Nam Khôn ôm người trở lại biệt thự, quản gia thông minh vừa trông thấy đã hiểu ra ngay, nhanh chóng dặn dò người hầu chuẩn bị quần áo, hầu hạ Triển Du tắm rửa.
Người hầu làm việc ở đây cũng cực kì tinh mắt, lúc không nên lắm miệng thì tuyệt đối sẽ giữ nguyên tắc im lặng là vàng, tay chân cũng cực kì nhanh nhẹn, hầu hạ nâng niu quả thật rất cẩn thận.
Lúc Triển Du tắm rửa xong đi ra thì Nam Khôn cũng tắm xong từ lâu, đang ngồi trên chiếc ghế quý phi xem tạp chí, bên cạnh ghế sofa còn có một chiếc hộp y tế nho nhỏ.
Thấy Triển Du đi ra hắn buông tạp chí xuông, nhìn thẳng vào cô: “Tới đây.”
Lần đầu tiên hắn “quan tâm” mình như vậy, tất nhiên Triển Du cũng phải tỏ ra mừng rỡ mới được.
Nam Khôn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống, Triển Du liền vô cùng nghe lời ngồi xuống, Nam Khôn cầm gối dựa nhét vào sau lưng cô để cô dựa vào, cô cũng vô cùng nghe lời mà dựa vào.
Nam Khôn nâng bắp chân của cô lên đặt trên đùi mình, giọng nói ấm áp: “Mới đầu có hơi đau, chịu một chút.”
Triển Du bị đôi giày cao gót nhọn hoắc của Nam Trân đạp vào nên người đàn ông kia đang giúp cô xử lí vết thương.
“Em không sợ đau.” Làn da vốn trắng nõn non mịm bỗng nhiên xuất hiện một vết thương đỏ thẫm ghê rợn, nhìn còn ghê hơn vết mực tàu trên giấy trắng, nhưng Triển Du lại ra vẻ không thèm quan tâm, vui cười hớn hở nhìn chằm chằm vào Nam Khôn không đảo mắt.
Vết thương này chỉ là chuyện nhỏ so với những vết thương đau đớn trước kia khi cô còn huấn luyện, quả thật không có ý nghĩa cũng không đáng kể gì.
Nam Khôn vừa bôi thuốc xong ngẩng đầu lên đã đối diện với cặp mắt to sáng long lanh như thủy tinh kia của cô, hàng lông mi dài cất giấu một hồ nước sâu không đáy mà lại hút hồn.
Hắn nhìn dáng vẻ hồn nhiên của cô, nhất thời cảm thấy lòng mềm đi, lại không nhịn được mà lên tiếng chế nhạo: “Đã bị người ta đạp xuống nước còn cười vui vẻ như vậy, đến tột cùng trong cái đầu này của em thiếu mất dây thần kinh nào thế?”
Triển Du oán thầm trong lòng: anh mới thiếu dây thần kinh, cả nhà anh đều thiếu dây thần kinh.
Ngoài miệng lại nói: “Tứ gia, đêm nay ngài sẽ ở lại đây với Aki chứ?”
Nam Khôn ngẩn người, tiện đà có chút thất bại – nói chuyện với một đứa trẻ quả nhiên là không thể nói ngược nói xui.
“Em muốn tôi ở lại sao?” Hắn biết rõ còn cố hỏi.
Cô bé gật đầu như bằm tỏi, mặt mũi tràn đầy hi vọng.
Nam Khôn cũng thấy hào hứng, cố ý trêu cô: “Để tôi nghĩ đã.”
“…” Hàng mi của Triển Du rũ xuống, ra vẻ thất vọng.
Nam Khôn bị dáng vẻ ỉu xìu chán nản của cô chọc cười, trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Nghe bác Trương nói hai ngày nay em không đến phòng luyện đàn dương cầm, cũng không đến phòng luyện vũ đạo, cơm cũng ăn rất ít, sao vậy?”
Triển Du tỏ ra ấm ức: “Ngài không có ở đây, chẳng có ai nghe em đàn, cũng không ai xem em múa, lúc ăn cơm cũng chỉ có một mình…”
Nam Khôn lẳng lặng nghe cô thổ lộ uất ức trong lòng, ánh mắt lộ ra vẻ thương tiếc cùng áy náy, đáy lòng bỗng dung dâng lên một chút hoài nghi: “Là tôi đã sơ sót, em đã không thích ở nhà, vậy em nói cho tôi biết xem em muốn đi đâu chơi?”
Xích Thủy lớn như vậy, mỗi chỗ dạo qua một lần cũng đủ để tôi đi chơi rồi, ai mà rảnh rỗi như anh.
Triển Du vừa nghe vậy đã biết trong lòng anh đang sinh nghi, giả nói đáp lời: “Em cũng không muốn đi đâu cả, em chỉ muốn ở cùng với Tứ gia thôi. Người ở đây cũng không thèm để ý đến em, trừ ngài ra em cũng không tìm thấy ai nói chuyện.”
Là vậy sao.
Dường như Nam Khôn rất thỏa mãn với đáp án này, an ủi: “Bọn họ chỉ vì bận việc nên không rảnh nói chuyện với em thôi, đừng suy nghĩ lung tung.”
Triển Du lại chẳng hề để ý: “Không sao, dù sao có rất nhiều chuyện các cô ấy nói em cũng không hiểu, thật ra em chỉ thích nói chuyện với Tứ gia thôi.”
Nam Khôn nghe vậy mặt cũng không đổi sắc nhưng trong lòng thì đã dậy sóng.
Cái loại được người khác khăng khăng một mực thương nhớ, cảm giác được tín nhiệm cùng ỷ lại, bất kể lúc nào cũng là một liều “thuốc mê” hữu hiệu nhất, nếu như sau lưng cô không cất giấu mục đích gì thì chỉ có thể nói cách giáo dục của Rini rất thành công – thành công giáo dục những vật cưng này biết cách nịnh nọt người khác hữu hiệu nhất lại còn không khiến cho người ta phản cảm.
Hai mắt hắn nheo lại lẳng lặng nhìn Triển Du một lúc rồi nói: “Bình thường nếu em thật sự thấy nhàm chán thì cứ ra ngoài một lát, nhớ rõ bảo A Đông đi cùng.”
Ánh mắt Triển Du sáng lấp lánh, lập tức nhảy dựng lên: “Em có thể tới trường đua ngựa phía sau núi không?”
Hàng chân mày của Nam Khôn chau lại: “Có thể nói cho tôi biết vì sao lại muốn tới đó không?”
“Bác Trương nói cảnh sắc ở đó đặc biệt đẹp, hơn nữa lại rất gần suối nước nóng.”
Lần này Nam Khôn không hoài nghi nhiều: “Có thể đến chuồng ngựa nhưng không được tắm suối nước nóng, chân em còn đang bị thương, rất dễ nhiễm trùng, đợi vết thương khép lại đã.”
“Cảm ơn Tứ gia.” Triển Du ra vẻ cảm kích, chồm qua ôm cổ Nam Khôn hôn lên mặt hắn một cái.
Cuối cùng đêm đó Nam Khôn cũng không qua đêm trong phòng Triển Du, không phải hắn không muốn mà về sau quản gia đến gõ cửa nói có điện thoại của hắn, hắn vào thư phòng nhận điện thoại rồi không trở lại nữa, đến khi dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe Triển Du mới biết Nam Khôn đã đi, hơn nữa vài ngày sau cũng không thấy người đàn ông này đâu.
Mục Hàn nói hình như số hàng lần này Xích Thủy bán cho chính phủ Ả Rập nửa đường xảy ra vấn đề.
Mấy ngày nay Nam Khôn đều không có ở Xích Thủy, không thể nghi ngờ là rất tiện cho Triển Du xuất hành vào ban đêm.
Mày ngày nay Triển Du cùng các thành viên trong đội đã lợi dụng thời gian buổi tối để thăm dò khu chế tạo bí mật cùng hệ thống quản chế trong căn cứ và bố trí địa hình của nó, hôm nay địa điểm công tác lại được chuyển đến phía sau núi của Xích Thủy.
Qua năm giờ chiều, núi Nam Loan vẫn là tiên cảnh nhân gian như trước.
Triển Du cưỡi ngựa phi thật nhanh dọc theo con đường lát đá hướng về phía hang Dưỡng Sinh, A Đông không xa không gần theo sau.
Núi non hoang dã tĩnh lặng, lá xanh sum suê, cỏ trải xanh um, đập vào mắt chỉ có một màu xanh tươi của cỏ cây, chợt có tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót, nhiều âm thanh hòa lẫn, tô điểm thêm vẻ thanh u tĩnh nhã của khu rừng xanh ngắt này, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
Mười phút sau cô dừng lại sau hang Dưỡng Sinh, đã sớm có người hầu đứng đấy nhận dây cương trong tay Triển Du, lại có người bước lên dẫn cô vào bên trong, A Đông đi theo tới cửa thì thức thời dừng bước.
Con đường đá trong hang uốn lượn về phía trước, bên trong là từng bụi hoa dại nở rộ cùng tiếng chim quyên và những bông hoa hồng, chợt có cơn gió lướt nhẹ qua, hương thơm thấm lòng người. Triển Du đi về phía trước dọc theo con đường nhỏ, ánh nắng chiều tà chiếu rọi từng ánh sáng vàng nhàn nhạt lên gò má trắng nõn của cô, cả khuôn mặt cô trơn bóng như một thiên sứ.
Cuối đường có một cánh cửa gỗ khắc hoa khép hờ, bên trong là khoảng sân rộng lớn, trong sân có vài hồ nước khoáng được thiết kế khác biệt, có cả đình nghỉ mát cùng phòng tắm vòi sen.
Người hầu nữ dẫn đường nói với Triển Du: “Tôi sẽ ở bên ngoài trông coi, nếu cần gì ngài cứ trực tiếp sai bảo tôi.”
Triển Du cười tủm tỉm nhẹ gật đầu.
Cửa sân vừa mới đóng cô đã xoay người chạy nhanh đến bụi hoa lấy ra cái balo đã giấu từ tối hôm qua, bên trong là một đôi giày quân đội màu xanh, một cái ống nhòm, một cái MT răng nanh, một cây súng, một dụng cụ thăm dò UI.
Có những công cụ này muốn lặng yên không tiếng động chuồn khỏi đây đi ra ngoài đối với Triển Du mà nói là một chuyện rất dễ dàng.
Năm phút sau, Triển Du vung cây dao trong tay lên, chém đứt cây mây chắn đường, cẩn thận tỉ mỉ thẳng tiến vào rừng sâu.
Một lúc sau tai nghe truyền đến giọng nói mừng rỡ của Hình Thiên: “Du nhi, ở đây anh có thể quét được bản đồ 3D, chính là ở xung quanh đây, em cẩn thận một chút.”
“Nhận được rồi.” Triển Du lấy đồng hồ Morse cùng hệ thống định vị GPS của mình ra xác định tọa độ, sau đó nhấn khóa thăm dò, ba quả cầu thăm dò nhận lệnh liền phân hướng bay đi.
Nguyên lý của loại máy thăm dò này thật ra cũng không khác với máy thăm dò siêu âm Sonar, có thể lợi dụng âm thanh, nhiệt độ, địa hình tổng hợp tin tức chuẩn xác và phân tích được số lượng đạn dược trong phạm vi 500m, điểm khác biệt duy nhất chính là loại thiết bị thăm dò này có nhiều hơn thiết bị Sonar một chức năng.
Đây cũng là mục đích mà hôm nay Triển Du tới đây.
Phía sau rừng rậm là nơi huấn luyện thực chiến của lính đánh thuê ở Xích Thủy, bình thường có rất ít người tới đây, mặc dù các lính đánh thuê khi tập luyện sẽ không vòng qua khu vực được cảnh báo có bom mìn này nhưng hôm nay Triển Du lại đặc biệt xuất hiện ở con đường có ẩn chứa bom mìn này.
Bởi vì từ nơi này đến bến tàu Xích Thủy là gần nhất, tuyến đường cũng bí mật nhất.
Nếu như có thể tiêu diệt sạch những thứ bom mìn lúc nào cũng có thể nổ người ta thành thịt nát kia thì sau này viện binh của bộ an ninh từ đất liền có thể từ phía sau núi lặng yên không tiếng động trực tiếp đánh bọc từ trên xuống, điều này không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm phần bảo đảm cho hành động trong tương lai.
Triển Du cầm ống nhòm quan sát bến tàu không ngừng hoạt động phía xa.
Sau nửa ngày, một chiếc Bentley màu đen quen thuộc xâm nhập vào tầm mắt, hàng chân mày của Triên Du nhướn lên, trầm giọng nói: “Em phải trở về.”
“Sao thế?” Hình Thiên ở bên kia hỏi.
“Nam Khôn đã trở lại, giờ đang ở bến tàu, không biết lúc nào sẽ về.”
“Được rồi, còn lại giao cho bọn anh, em cẩn thận một chút.”
Hơn 10 phút sau, Triển Du với vẻ mặt đỏ ửng đã lui trở về biệt thự chính, người đầu tiên nhìn thấy không phải Nam Khôn cũng không phải bác Trương quản gia hay người hầu mà là một người đàn ông xa lạ không quen biết.
Câu nói đầu tiên của người đàn ông kia khi nhìn thấy cô không phải là “Xin chào”, cũng không phải “Cô là ai?” mà là “Who can tell me why there is such a pretty Lolita?” (ai có thể cho tôi biết vì sao ở đây lại có một Lolita xinh đẹp như vậy không?”)
Triển Du vốn định tự giới thiệu một chút nhưng kết quả sau đó người kia lại nói thêm một câu, “God! Somebody really hardcore!” (Trời ơi! Ai mà có khẩu vị năng vậy!”)
Triển Du: “…”
Không biết Nam Khôn trở về lúc nào mặt đầy hắc tuyến đứng trước cửa lớn, trầm giọng cảnh cáo: “Tốt nhất là cậu đừng để cho tôi có cớ đuổi cậu ra ngoài.”
“Oh… You won’ t.”
Quả thật Nam Khôn không thể nhịn được nữa: “Nói tiếng người đi!”
Người nào đó lập tức bình thường trở lại: “Cô bé xinh đẹp này là chị dâu tương lai của em sao?”