Có câu châm ngôn thế này, trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự mình làm bậy không thể sống.
Nam Trân cùng mấy người này muốn tự tìm tai vạ, Triển Du hoàn toàn khôn có lý do không thành toàn cho bọn họ.
Bốn chữ có thể hình dung cảnh tượng lúc này là: vô cùng thê thảm.
Tửu lượng của Thi Lôi kém nhất, vừa uống xong đã đứng không vững, Nam Trân thì tốt hơn một chút, tuy vậy mặt cũng đỏ ửng lên, vào toilet ói hết ra xong đã có thể đứng thẳng lưng, không xiêu vẹo gì. Trong bọn họ người có tửu lượng cao nhất chắc là Đoàn Kỳ, đừng thấy cô ta mảnh mai như vậy, uống xong ba chai rượu mặt cũng không đỏ, vẫn trắng như tuyết, đương nhiên cũng không thể loại trừ nguyên nhân phấn quá dày.
Hai tay Triển Du ôm lấy ngực, không đảo mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, vẻ mặt phức tạp, như không đành lòng lại giống như đang xót xa, cón có vẻ hâm mộ.
Người ngoài không biết còn tưởng rằng cô đang đau lòng cho bọn họ nhưng thật ra cô đang đau lòng cho chỗ rượu kia.
Rượu ngon quý giá như vậy mà để cho bọn họ uống thả cửa như bia loại thường, thật là quá lãng phí!
Trong tình huống này, nhất định không thể đánh bài tiếp nữa, quản lí Vương sai người mang thức uống giải rượu tới, Thi Lôi uống xong quay lại ghế sofa nằm một lát, có hơi tỉnh lại một chút, Đoàn Kỳ nhìn đồng hồ nói cũng sắp tới giờ rồi, cầm điện thoại gọi cho nhân viên trang điểm trên lầu xuống, sau đó đoàn người lại lần lượt rời đi.
Năm giờ chiều, trời chiều ngả về tây, ngoài cửa xe non xanh nước biếc, màu xanh ngắt bao phủ, tạo thành một cảnh tượng tú lệ.
Con đường cao tốc dẫn đến resort Long Nham xe chạy như thoi, xe của Đoàn Kỳ chạy trước, A Đông chở Triển Du theo sau, xe của Nam Trân đi cuối cùng.
Một tay Triển Du chống cằm, sắc mặt bình tĩnh nhìn cây cối um tùm hai bên đường, trong lòng đã từ từ cảnh giác, Mục Hàn nói bọn họ đã cẩn thận bày bố cả đoạn đường từ câu lạc bộ Haiya đến Long Nham nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ điểm khả nghi nào. Nam Trân cùng những hiện khác hiện giờ cũng không có động tĩnh gì, chẳng lẽ lại ra tay ở resort Long Nham? Nếu như là vậy thì Đoàn Kỳ và người bạn kia không phải cũng sắm vai một nhân vật trong âm mưu này sao?
Đang nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên.
Triển Du nhìn vào màn hình điện thoại, khóe miệng lập tức nhếch lên, chuyển sang giọng điệu vui mừng: “Tứ gia.”
“Nghe giọng nói này xem ra tâm tình không tồi nhỉ.” Nam Khôn trêu cô: “Thắng tiền sao?”
“Hi hi.” Triển Du không che giấu sự vui sướng trong lòng mình, dùng giọng điệu như một đứa trẻ tiểu học được nhất lớp về khoe với phụ huynh nói: “Tứ gia, em kể cho ngài nghe, hôm nay chị A Trân đã dạy cho em chơi mạt chược, bọn em không ăn tiền, thua thì uống rượu, sau đó em đã xử lý hết bọn họ nha, hơn nữa còn là một nhát chí mạng đó.”
Trong lòng Nam Khôn sáng lên như gương nhưng biểu hiện vẫn như cũ: “Vậy em để cho bọn họ uống bao nhiêu?”
“Một người uống 12 chai, em cảm thấy nhiều quá nên bảo A Trân cùng mọi người chia đều 9 chai ra uống, chị Thi Lôi uống xong bị chóng nữa mặt.” máy hát vừa mở ta, Triển Du nói thao thao bất tuyệt, “Tứ gia ngài biết không, vòng đó em cùng bài lại bốc được quân long thất nha, A Trân cùng mọi người nhìn thấy đều choáng váng…”
Giọng nói thuần khiết thánh thót của cô giống như một dòng suối trong vắt, chảy vào trong tim, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nam Khôn lẳng lặng nghe, hoàn toàn không có ý ngắt lời cô, đợi cô nói xong hắn mới tiếp tục trêu chọc: “Rõ ràng em chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết thôi, làm gì có kĩ thuật gì?”
“Em biết ngay nhất định ngài sẽ nói vậy mà.” Triển Du bị giội một gáo nước lạnh, ra vẻ nhăn nhở: “Được rồi, quả thật là vận khí của một con mimi mà.”
Qua điện thoại dường như Nam Khôn có thể nhìn thấy biểu lộ của cô, không tiếng động cười cười, nói: “Bên chỗ tôi tạm thời có chút chuyện phải mất thời gian một chút, trên núi có nhiều người, em không quen đường thì đừng rời khỏi tầm mắt của A Đông quá lâu, muộn một chút tôi sẽ đến đón em.”
“Ừm, em sẽ khôn chạy lung tung.”
Loại tư thái mềm mại luôn nghe lời này của cô luôn rất hữu dụng với Nam Khôn, trầm ngâm một lát, hắn nói: “Em thích ra ngoài chơi cùng bọn họ như vậy, sau này nếu ở nhà thấy chán thì ra ngoài cùng bọn họ nhiều một chút.”
Hắn cho là hắn nói vậy Triển Du sẽ vui mừng hoan hô, vậy mà đột nhiên Triển Du lại có hơi mất hứng nói: “Vốn em cũng cho rằng ra ngoài chơi như vậy rất vui, nhưng hôm nay đi dạo cùng chị A Trân tới trưa cũng không còn cảm thấy vui nữa, có đôi khi lời họ nói em không hiểu gì cả, nhưng lại thấy bình thường ở chung với Tứ gia vẫn cò vui vẻ vô lo nhất.”
Nam Khôn bị cô chọc cười: “Cảm giác ra ngoài chơi cả ngày của em chỉ có một câu như vậy thôi sao?”
“Cũng không phải nha, em chỉ cảm thấy ở cùng với Tứ gia là thoải mái nhất thôi.”
Hàng chân mày sắc bén của Nam Khôn nhướn lên: “Ồ, mới mười mấy tiếng đồng hồ không gặp mà em đã học được cách nịnh nọt rồi.”
“Không phải nịnh nọt đâu.” Giọng điệu của Triển Du vô cùng chân thành, “Em thật sự muốn ở cùng với Tứ gia, nhưng mà Tứ gia lại bận nhiều việc như vậy, em không thể…Á!”
Mới nói được một nửa thì trong tích tắc, từ sau lưng có một lực rất mạnh đánh úp lại khiến thiếu chút nữa Triển Du đã bay ra khỏi chỗ ngồi, may mà có dây an toàn.
Trong lúc đó chiếc xe khác cũng va chạm thật mạnh vào xe cô – nhất định là xe của Nam Trân ở phía sau không phanh lại kịp.
Cô đã nghĩ sao hôm nay không thấy có động tĩnh gì, thì ra là đặt bẫy ở chỗ này.
Lúc nãy phát hiện ra có mấy chiếc xe dàn xe đi theo cô đã đoán được, bọn họ không chỉ muốn ra tay ở đoạn đường này thôi mà là cả đoạn đường cao tốc GH, đoạn đường này khá dốc, cua gấp có thể lao xuống hồ. Xe của Nam Trân ở cuối cùng, nếu hai xe kia đủ hung hang mà ép lấy xe cô, còn không sợ sẽ không lao xuống hồ hay sao?
Chỉ là nếu như vậy thì mấy tên sát thủ kia là thế nào?
Đã không phải mướn người tới giết cô thì là giết ai?
Hay là căn bản Nam Uy không qua lại với Hắc Hổ mà là một người hoàn toàn khác?
Biến cố ập đến, tất cả đều chỉ trong tích tác, không cho phép người ta cẩn thận cân nhắc nguyên do.
Điện thoại của Triển Du bị mất, cũng không có cách nào nhặt lại được, chỉ có thể nắm lấy tay vịn. chiếc xe lắc lư rất mạnh, ngoài xe cũng vô cùng thê thảm, tiếng phanh xe bén nhọn cùng tiếng va chạm như ma âm liên tiếp đánh vào tai cô, quả thật làm cho người ta sởn tóc gáy.
Chiếc xe bất ngờ cua ngược lại giống như một con chó điên cắn người không tha cũng đủ để tạo ra một tai nạn xe cộ khiến cho người ta thấy mà giật mình.
Cho nên vài giây đồng hồ sau, dưới tác dụng của lực đạo quá lớn đánh vào, chiếc Bentley chở Triển Du cũng bị vỡ kiềng ngoài, đuôi xe vểnh lên, sau khi phát ra tiếng phanh cực đại thì đâm thẳng xuống hồ.
Nam Uy hao tâm tổn trí rốt cuộc cũng đạo diễn ra được một trò làm cho người ta kinh tâm động phách, trong tình huống này bất kể là đã vượt ra ngoài dự đoán thì Triển Du cũng không thể thật sự nhảy ra vạch trần bọn họ.
Làm diễn viên trong vở kịch này, từ đầu đến cuối cô đều vô cùng phối hợp, lúc nên hoảng loạn tuyệt đối không cố gắng trấn định, lúc nên hấp hối tuyệt đối không thể để cho mình như đang rất khỏe mạnh.
Xe đâm xuống hồ, kính chắn gió phía trước bị thủng một lỗ lớn, nước hồ xông vào, lạnh băng rét thấu xương.
Trong tình huống đại não thiếu dưỡng khí, toàn bộ thế giới trước mắt như đang bắt đầu trở nên lung lay sắp đổ.
Trong lúc hốt hoảng, Triển Du cảm thấy có người túm lấy cánh tay cô, kéo cô về một hướng khác.
Tảng đá trong lòng rơi xuống, cô yên tâm can đảm để cho mình ngất đi.