Trời gian trôi cực nhanh, chớp mắt đã đến thời gian giao hàng, đội Liệp Ưng cũng vô cùng cấp bách tiêu diệt những hành động khủng bố.
Theo tin tức từ chỗ Mục Hàn gửi đến thì có vẻ lần này địa điểm thực hiện hành động khủng bố của bọn Simon được thiết lập tại Quetta, Pakistan, Lào, Vientiane, Myitkyina, Myanmar và Karamay Trung Quốc. (Karamay là một quận của địa cấp thị Karamay, khu tự trị Tân Cương)
Vốn Simon tính ngày 26 chia số hàng làm hai nhóm để vận chuyển ra nước ngoài, một nhóm do những nhân viên có trang bị vũ khí của Xích Thủy cùng với tâm phúc của lão là Vincent hộ tống từ phía nam Vân Nam đến Myanmar, một nhóm khác từ Quảng Tây đến Việt Nam lấy số vũ khí rồi tự mình hắn áp tải hàng xuất cảnh.
Về địa điểm khủng bố ở nước Z lần này, lúc đầu nhóm người Mục Hàn rất khó chịu về việc Simon muốn trước tiên vận chuyển toàn bộ số hàng từ Tajikistan đến Tân Cương mà không đưa thẳng vào trong nước.
Về sau nhân viên tình báo nước ngoài bất bao nhiêu công sức mới điều tra ra căn cứ Quả Cảm và Lộng Nhiêu cùng các cứ điểm khác của tổ chức Kuluojiama ở châu Á.
Lúc này Mục Hàn mới kịp phản ứng, cửa khẩu hải quan Trung Quốc nghiêm ngặt hơn rất nhiều so với Myanmar, hơn nữa gần đây dân tộc thiểu số ở Lào và quân chính phủ của Myanmar lại đang nội chiến, Simon lấy hàng đi quả thật là rất thuận lợi, có một lực lượng hùng mạnh hậu thuẫn, lại còn mượn sự kiên bạo động ở địa phương làm yểm hộ.
Tuy phải mất nhiều thời gian hơn một chút nhưng vẫn an toàn hơn nhiều so với viêc đưa hàng trực tiếp vào trong nước.
Mọi người đều biết, cửa khẩu hữu nghị không chỉ là cảnh khu hợp tác Trung Việt mà còn là biên giới thương mại giữa Việt Nam và Trung Quốc, cách nhau chỉ nửa giờ đi xe, dân tứ phía đổ đến tuy khá phức tạp nhưng mức độ giới nghiêm cũng khá lỏng lẻo, chỉ cần mua vé là đã có thể tiến vào điểm buôn bán của nhau. (phải ko đó ^^)
Mà phía nam căn cứ Quả Cảm chính là biên giới thương mại và bến cảng lâu năm của Myanmar, biên giới canh chừng khá thô xơ, chỉ có một bức tường cao, xuất nhập vô cùng thuận tiện.
Nếu để cho Simon an toàn đến được căn cứ Quả Cảm cùng Lộng Nhiêu thì hành động vây bắt sẽ càng thêm khó khăn.
Cho nên nhóm người Mục Hàn tính ra tay tại cửa khẩu của Trung Quốc và Myanmar, hôm qua thành viên của Liệp Ưng cũng đã đến hai địa điểm trên.
Vì để phòng ngừa trường hợp xấu nên đã phái thêm nhân viên ẩn núp ở Quả Cảm cùng Lộng Nhiêu phục kích, chuẩn bị đến lúc đó sẽ kết hợp với chính phủ địa phương vây bắt Simon.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ bắt ba ba trong hũ, kết quả hôm nay Simon lại đột nhiên nói lão muốn đưa hàng đi sớm hơn!
Hơn nữa lão còn muốn một số lượng hàng không nhiều không ít lại trùng hợp đúng với số lượng hàng đã hoàn thành và vừa được đóng thùng.
Không ai biết tại sao đột nhiên Simon lại thay đổi kế hoạch.
Triển Du cùng các thành viên khác đã phân tích nhiều lần tất cả các cuộc trò chuyện gần nhất của lão mà cũng không phát hiện ra bất kì mánh khóe gì.
Kì quái nhất chính là sau khi Kuluojiama cùng Simon đến Xích Thủy xong cũng không liên lạc với lão nữa.
Mục Hàn cùng Nam Khôn đã bắt Nam Duệ thử nhiều lần cũng không thể moi từ miệng Simon bất kì hành tung nào của Kuluojiama.
Trong hợp đồng không quy định Simon không thể nhận hàng sớm, hơn nữa lão cũng đã thanh toán hết tiền.
Nam Duệ là “đối tác bí mật” của lão tất nhiên không có lí do gì để cự tuyệt, chỉ thay nhóm người Mục Hàn uyển chuyển hỏi thứ lí do hắn thay đổi kế hoạch, Simon tựa hồ cũng không giấu diếm gì hắn, nói là đã nhận được tin tức lão đang bị người của nước Z theo dõi.
Nhưng mà lão làm thế nào nhận được tin tức thì tất nhiên Simon không thể nào nói ra được.
Kế hoạch đột biến, Liệp Ưng điều tra ra căn cứ của tổ chức Kuluojiama ở Lộng Nhiêu cùng Quả Cảm nhưng không biết vị trí cụ thể cùng số lượng nhân viên của bọn chúng, vẫn còn cần rất nhiều tin tức tình báo chuẩn xác hơn, nếu như hiện giờ mà hành động sẽ đánh rắn động cỏ.
Đến lúc đó cho dù thành công bắt được Simon cũng không có cách nào hốt gọn một mẻ vây cánh ở nước ngoài của lão.
Sau khi Mục Hàn báo cáo hình huống cụ thể lên cấp trên cũng đã thương thượng xong, quyết định giả trang làm nhân viên vận chuyển trong Xích Thủy, chia làm hai đường đi theo Simon, đến khi Simon liên hệ với đồng bọn và Kuluojiama, tra ra vị trí cụ thể của đối phương sẽ ra tay bắt người lần nữa.
Nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể chờ đến khi lão ra khỏi biên giới sẽ hành động tiếp.
Đêm đen như ngục, màu đen đặc quánh lan tràn cả trời xanh, không khí âm u lạnh lẽo dường như cũng tràn ngập một vẻ đìu hiu.
Liệp Ưng phân Hình Thiên và Phượng Tường thành một tổ nhỏ ngụy trang thành nhân viên vận chuyển của Xích Thủy hộ tống bọn người Simon đến Quảng Tây, Mục Hàn một mình lái xe theo dõi, chuẩn bị đến khi Simon hạ lệnh cho đồng đảng trong căn cứ Quả Cảm cùng Lộng Nhiêu sẽ ra tay bắt sống.
Triển Du cùng Đổng Kiêu phụ trách theo dõi bọn người Vincent.
Trên đường cao tốc ngoại ô thành phố K, một chiếc Hummer H6 màu đen đang tăng tốc chạy trên quốc lộ G214.
Trong xe có Vincent cùng ba chuyên gia vũ khí do Simon phái đến, còn có một hộ vệ của bọn họ đi theo làm lái xe.
Một chiếc container trọng tải lớn chuyên chở hàng hóa theo sát phía sau, bên trong đều là loại súng mới nhất của Xích Thủy.
Loại súng này sử dụng kết cấu đặc biệt cùng động cơ đẩy thuốc súng ở trạng thái lỏng kĩ thuật cao, có thể nói là vũ khí chiến đấu lí tưởng nhất trong Xích Thủy, bất kể thế nào cũng không thể để chúng nó rơi vào tay những phần tử khủng bố kia.
Trời vừa rạng sáng, xe của Vincent đã đến đầu Đạo Thủy.
Chiến Cát chạy một chiếc xe việt dã có chống đạn theo sát bọn họ, Đổng Kiêu ngồi phía sau lắp ráp ống phóng rocket.
Triển Du đeo ống nghe điện thoại ngồi ở vị trí kế lái gõ máy tính, hai con ngươi đen trong trẻo không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, hai đầu chân mày lộ ra vẻ bình tĩnh tỉnh táo, không hề giống như bình thường khi làm ra vẻ hời hợt chọc ghẹo nói mấy lời vớ vẩn với Hình Thiên.
Đổng Kiêu nói: “Sắp đến thời điểm quan trọng rồi mà Simon vẫn rất bình thản, đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.”
Tuy bề ngoài Simon tỏ ra rất tin tưởng Nam Duệ nhưng trong lòng lại không nghĩ sẽ tin tưởng hắn ta.
Nếu không khi Nam Duệ hỏi dò lão thì lão cũng sẽ không giữ kẽ với Nam Duệ như vậy, càng sẽ không nhận hàng sớm hơn.
Cho nên chắc chắn lão sẽ không để cho nhân viên hộ tống của Xích Thủy đi đến căn cứ của bọn chúng, chỉ là không biết lão tính thay người lúc nào.
Triển Du nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị bản đồ định vị, đoán: “Em cảm thấy hẳn là bọn chúng sẽ thay người ở bến cảng.”
Đổng Kiêu: “Sao lại nói thế?”
Triển Du: “Hiện giờ trời vừa rạng sáng, chỉ còn cách phía nam khoảng ba giờ đi xe, đến bên kia chắc khoảng năm giờ sáng, cảnh vệ vẫn chưa giao ban, lại là thời điểm vô cùng mệt mỏi, phòng thủ tương đối lỏng lẻo, nếu chờ đến biên giới, lộ trình đến căn cứ của bọn chúng quá ngắn, hơn nữa lúc nào cũng có thể gặp bộ đội tuần tra vào buổi sáng, không tiện lắm. Đổi người trong biên giới lại càng không thể, quá nguy hiểm.”
Đổng Kiêu gật gật đầu, còn định nói gì nữa nhưng lại nghe trong tai nghe truyền đến giọng nói của Nam Khôn: “Triển Du”
Lần trước Nam Khôn nói muốn theo bọn họ hành động cũng không phải là nói giỡn, đêm nay hắn cũng tới, hơn nữa đang đi trước bọn người Vincent hai dặm. Bọn họ dùng điện thoại không dây sử dụng trong 10km, một người nói chuyện tất cả những người khác đều nghe thấy hết, giọng nói thuần hậu mềm mại của Nam Khôn giống như tiếng trống cổ rầu rĩ, quan quẩn trong tai, truyền đến Triển Du những lời quan tâm cùng nhớ nhung của hắn.
Ánh mắt Triển Du không hề có chút cảm xúc nào, bình tĩnh nói: “Anh nói đi.”
Nam Khôn nói: “Vừa rồi A Đông gọi điện thoại tới cho anh, bọn người Sơn Lang đã tra ra được trong thời gian mất tích Thanh Mộc đã trốn đến Đài Bắc.”
Tổng bộ của tập đoàn Viễn Quang nằm ở Đài Bắc, nói cách khác quê nhà cùng người thân của Aki thật ở Đài Bắc.
Khó trách bọn người Triển Du không tìm thấy người đâu, thì ra là không còn ở đại lục.
Hàng lông mày của Triển Du nhướn lên: “Thanh Mộc đến Đài Bắc làm gì?! Tìm Aki?!”
Lúc Thanh Mộc mất tích cô vẫn chưa “chết”, nói cách khác lúc ấy “Aki” còn đang ở Xích Thủy, Thanh Mộc lại chạy đến Đài Bắc tìm người, chẳng lẽ lúc ấy cô ta đã phát hiện ra cô là giả mạo rồi? Hơn nữa không phải Simon đã nói thân phận thật sự của Aki chỉ có lão và trợ lí của lão biết sao? Làm sao mà Thanh Mộc biết được?
May mà lúc trước bọn cô không vội đưa Aki thật về.
Nam Khôn nói: “Anh cũng không rõ lắm vì sao cô ta lại biết thân phận thật sự của Aki, nhưng anh đoán lúc ấy hẳn là cô ta không hoài nghi em, nếu không về sau khi trở lại Xích Thủy biết rõ “Aki đã bị bắn chết” cô ta cũng sẽ không phản ứng mạnh như vậy, chỉ kém phần không đi giết Đoàn Quốc Bân.”
Triển Du nói: “Cũng có lí.”
Kết quả vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Nam Khôn nói: “Nhưng mà lúc trước cô ta không tìm được người, về sau lại lôi kéo Kida, hơn nữa còn bí mật tìm gặp một tên có tên là Jason, Sơn Lang nói Jason chính là Gamma.”
Hô hấp của mọi người đều ngưng trệ.
Thì ra Simon không phải không liên lạc với Kuluojiama mà là bọn họ không phát hiện ra mà thôi.
Thì ra Simon để cho Thanh Mộc đến thành phố G chỉ là ngụy trang!
Triển Du nhíu mày nói: “Có thể tra ra được cô ta đã nói những gì không?”
Nam Khôn nói: “Cái này thì không có cách nào, nhưng anh cảm thấy lần này Simon thay đổi kế hoạch nhất định là do Gama ra lệnh.”
Triển Du: “Khó trách bọn em đã tra xét tất cả các cuộc trò chuyện của hắn cũng không tìm ra mánh khóe gì, nhất định là Thanh Mộc đã nói với hắn.”
Nam Khôn từ chối cho ý kiến: “Anh chỉ muốn nhắc nhở em lần này việc Simon nhận hàng sớm không hề đơn giản, chú ý một chút.”
Triển Du: “Ừm”
Bàn chuyện chính xong, hai người cũng không dây dưa nhiều, trực tiếp bấm ngắt điện thoại, sau đó Triển Du báo cáo lại công việc cho Mục Hàn.
Xe vào đường cao tốc, thẳng về phía nam, sắc mặt của Chiến Cát và Đổng Kiêu đều lạnh lùng, không hề bối rối.
Bốn giờ sáng, rốt cuộc Simon cũng liên lạc với đồng bọn, quả nhiên không thoát khỏi dự liệu của Triển Du, bọn chúng chuẩn bị thay người trước lúc qua biên giới.
Ngón tay của Triển Du múa như bay trên bàn phím, rất nhanh chóng xác định được vị trí của đối phương.
Bóng đêm trong vắt mà lạnh lẽo, những ngọn đèn hai bên đường cũng không thể xua tan màn đêm khôn cùng.
Xe xuôi thẳng về phía nam, còn hơn 20 phút nữa là tới, đội tiếp viện cũng đã vào chỗ, giữ sức chờ hành động.
Ai ngờ khi nhóm người của Triển Du đi vào một ngã tư thì bỗng nhiên hai cỗ xe việt dã từ hai bên đường phóng ra, tốc độ cực nhanh, thế như hổ điên, trực chờ giết bọn họ không kịp trở tay. Nếu không phải Chiến Cát phản ứng nhanh thì nhất định hiện giờ bọn họ đã bị ép thành miếng thịt khô rồi.
Tình hình hết sức căng thẳng, xe chạy nhanh như bay, Chiến Cát nhanh chóng bỏ xa kẻ thù vài mét từ trong mưa bom bão đạn.
Chấn động kịch liệt cộng thêm tín hiệu bị nhiễu, nhóm người Triển Du tạm thời mất liên lạc với những tổ nhỏ khác.
“Du nhi yểm hộ cho anh!”
Đổng Kiêu cầm súng tự động nhắm vào hai chiếc xe đang “gây chuyện” đằng sau mà bắn phá, hai con ngươi đen láy dưới lớp kính đi đêm tràn đầy hung hãn.
Triển Du lấy từ bên hông một khẩu súng màu bạc, vươn tay bắn tỉa vài phát, sau đó lại lấy lựu đạn ném về phía sau.
Tiếng súng liên tiếp nhau quanh quẩn trên nền trời đêm, trong khoảng vài phút, bởi vì khách không mời mà đến từ phía sau nên nhóm người Triển Du đã cách khá xa đoàn xe của Vincent, may mà Nam Khôn còn ở phía trước nên không cần qua lo lắng việc Simon sẽ thay đổi lộ tuyến.
Chiến Cát một tay lái xe, tay kia cầm súng tự động, dưới chân dùng sức, chiếc xe gần như đã thoát khỏi mặt đất.
Có Chiến Cát và Triển Du yểm hộ, rốt cuộc Đổng Kiêu cũng có thời gian lấy ống phóng rocket ra, nhắm thẳng, sau đó không chút khách khí mời chiếc xe đằng sau ăn một miếng hỏa tiễn.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, khói lửa phóng lên trời, rực rỡ xinh đẹp như đuốc trong bóng đêm.
Giải quyết được một chiếc, một chiếc xe khác vẫn như chó điên “cắn xé” đuổi theo phía sau xe của Triển Du không bỏ.
Có dũng khí tuy cũng đáng khen nhưng mà không có mưu thì cũng chỉ uổng công, người ta muốn vội vàng tìm chết, tất nhiên Đổng Kiêu sẽ thành toàn.
Mấy phút sau, chiếc xe đang hắng hái kia bỗng nhiên trở thành nền đường.
Nhóm của Triển Du tuy đánh thắng trận nhưng cũng bị trầy da, một lốp xe bị bắn vỡ.
Đổng Kiêu cũng không để ý đến cánh tay đang chảy máu của mình, nhanh nhẹn thay băng đạn, nói: “Tôi qua đó xem.”
Rồi lập tức ghìm súng, xuống xe.
Chiến Cát cũng xuống xe đi kiểm tra lốp xe.
Triển Du ở trong xe một mình vội vàng kiểm tra lại bộ đàm máy tính.
Một lát sau, bên phía Đổng Kiêu truyền đến vài tiếng súng, Triển Du gọi nhưng không thấy ai trả lời.
Chiến Cát nói: “Để anh qua đấy ngó thử.”
Hai phút sau, thông tin khôi phục.
Triển Du đeo tai nghe muốn liên lạc với mọi người nhưng sau khi nhận được tín hiệu cô chưa nói lời nào đã nghe thấy giọng nói mà cả đời này cô không muốn nghe nhất.
“Bảo bối, đã lâu không gặp, có thích món quà anh tặng em không?”
Tiếng nói như rắn từ đáy giếng rầm rì truyền tới lỗ tai, nghe như ma âm, làm cho da đầu người ta run lên.
Triển Du như bị sét đánh, trong nháy mắt mặt trắng không còn chút máu.