Hai ngày sau, Vũ Hạo cùng Tôn Bảo hướng về phương hướng sâu trong khu rừng, nơi được cho là có Bảo Tàng trong tấm bảo đồ mà cả hai mới lấy được trong tay của Từ lão quỷ.
Ngay khi sử dụng Na Di Phù trốn thoát khỏi Từ lão quỷ, cả hai đã nhanh chóng tìm một địa phương đủ an toàn để kiểm kê tài sản.
Trong những chiếc nhẫn mà cả hai kiếm được ngoài tấm bảo đồ này ra thì không có quá nhiều vật phẩm có giá trị.
Công Pháp , Vũ Khí , Đan Dược tất thảy đều có , phẩm chất cũng không hề thấp.
Nhưng Vũ Hạo cũng không quá để tâm trong lòng, tuy nhiên cậu cũng không hề có ý định ném bỏ.
Với mục tiêu thống nhất Hạ Du xây dựng thế lực cho riêng mình thì lúc này đây chính là lúc để tích luỹ tài sản .
Càng vào sâu trong sơn mạch Phàm Đô, ở đây cổ thụ cao chọc trời, khung cảnh vẫn còn nguyên thủy và khá hoang sơ.
Xa xa đã nghe thấy tiếng yêu thú gầm rú đinh tai nhức óc, ẩn chứa trong tiếng gào đó là sát khí vô cùng nồng đậm.
Có đôi khi Vũ Hạo còn bắt gặp những yêu thú có thân hình to lớn lên tới hàng trăm mét trông hết sức kh ủng bố.
Vì mật độ Linh Khí ở An Nam cao hơn rất nhiều so với ba vùng Thượng Trung Hạ cho nên yêu thú ở đây phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Thậm chí còn có những loại yêu thú còn không được ghi chép trong từ điển ở Hạ Du ...
Bởi vì, càng đi sâu vào phía trong, thì yêu thú càng đáng sợ, có rất nhiều dị chủng từ thời Thái Cổ lưu lại.
Gặp mấy con hàng kh ủng bố tu vi sánh ngang với Nguyên Anh cảnh nhân loại, Vũ Hạo chỉ có nước đi đường vòng ...
Khắp đường thảo dược vô cùng nhiều, có nhiều loại lại vô cùng trân quý theo tin tức từ hệ thống.
Vũ Hạo chỉ hái những phần dược liệu mà mình coi như là cần thiết, còn những thảo dược khác cho dù quý giá thì cậu cũng trực tiếp bỏ qua ...
" Aaaaaa "
Bỗng nhiên lúc này phương xa truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết, khiến cho Vũ Hạo không khỏi không chú ý .
Tốc độ nhanh chóng triển khai, một người một khỉ nhanh chóng đã xuất hiện ở phạm vi an toàn đủ để quan sát tình hình phía trước .
Xuất hiện trước mắt của cậu là một con đại mãng với kích thước vô cùng to lớn.
Trên mình của con đại mãng lốm đốm những chấm vàng một cách bất quy tắc.
Nó há mồm phun ra một đám sương mù, bao trùm lên một ít người ở phạm vi gần nó, nhất thời vô số tiếng thét thê lương truyền tới ...
Mà đội hình trước mắt này có khoảng vài chục người, trang phục chỉnh tề đồng nhất , hẳn là một thế lực nào đó tiến vào nơi đây lịch lãm ...
Một màn dị biến vừa rồi làm các đệ tử khác bị dọa cho dựng tóc gáy, nhanh chóng lui lại phía sau.
Ngay khi sương mù tan đi, trên mặt đất chỉ còn lưu lại vài bộ hài cốt màu trắng, còn có một loại chất lỏng màu vàng chảy ra, làm cho những cây cỏ xung quanh đều bị khô héo.
Một vị nam tử trung niên , trang phục hoàn toàn không giống so với đám đệ tử khác.
Hẳn là trưởng lão hộ pháp trong chuyến đi lần này của đám người.
Lúc này gã đi tới gần, nhất thời nhíu mày, nói:
" Tại sao vừa mới tới biên giới Phế Tích thì đã gặp 1 con Độc Kim Xà, chuyện này có gì đó không đúng.
"
Một nam tử quần áo cũng khá tương đồng với nam tử trung niên kia cũng đi tới, nói:
"Con đại mãng này tên là Độc Kim Xà, toàn thân đều là kịch độc, các ngươi phản chú ý một chút, đừng để khói độc của nó phun ra dính vào, nếu không sẽ dính độc chết ngay." Vừa dứt lời lão lại nhìn sang đám đệ tử, trầm giọng nói.
" Mật của nó là tài liệu chế thuốc rất tốt, các đệ tử có thực lực có thể tiến lên thu thập ”.
Tu vi của con Độc Kim Xà này cũng không tính là cao , chỉ giao động ở mức Kim Đan Trung Kì.
Mà hai lão già kia theo Vũ Hạo nhìn nhận hẳn là Nguyên Anh cảnh , theo lý mà nói việc thu thập con Độc Xà này cũng không quá khó khăn.
Nhưng hai lão lại không có ý định động thủ mà nhường lại cho đám người ...
Nhưng điều mà Vũ Hạo bận tâm đó chính là hai từ " Phế Tích ".
Trong đầu bất giác không khỏi nghĩ rằng, điều này có liên quan đến bảo đồ trong tay mình.
Nhưng chỉ trong nháy mắt suy nghĩ này đã bị cậu loaii bỏ ra khỏi trong đầu.
Bởi vì theo như toạ độ được ghi lại thì vẫn còn khá xa để có thể đi tới ...
"Ta sẽ đi lấy mật rắn!"
Một thiếu nữ khoảng chừng 21-22 tuổi từ trong đám người bước ra, đi về phía trước.
Trong tức thì một đạo lục quang sáng lên, truyền tới cánh tay của nàng, dọc theo ngón tay của nàng b ắn ra ngoài.
Lục quang như kiếm, chỉ nghe “Vèo” một tiếng, đã chém Độc Kim Xà ra làm hai khúc .
Thiếu nữ kia cẩn thận lấy mật rắn to bằng nắm tay ra ngoài, đi tới chỗ của hai vị trưởng lão kia.
Một màn này khiến cho Vũ Hạo cũng phải tấm tắc khen hay , nhìn từ độ tuổi của nàng đã là Kim Đan Đại Viên Mãn.
Bàn về tư chất cũng thuộc dạng top đầu , mà nhìn tổng thể đám người Vũ Hạo nghĩ đám này hẳn cũng là một môn phái hoặc gia tộc nào đó cũng có tiếng tăm không thua kém gì Bạch Long Môn ...
"Đừng có sợ hãi, nhưng cũng đừng nên coi thường, thời gian sau này sẽ có đổ máu và thương vong.
Nhưng đây chính là chuyện mà các ngươi nhất định phải trải qua, nếu chỉ như bình hoa được bảo vệ trong nhà, không phải đối mặt với thực tế tàn khốc, thì vĩnh viễn không có cách nào trưởng thành cả." Một vị lão già nhận lấy mật rắn từ thiếu nữ , lúc sau lại nhìn về đám đệ tử trầm giọng nói .
" Đã rõ !!! " đám đệ tử đồng thanh hô .
Thu liễm toàn bộ khí tức Vũ Hạo nhanh chóng theo đuôi sau đám người.
Sau một hồi nghe ngóng được thì cái phế tích này là một vùng cực kì rộng lớn.
Mặc dù so với sơn mạch Phàm Đô không tính là gì, nhưng dù sao xét về mặt công trình kiến trúc thì cũng coi như là kh ủng bố .
Hơn hết cái gọi là phế tích này được chia ra làm rất nhiều lối vào , cho nên dọc đường cũng không gặp bất kì một thế lực nào.
Đám đệ tử thì vẫn luôn duy trì thành một đội nhóm từ ba đến năm người suốt dọc đường đi tìm kiếm thảo dược ...
Càng tiến vào sâu, càng khiến cho không chỉ đám người mà ngay cả Vũ Hạo cũng phải trợn mắt há mồm.
Mấy trăm con Độc Kim Xà to như cái cột đình, đang thè lưỡi phun phì phì, khói độc tỏa ra xung quanh, làm cho một mảnh rừng lớn bị ăn mòn ...
Không những thế mà ở đây còn tụ tập không ít yêu thú hung mãnh khác.
Không biết nguyên nhân gì, bọn chúng lại không công kích lẫn nhau, tất cả đều giống như bộ dạng vô cùng nôn nóng .
Khu vực này càng lúc càng không ngừng tụ tập rất nhiều mãnh thú, cuồn cuộn như thủy triều, từ bên trong rừng sâu kéo đến ...
Mà trên bầu trời, còn có 1 lượng lớn yêu thú, bay qua bay lại, thân thể dài hàng trăm mét, làm cho bầu trời tối sầm lại, ...
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Đám người lập tức toàn thân run lẩy bẩy, nhìn cảnh tượng trước mắt thực khiến cho người khác phải kinh sợ.
Một số lượng lớn yêu thú và hung cầm tụ tập ở khu vực này, tất cả đều nông nóng vô cùng.
Cảnh tượng này giống như là Thú Triều sắp sửa diễn ra vậy ...
"Chúng ta làm cách nào để vượt qua đây, nhiều mãnh thú tới như vậy, đông đúc như thủy triều, đã bịt kín lối đi rồi."
Đám đệ tử lập tức bàn tán xôn xao , vẻ mặt ai đấy đều tái xanh.
Thậm chí ngay cả hai vị trưởng lão dẫn đầu cũng không hề ngoại lệ ...
Nhìn tình trạng này Vũ Hạo cũng không còn lý do gì để tiếp tục bám theo đám người nữa.
Và hơn hết theo như những gì nghe ngóng được thời gian gần đây, thì lối vào phế tích không phải chỉ có một lối.
Cho nên Vũ Hạo quyết định sẽ tự mình tìm một lối đi riêng ...
Làm ra quyết định, Vũ Hạo nhanh chóng cùng Tôn Bảo vô thanh vô tức rời đi .
Lại trôi qua hai ngày , Vũ Hạo mới tìm được 1 vách núi cao ngất, dọc theo những dây leo trèo lên, rồi lại liên tiếp vượt qua mấy vách núi dựng đứng.
Cuối cùng lại dọc theo dây leo mà tụt xuống, mới tiến sâu vào trong rừng rậm, tránh được đám ác điểu và hung thú nhiều như thủy triều.
" Trong này yên lặng một cách đáng sợ !!! " nhìn hoàn cảnh xung quanh Vũ Hạo vô thức thốt lên .
Bên trong khu vực này, đại thụ cao chọc trời, dây leo quấn xung quanh, tươi tốt vô cùng.
Thế nhưng lại vô cùng tĩnh lặng, không hề nghe thấy bất kì tiếng chim kêu hay thú hống ở đây cả.
Giống như tất cả các sinh linh đều đã chạy trốn, sự tĩnh lặng của chết chóc, không có bất cứ thanh âm nào.
Có đôi khi thứ giết chúng ta không phải tình yêu , không phải là kỉ niệm mà đó chính là sự im lặng , im lặng một cách đáng sợ !!!
Mặc dù có chút không thoải mái với loại áp lực vô hình này.
Nhưng một người một khỉ vẫn thẳng tiến sâu vào bên trong ...
" Phì phì ...!"
Càng đi vào sâu bên trong , cảnh vật càng lộ ra vẻ nguyên thuỷ , sơ khai.
Ở một bãi loạn thạch, truyền đến những thanh âm phì phì, giống như có loài rắn đang thè lưỡi, những đám mây ngũ sắc bao phủ, mùi tanh tưởi thỉnh thoảng truyền tới khiến bất giác Vũ Hạo phải nhíu mày !!!
Trước mặt Vũ Hạo lúc này xuất hiện một con cự mãng dài vài trăm mét, hai cái mang bành ra , toàn thân to lớn bao phủ năm màu sắc khác nhau.
Cái lưỡi thò ra thụt vào , ánh mắt mang đầy vẻ bất thiện nhìn lên trên người Vũ Hạo .
" Ngũ Giai Yêu Thú !!! " Vũ Hạo đột nhiên sửng sốt .
Ngũ Giai Yêu Thú mang hàm ý gì , đây chính là tồn tại sánh ngang với Hoá Thần cảnh nhân loại.
Với tu vi Kim Đan Trung Kì của Vũ Hạo hiện nay thì ngay cả tư cách đối đầu cũng không có .
Như Ý nhanh chóng đem lai lịch của con cự mãng năm màu này nói ra , nhưng giờ phút này Vũ Hạo nào có tâm tư để mà để ý tới việc này cơ chứ !!!
" Lôi Thần Biến _ Chấp Chưởng Thiên Không "
Không chút do dự , Vũ Hạo lập tức tiến vào trạng thái Lôi Thần.
Lôi Thiên Dực nhanh chóng toàn lực bay đi, lúc này Thôn Thiên Quyết gia trì hay bất cứ thủ đoạn nào Vũ Hạo đều phải tung ra hết để chạy trốn .
Nhưng con Ngũ Sắc Độc Xà này đã thành tinh, thần dị bất phàm, tốc độ như xé rách cả một vùng không gian.
Kình phong, nơi nó đi qua cây cối đổ rạp ra 2 bên, hình thành một con đường rộng lớn nơi nó chạy qua.
"Ầm ầm ầm "
Đất đá bay tứ tung, Ngũ Sắc Độc Xà hung mãnh như xe lu, nơi nào nó đi qua là đất đá rung chuyển, cây cỏ tan nát, không có gì có thể ngăn trở được nó, tiếng phì phì ngày càng tới gần, mùi tanh hôi cùng độc khí không ngừng bay tới.
" Con mẹ nó !!! " Dạo Bước Thời Không , hay tốc độ kh ủng bố của Lôi Thần đều được triển khai tới cực hạn.
Nhưng khoảng cách đôi bên vẫn không hề thay đôi, thậm chí Ngũ Sắc Độc Xà còn tiếp cận ngày một gần hơn với cậu .
" Thao Thiết , Bình Định Thập Nhị Chưởng , Thuận Thiên Trảm ...!" các chiêu thức mạnh mẽ nhất hiện tại của Vũ Hạo đều trong nháy mắt triển khai.
Nhưng dường như đều giồng như là châu chấu đá xe vậy ...
Cũng may địa hình nơi này cũng không tính là rộng lớn , cho nên với thân hình quá khổ của mình cho nên Ngũ Sắc Độc Xà cũng không vận dụng hết được tốc độ tối đa của bản thân ...
Vũ Hạo giờ đây trong đầu chỉ có chạy , chạy và chạy.
Chạy một cách vô thức không có định hướng , dù sao cái mạng nhỏ trước tiên vẫn là quan trọng nhất .
Ngũ Sắc Độc Xà ở phía sau đã rút ngắn khoảng cách lại, vô số đại thụ mọc trên đường chạy của nó đều bị gãy vụn, thanh thế kinh người, những bụi cây thấp một chút đều bị kình phong ép thành một cái xà đạo.
Hai mắt con hàng này đỏ như máu, cứ phì một tiếng lại phun ra một hơi độc khí, mặc dù còn cách xa nhau hơn trăm mét, nhưng đám độc khí này rất nhanh bay tới, những tiếng "Bụp Bụp " không ngừng vang lên ở bên cạnh, những rừng cây toàn bộ đều nát vụn, biến thành những vũng nước màu vàng, vô cùng đáng sợ.
Nếu không phải trong người Vũ Hạo có Dị Hoả và Tôn Bảo lại có một loại thể chất dị bẩm thì có thể cả hai đã bị độc chết lâu rồi !!!
" Mẹ nó nếu cứ thế này thì sớm muộn gì cũng bị nó bắt được !!! " Vũ Hạo dùng hết sức bình sinh của mình mà chạy , vừa chạy vừa chửi ầm lên.
Thầm than vận khí vủa mình tối đen như tiền đồ của chị Dậu vậy ....
Một đường chạy trối chết , nếu như không phải Thôn Thiên Quyết cường hãn khiến cho Vũ Hạo không bị tiêu hao quá nhiều linh lực cùng sức lực thì quả thực cậu đã bị làm gỏi lâu rồi !!!
Mặt đất rung chuyển, đất đá tung bay, Ngũ Sắc Độc Xà chỉ còn cách người cậu tầm 100 mét, Vũ Hạo biến sắc, liên tục lượn ngang rẽ dọc, đổi phương hướng mà chạy.
"Ầm "
Ngũ Sắc Độc Xà xông tới, nó không vụng về như tưởng tượng, hiển nhiên đã tu luyện tới cảnh giới này rồi thì đâu ai là kẻ ngu đâu.
Cái đuôi quét ngang, giống như một cái roi sắt ngang trời xuất thế, làm cho một khoảng lớn cây rừng gãy vụng, lá bay toán loạn, mùi tanh hôi nhức mũi.
" Phụt "
Mặc dù không bị cái đuôi khổng lồ quét trúng, nhưng lại bị kình khí, uy lực của nó để lại cùng những mảnh vỡ của những cây cổ thụ đập trúng thân thể, làm cho cả hai không khỏi phun ra một ngụm máu.
Tôn Bảo càng là thảm hơn, cho nên Vũ Hạo trực tiếp đem nó nhét vào trong lồ ng ngực.
Sau vụ này cậu nhất định phải sắm lấy một kiện pháp bảo thay thế cho Bá Vương Điện mới được .
Huyết khí sôi trào , lảo đảo vài bước cuối cùng cậu mới có thể trụ vững.
Nhưng cậu vẫn cắn răng mà chạy tiếp , dù sao còn bao nhiêu khát vọng , mục tiêu còn chưa hoàn thành.
Không thể để cái mạng nhỏ này của mình nỏ lại ở nơi đây được ....