàn tất"
" Chào mừng kí chủ đến với Bá Vương Hệ Thống "
" Cái gì thế này Hệ Thống Tu Tiên sao ? " Sau vài giây nằm bất động trên mặt đất Vũ Hạo cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
" Sống lại được một kiếp người đã khó nay ông trời còn cho ta cả một cái hệ thống nghịch thiên như này.
Quá là không hợp lý rồi ." Vũ Hạo nằm lẩm bẩm.
Nếu như không phải cơ thể vẫn còn đang chuyển lại cảm giác đau đớn thì cậu còn tưởng mình thực sự là đang nằm mơ.
" Đinh, Kí chủ nhận được một gói quà Tân Thủ của hệ thống "
" Xác nhận mở hay không ".
Không do dự lấy một giây Vũ Hạo lập tức lên tiếng :
" Mở"
" Đinh, kí chủ xác nhận mở gói quà Tân Thủ " Thanh âm máy móc của hệ thống vang lên.
" Xác nhận "
Vũ Hạo lập tức đồng ý ngay lập tức.
Nghĩ cái gì vậy có đồ tốt như này không dùng chẳng lẽ ta là đồ ngu sao, cái hệ thống này xuất hiện chẳng khác nào đang lúc buồn ngủ thì gặp chiếu manh.
Một thân một mình được chuyển đến thế giới này có hệ thống đồng hành chẳng khác nào như tri kỉ.
Có hệ thống dẫn dắt con đường tiên nhân này chẳng phải là một bước lên trời sao.
" Đinh, chúc mừng kí chủ mở thành công gói quà Tân Thủ, thu được nội tại Uy Áp Đế Vương cấp bậc không rõ , một Địa cấp thượng phẩm công pháp Khai thiên kiếm phổ thức thứ nhất , 2 tấm na di phù , 3 lọ thuốc trị thương và 1 nhẫn trữ vật Huyền cấp ".
" Đinh, toàn bộ vật phẩm sẽ được đưa đến kho lưu trữ của hệ thống " thanh âm của hệ thống lần lượt vang lên.
Lần này Vũ Hạo lập tức cười không ngậm được mồm : " Hahahaha vậy mà lại ra cả Địa cấp thượng phẩm và một vật chưa rõ phẩm chất.
Hệ thống đúng thật là quá giàu rồi ".
Theo như trí nhớ của cỗ thân thể này thì ở thế giới này công pháp và vũ khí được chia ra làm : Hoàng , Huyền , Địa , Thiên , Linh .
Lấy Linh dẫn đầu và Hoàng là thấp nhất, Tương truyền Thiên cấp và Linh cấp chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Còn ở vùng hạ du hẻo lánh này thì Địa cấp đã cực kì quý hiếm rồi.
Mà những tông môn hay những gia tộc ở vùng hạ du này thì Huyền cấp đã là đỉnh tiêm.
Còn Địa cấp thì được mấy lão tổ trong các thế lực lớn ở đây coi như sinh mạng của mình vậy.
Vậy mà ngay khi vừa đặt chân đến thế giới này Vũ Hạo đã nhận được ngay một niềm kinh hỉ như này thì bảo sao không vui sướng cho được.
Địa cấp hầu hiếm như mao phượng sừng lân ở vùng Hạ du hẻo lánh này nếu để lộ ra chuyện mình có Địa cấp thì không chỉ các tông môn mà mình còn là kẻ địch của toàn thể người ở nơi đây.
" Hệ thống ngươi có thể cho ta thêm thông tin về các vật phẩm trên được không ".
Vũ Hạo chậm dãi yêu cầu.
" Đinh, nội tại Uy Áp Đế Vương là một loại bá khí.
Tạo ra một luồng uy áp chèn ép khí thế của đối phương , trực tiếp tấn công thẳng vào thần hồn có thể sử dụng đơn mục tiêu hoặc một phạm vi rộng "
" Đinh, Khai Thiên Kiếm phổ nguyên bản bao gồm 3 thức kiếm pháp.
"Phân Chia Thiên Hạ" là thức đầu tiên của bộ kiếm này.
Mỗi thức sau phẩm chất sẽ cao hơn thức trước "
" Đinh , Na Di phù dùng để dịch chuyển một cách ngẫu nhiên trên phạm vi rộng.
Thuốc trị thương có thể giúp kí chủ khôi phục ngay lập tức, tu vi càng cao hiệu quả càng thấp.
Nhẫn trữ vật là một không gian pháp bảo có thể chứa vật thể." Âm thanh của hệ thống kết thúc Vũ Hạo lập tức lấy lại tinh thần đè nén sự hưng phấn trong lòng.
" Hệ thống trước tiên sử dụng 1 lọ thuốc trị thương " Vũ Hạo chậm rãi nói.
Đầu tiên muốn kiểm tra thu hoạch lần này của hệ thống trước hết phải khôi phục thương thế cái đã.
Không thể cứ nằm mãi ở đây được nếu chẳng may bọn thổ phỉ kia hay là con dã thú nào đến gần thì đúng là khóc không ra nước mắt.
" Đinh, sử dụng thuốc trị thương thành công "
Một tia nước ấm áp như chạy khắp thân thể Vũ Hạo khiến cậu cảm giác thoải mái đến diệu kì.
Khôi phục hoàn toàn thương thế cậu đã có thể thoải mái vận động, các vế bầm tím hay những chiếc sương gãy trong cơ thể đã chậm dãi khôi phục bằng mắt thường đã có thể trông thấy.
" Thật thần kì đây là điều mà trước đây mình có mơ cũng không dám nghĩ tới " Gương mặt trở lại nét anh tuấn trắng nõn đầy sức sống của thiếu niên.
Chỉ là quần áo cậu trông có phần tả tơi, nhìn như một tiểu bạch kiểu bị các phú bà dành nhau xâu xé vậy.
" Trước hết phải quay lại tông môn tiếp tục nghiên cứu 2 vật phẩm kia.
Không thể ở mãi trong khu rừng này được." Vũ Hạo dựa vào trí nhớ từ từ đi về hướng Thạch Hà Kiếm tông.
Đi khoảng chừng nửa ngày đường, xa xa có thể thấy được ngự trên đỉnh của ngọn núi cao đó là Thạch Hà Kiếm tông.
Phong cách kiến trúc của tông môn này hình như một thanh lợi kiếm sắc bén đâm thẳng ra phía bên ngoài, mà chủ tu ở tông môn cũng là lấy kiếm làm chủ đạo.
Là tông môn có lực sát thương mạnh nhất trong 4 tông môn ở khu vực Hạ du này.
Vũ Hạo đi đến dưới chân núi đang định chạy vút lên đỉnh thì bỗng có một giọng trầm thấp vang lên:
" ĐỨNG LẠI "