Bóng đêm dày đặc, màn trời như khoác lên mình một chiếc đầm đen, nặng nề áp trên đỉnh đầu, khiến cho người ta khó thở.
Mục Hàn sắm vai Miyamoto sau khi biết được tin tình nhân nhỏ của mình xuýt chút nữa đã bị người ta làm nhục thì giận tím mặt.
Cuối cùng khi nghe thấy cấp dưới của Frankie nói tên kia vẫn chưa tắt thở thì cầm súng xoay người xông ra ngoài.
May mà Frankie cùng cấp dưới nhanh chóng ngăn anh lại.
“Miyamoto tiên sinh, Thiên Diệp tiểu thư vừa bị kinh hãi, chắc hẳn là giờ phút này rất cần cậu tới an ủi, xin cậu hãy bớt giận, coi như nể mặt Frankie tôi, đi cùng cô ấy đi.”
Tất nhiên Mục Hàn phải nể mặt Frankie cho nên một giây sau anh đã thu lại sát khí, mặt lạnh nói: “Vậy thì tôi đây tạm thời nể mặt ngài tha cho tên khốn này trước, sau này nếu ngài cảm thấy khó xử thì Miyamoto tôi đây cũng không ngại gánh cái danh ác nhân.”
“Cậu yên tâm, việc này sau này chắc chắn tôi sẽ đòi lại công bằng cho cậu.” Thật ra Frankie mới là người buồn bực nhất, bữa tiệc kết thúc hoàn mĩ cuối cùng thiết chút nữa đã xảy ra tai nạn chết người, nếu như gã kia là một tiểu lâu la bình thường thì có chết cũng được, nhưng hắn ta lại là con trai độc nhất của phó thị trưởng Bernd!
Một phát súng của Nam Khôn thiếu chút nữa đã đuổi sạch thần tài của hắn.
Nhưng mà làm sao hắn có thể trách Nam Khôn được?
Không thể trách được mà! Người ta thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ mà!
Tuy ra tay hơi nặng một chút nhưng trong tình huống này với tính cách quả quyết lạnh lùng của Nam Khôn, giơ súng giết người thật sự là quá bình thường.
Hơn nữa đêm này nếu con của Bernd có thật sự ra tay, Miyamoto không giết hắn mới là lạ!
Cho nên nhìn từ góc độ khác mà nói thì hắn ta nên cảm tạ Nam Khôn.
Vậy này trách được ai chứ? Trách Thiên Diệp Tuyết quá xinh đẹp à? Hay là trách cô ta không nên chạy ra vườn hoa hít thở không khí?
Cũng không thể.
Chỉ trách tên tiểu công tử làm hư việc nhiều hơn thành công, không đâu tự dưng đi phá hoại bữa tiệc!
Chỉ trách tên khốn Bernd nhỏ này đặc biệt hám gái, khi dễ Frankie hắn nên nhìn thấy phụ nữ trong nhà hắn cũng bổ nhào vào.
Frankie đáng thương bực mình ngập người lại trở thành kẻ chịu trận mà không biết, tự dưng mơ mơ màng màng lại thành nhân bánh hot dog. Mấy ngày nay lại còn phải xoay trước xoay sau nhận lỗi với hai bên, làm người hòa giải, xoay hắn ta không thể chạm đất được, hận không thể khiến Bernd nhỏ kia vui vẻ đứng lên ngay ngày mai.
Nhưng mà làm sao hắn ta biết được mấy người Mục Hàn ước gì tên kia có thể hôn mê ba năm mười ngày hoặc là mất luôn trí nhớ.
Bằng không chỉ cần hắn vừa tỉnh lại thì đối với Liệp Ưng mà nói chính là một ngòi nổ mạnh.
Cũng may hôm qua Mục Hàn vận dụng nội ứng ngay tại đây của chi cục 9 nên người nào đó vẫn chưa thể tỉnh lại.
Hôm nay Frankie làm chủ nhà, mở tiệc chiêu đãi Bernd cùng mấy người Mục Hàn và Nam Khôn tại JeanGeorges trên đại lộ số 5 Manhattan.
Hình Thiên là trợ lí đặc biệt kiêm vệ sĩ của Mục Hàn nên tất nhiên cũng đi theo.
Triển Du ở nhà một mình cũng không hề nhàn rỗi, thừa dịp huyệt hắc phong cao chạy tới thư phòng Frankie dạo một vòng, không ngờ còn thu hoạch được một ít điều ngạc nhiên vui mừng ngoài ý muốn, một người đàn ông tên Neil gửi mail cho Frankie nói hàng đã được xử lý, hai ngày sau tiền sẽ đến.
Tuy Triển Du cảm thấy người kia tám chín phần là Jason nhưng xem hết nội dung cô vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt.
Gần đây tất cả giao dịch buôn bán của Frankie đều bị các cô giám sát, lô hàng người kia nói là cái gì?
Hắn ta liên hệ với Frankie lúc nào? Còn vụng trộm thực hiện giao dịch, mà các cô cũng không phát hiện ra chút mánh khéo gì!
Triển Du tra ra được nơi gửi mail kia, địa chỉ IP lại là ở Solomon!
Chẳng lẽ hiện giờ người đó đang ở hang ổ của Rini?
Triển Du cau mày, nhanh chóng đóng cửa sổ lại, chuẩn bị khôi phục lại email.
Không ngờ email lại thiết lập trình tự, đã xem qua sẽ bị xóa bỏ vĩnh viễn, cô phải mất rất nhiều thời gian mới khôi phục lại như lúc đầu được.
10h tối, đến khi mấy người Mục Hàn về Triển Du cũng nói phát hiện của mình với anh.
Mới đầu Mục Hàn cũng không thể lí giải được, suy nghĩ một lúc lâu đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Anh biết rồi, lô hàng kia nhất định là súng máy hạng nặng đã mất tích lần này của “nông trường”! Đêm đó không phải Phượng Tường đã nói có người đưa lô súng máy này từ Guerrero xuất cảng ra nước ngoài sao? Vốn anh còn nghĩ rằng là người của Nam Khôn đưa tang vật đi, nhưng trước đó nghe Nam Khôn nói hàng của bọn họ phải đêm mai mới xuất cảng, hơn nữa lần này hàng tới tay bọn họ chỉ còn 60%, 40% còn lại đã chìm xuống biển.”
Mexico chỉ có “nông trường” là nhà đôc quyền, hiện giờ hắn đã bị mất hết, làm gì còn hàng mà bán cho người khác?
Cho nên lô hàng lậu xuất cảng từ Guerrero kia rất có khả năng là số vũ khí đã bị chìm kia.
Triển Du bực tức nói: “Mẹ kiếp! Lá gan của tên Frankie này lớn gớm, ngoài mặt một vẻ, sau lưng một vẻ, hắn không sợ không cẩn thận bị lộ, đồng minh của hăn sẽ đến tính sổ sao.”
Mục Hàn nói: “Tiền là loại ngôn ngữ mà bất kì quốc gia nào cũng hiểu, tác dụng rất to lớn, không ai chê nhiều cả, chỉ cần hơi mạo hiểm một chút thì đã có thể lời được mấy triệu đô thậm chí là vài trăm triệu đô, không có lý do gì hắn lại từ chối, huống chi người nghĩ kế vô cùng có khả năng là Jason.”
Jason là bạn bè lâu năm với Frankie, lại là quý nhân trước kia của hắn, gã vừa xuất mã, làm sao Frankie từ chối được.
“Làm sao bây giờ? Vẫn giữ nguyên kế hoạch như trước sao? Hay là để cho nhóm Phượng Tường đến Solomon xem xét tình huống, xem có phải Jason đang thật sự ở chỗ Rini không?”
“Không vội, chờ một chút, nhìn xem người đến có đúng là Jason hay không, nếu như đúng gã đã liên lạc với Frankie thì nhất định sẽ có bước tiếp theo, trước tiên chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến, xem Frankie có thật sự hoàn toàn không biết thân phận thật sự của gã không, cũng để phòng ngừa bọn chúng đâm sau lưng chúng ta.”
Triển Du gật đầu tỏ vẻ đồng ý, không mặn không nhạt nói: “Huống chi Nam Khôn vẫn còn ở đây.”
Một cơ hội ra tay tốt như vậy, làm sao Jason cam lòng bỏ qua chứ.
Nhắc đến Nam Khôn, Mục Hàn hình như đột nhiên nhớ ra việc gì đó, hàng chân mày giật giật, ngước mắt lên nhìn Triển Du, nói khẽ: “Hình như đêm nay Nam Khôn không được thoải mái, em có muốn qua thăm anh ta không?”
Triển Du cảm thấy kinh ngạc: “Hả? Anh ấy làm sao thế?”
Mục Hàn lắc đầu: “Anh cũng không biết, lúc nãy thấy sắc mặt của anh ta không tốt lắm, hỏi anh ta thì anh ta nói không sao, nhưng tính tình anh ta thì em cũng biết rồi đấy, không biết có nói thật không nữa, hay là em qua đó thăm anh ta đi, dù sao ở đây cũng chỉ cách chỗ anh ta vài phút đi bộ.”
Hai hàng chân mày của Triển Du đẩy vẻ do dự: “Hay là thôi đi, để em gọi điện hỏi thử.”
Mỗi lần ở cùng với Nam Khôn thì cô lại không tự chủ được mà trầm tĩnh trở lại, nếu như Nam Khôn mà tấn công cô thì suy nghĩ cùng cảm quan của cô sẽ lập tức loạn cả lên, phản ứng cũng trở nên trì độn, nếu không thì đêm đó cũng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
Mục Hàn cũng không nói nhiều: “Tùy em vậy, anh đi tắm, lúc em gọi điện thì nhớ mở máy lên.”
Để phòng ngừa bị người khác nghe lén.
Triển Du “ừm” một tiếng, cầm điện thoại lên gọi cho Nam Khôn nhưng không ai nhận.
Không thể nào? Thực vậy sao?
Sau khi ngắt điện thoại, cô gọi lại lần nữa, vẫn không có ai nhận.
Đôi mày thanh tú của Triển Du cau lại, nghĩ thầm, cho dù trong người không thoải mái cũng không thể không nhận điện thoại được chứ.
Cô muốn gọi hỏi A Đông nhưng đáng tiếc không có số của anh ta.
Qua một lúc, Triển Du gọi lại lần nữa, vẫn không có người nhận, rốt cuộc cô cũng không thể ngồi yên được nữa.
Mục Hàn đang tắm thì nghe người nào đó ở ngoài gọi anh: “Lão đại, điện thoại của Nam Khôn không có ai nhận cả, em qua đó xem.”
Mục Hàn nghe vậy thì khẽ nhếch môi, cao giọng dặn dò: “Đi đường cẩn thận một chút, sáng mai trước 10h phải về đấy.”
Mặt Triển Du nóng lên, thẹn quá hóa giận nói: “Em qua xem rồi về ngay!”
Mục Hàn ở bên trong cười ha ha, không nói tiếp, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: thịt cũng đã đến miệng, không có lí nào người nào đó sẽ không ăn nhỉ!
Bóng đêm như mực, bốn phía đều vắng lặng không tiếng động.
Vốn Frankie cố ý mời Nam Khôn ở lại biệt thự nhưng Nam Khôn trời sinh đã không thích chỗ phồn hoa, chỉ thích nơi yên lặng nên lịch sự từ chối nhã ý của Frankie, chọn tầng hai của một ngôi biệt thự nằm trong khu sinh hoạt phía tây gần cơ sở nghiên cứu. Vốn cảnh vệ ở bên kia không nhiều, Nam Khôn tự dẫn theo vệ sĩ của mình, Frankie vì để tôn trọng hắn nên đã rút hết vệ sĩ của mình đi.
Trong ánh sáng nhàn nhạt, Triển Du lách người đi rất nhanh, chưa đầy năm phút đã đến nơi.
Vệ sĩ thấy người tới là cô nên khẽ gật đầu với cô, hoàn toàn không có ý ngăn lại.
Triển Du ở bên ngoài cửa phòng ngủ của Nam Khôn gặp A Đông vừa đi ra, trong lòng kinh hãi, hỏi: “Nam Khôn bị sao thế?”
Vẻ mặt A Đông hơi khó hiểu: “Không sao cả mà.”
Hàng chân mày Triển Du nhíu chặt lại, chẳng muốn hỏi nhiều, đi qua anh ta mở cửa đi thẳng vào.
Nam Khôn vừa tắm xong bước ra, tóc vẫn còn nước, từng giọt nước trong suốt chảy xuống, trượt xuống cổ chảy dài uốn lượn trước khuôn ngực cường tráng, cuối cùng biến mất trong lớp khăn tắm dưới hông hắn, vô cùng gợi cảm, khiến cho người ta mơ màng vô hạn.
Triển Du định thần lại, ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn tỏa sáng, không hề có vẻ gì là không thoải mái.
“Mẹ kiếp! Lão đại chết tiệt, dám gạt em!” Triển Du mắng một tiếng, xoay người bỏ đi.
Nam Khôn vội vàng bước tới ôm lấy chặn ngang cô lại, cười nhẹ nói: “Em yêu, đến cũng đã đến rồi, sao phải vội vã thế.”
Tay Triển Du cầm nắm cửa nhưng lại không vặn được! Cô xoay người lại thật mạnh, hung dữ trừng mắt nhìn Nam Khôn, chế nhạo: “Không phải anh thấy không thoải mái sao?! Không thoải mái chỗ nào hửm? Em thấy anh ngứa da mất rồi, hay là em gãi cho anh nhỉ?!”
Nam Khôn cười ha ha, ôm cô vào trong lòng, hài hước nói: “Anh đúng là không thoải mái mà, lòng anh ngứa ngáy nửa tháng nay rồi.”
Triển Du liếc hắn, mỉa mai: “Tim anh toàn một ổ trùng, mau đi lấy thuốc trừ sâu mà diệt đi, nếu thuốc hiệu quả thì bao anh tiền thuốc luôn.”
Nam Khôn bật cười: “Từ 800 năm trước anh đã luyện một bộ bách độc bất xâm rồi, đừng nói là diệt trùng, thuốc trừ sâu DDVD cũng không dùng được, phương thuốc duy nhất có tác dụng chỉ có em thôi, thế nào? Ha ha.”
“Diệt cái đầu anh…ưm!”
Nụ hôn nặng nề rơi trên môi Triển Du, đầu lưỡi linh hoạt của Nam Khôn không cho cô thời gian chống trả, bỗng nhiên cạy mở môi cô ra, đuổi theo đầu lưỡi của cô, trằn trọc triền miên, dần dần không còn kiêng nể gì cả.
Triển Du trừng mắt liếc hắn, hơi tránh né hắn, còn chưa kịp nói gì thì đôi môi đã bị hắn chiếm mất.
Không thể kháng cự nụ hôn phách đạo mang theo vẻ dịu dàng cùng sủng ái, trằn trọc xâm nhập, một cảm giác choáng váng xuất hiện trong đầu, thân thể Triển Du run rẩy, tất cả kháng cự đều bị sự trêu đùa tuyệt hảo của người đàn ông này dần dần hóa thành tiếng thở dốc.
Đến khi Nam Khôn chịu buông cô ra, Triển Du chỉ cảm thấy mình đang lên cơn sốt, thiêu cháy khiến toàn thân cô khô nóng.
Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Được rồi, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, anh đã không còn việc gì nữa, em phải về đây.”
Đêm nay nếu thật sự ở lại đây, ngày mai nhất định sẽ bị cái miệng rộng của Hình Thiên rủa cho chết.
Nam Khôn cũng không nghĩ nhiều như vậy, mạnh mẽ ôm lấy cô, khẽ cười nói: “Em yêu, vẫn chưa đến hừng đông mà.” Đừng có mà mơ mộng hão huyền.