Trong lúc đó không tránh khỏi xảy ra một số mâu thuẫn, may mà Hoàng Kim Phúc và giám đốc Quách đều là người có uy tín, yêu cầu những người có nhiều thức ăn chia sẻ cho những người khác.
Tiếp theo là vấn đề vũ khí.
Trong rừng không thiếu gì gậy gộc, nhưng gỗ dù sao cũng không cứng bằng kim loại.
Có người đã tháo dỡ xe hơi, lấy những bộ phận ở gầm xe làm vũ khí, có người thì cõng theo cửa xe làm lá chắn, coi như cũng tăng thêm phần nào cảm giác an toàn.
Chu Giáp cầm thử gầm xe, thấy không thuận tay, nên quyết định tiếp tục dùng cái chảo của mình.
Nghỉ ngơi một lát, khi ánh bình minh le lói, đoàn người mệt mỏi, hoang mang về tương lai lại chậm rãi lên đường.
Cũng không phải là không có tin tức tốt.
Đã vài tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng những người bị thương bởi xác chết biến dị đều không có dấu hiệu biến đổi, ngược lại vết thương trên người họ đã bắt đầu đóng vảy, lành lại.
Có vẻ như sẽ không xảy ra tình huống giống như trong phim.
Cũng coi như là trong cái rủi có cái may. ...
Rừng cây rậm rạp, cành lá sum suê.
Mặc dù là ban ngày, lại có ba mặt trời cùng lúc xuất hiện trên bầu trời, nhưng trong rừng vẫn rất âm u, chỉ có một ít ánh sáng xuyên qua kẽ lá, mang đến chút ít tia sáng le lói.
Sáu người đang di chuyển trong rừng.
Tay cầm cửa xe, gậy gộc, dao phay, chảo rán, khó khăn tiến về phía trước.
Để đảm bảo an toàn, đoàn người được chia thành một nhóm nhỏ làm nhiệm vụ bảo vệ, phụ trách mở đường ở phía trước, đồng thời thăm dò tình hình, hai nhóm thay phiên nhau làm nhiệm vụ.
Đây là ý kiến của giám đốc Quách, ông ta cũng tự mình cầm dao phay đi cùng với nhóm bảo vệ.
Bên cạnh ông ta là hai nhân viên ngân hàng mới.
Tiểu Tôn có dáng người cao gầy, xuất thân từ nông thôn, giỏi leo trèo, trên cổ đeo một chiếc ống nhòm, vũ khí là một cây gậy sắt to tướng.
Tiểu Lý tay cầm tấm chắn bằng thép lấy từ gầm xe, vẻ mặt nghiêm nghị.
Y cũng đã giết được một con quái vật đầu sói, đánh gục hai cái xác, có chút thực lực.
Ngoài ba người họ ra, còn có Chu Giáp, Trình Kỳ và một người đàn ông trung niên họ Tiền.
Những người còn lại tuy không giết được quái vật đầu sói, nhưng cũng từng đánh gục xác sống, sức lực đều được tăng lên ít nhiều, nếu gặp phải bất trắc thì cũng có thể dễ ứng phó hơn một chút.
"Chậc..."
Bước chân của Trình Kỳ khựng lại, cúi đầu xuống, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ quặc, vừa tức giận vừa ghê tởm:
"Chết tiệt! Phân!"
Chu Giáp ngoái đầu nhìn, khóe miệng không khỏi giật giật.
Một bãi thật lớn!
Cả chiếc giày của Trình Kỳ đều bị lún vào, thậm chí còn dính cả lên ống quần.
Mùi thật kinh khủng!
"Phân gì thế này?" Người đàn ông họ Tiền đảo mắt, vẻ mặt tò mò:
"Màu xanh lá cây, hiếm thấy thật đấy."
"Đi mau đi, đi mau đi." Giám đốc Quách bịt mũi, vội vàng xua tay:
"Tiểu Trình, cà đại xuống đất mấy cái rồi đi tiếp đi, ở nơi này những chuyện như vậy là khó tránh khỏi, chúng ta mau đi thôi."
"Vâng, vâng."
Trình Kỳ cố chịu cảm giác ghê tởm, ra sức cọ xát đế giày xuống đất, nếu không phải vì không có giày để thay, thì sợ là y đã vứt luôn đôi giày này rồi.
Đi thêm một đoạn nữa.
"Dừng lại!"
Chu Giáp đột ngột dừng bước, vẻ mặt nghiêm trọng:
"Có động tĩnh!"
Mọi người dừng lại, theo bản năng vểnh tai lắng nghe.
"Soạt soạt..."
Giữa tiếng lá cây xào xạc trong gió, mơ hồ xen lẫn tiếng động lạ.
Âm thanh ngày càng gần.
"Xoẹt!"
Có ba bóng đen đột nhiên lao ra từ bụi cây cao ngang người phía trước, sau khi tiếp đất, nhìn thấy sáu người họ, chúng cũng hơi sững người.
"Quái vật đầu sói!" Nhìn thấy lũ quái vật xuất hiện, Tiểu Lý không những không sợ hãi, ngược lại còn mừng rỡ, hét lớn một tiếng, cầm tấm chắn bằng thép xông lên.
"Cẩn thận!"
Chu Giáp lên tiếng nhắc nhở, vội vàng cầm tấm cửa xe đuổi theo.
Bốn người còn lại nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương, nhưng càng nhiều hơn là một loại cuồng nhiệt khó hiểu.
Giết quái vật có thể gia tăng sức mạnh, đây đã không còn là bí mật nữa.
Sức mạnh đáng sợ của Hàn Vĩnh Quý càng khiến người ta hâm mộ.
Có ba con quái vật, nhưng bên này lại có đến sáu người, trong đó còn có "cao thủ" như Chu Giáp và Tiểu Lý, hoàn toàn không có lý do gì phải sợ.
"Lên!"
Người đàn ông họ Tiền hét lớn một tiếng, bốn người cùng xông lên.
"Gào!"
Nhìn thấy sáu người lao đến, lũ quái vật đầu sói không hề tỏ ra nao núng, gầm lên một tiếng rồi chủ động lao tới nghênh chiến.
Tiên phong là Tiểu Lý, y đã va chạm trực diện với một con quái vật đầu sói.
"Rầm!"
Sức lực của người và quái vật không chênh lệch nhiều, cả hai cùng lùi lại phía sau.
Tuy nhiên, tấm chắn bằng thép trong tay Tiểu Lý không phải là đồ bỏ đi, cú va chạm hồi này đã đánh trúng cổ của con quái vật đầu sói, khiến nó ngã gục tại chỗ.
Cùng lúc đó, hai con quái vật đầu sói còn lại cũng lao tới.
"Hừ!"
Chu Giáp khẽ hừ một tiếng, dùng tấm cửa xe chặn trước mặt Tiểu Lý, đồng thời dồn sức đẩy về phía trước.
"Ầm!"
Hai con quái vật đầu sói vậy mà không địch lại sức lực của một mình Chu Giáp, bị hắn đẩy lùi về phía sau, thậm chí có một con còn bị mất thăng bằng, ngã dúi dụi trên nền đất đầy lá khô.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bốn người phía sau càng thêm phấn khích.
"Giết!"
"Giết chết chúng!"
Trình Kỳ tay cầm gậy sắt, nhắm vào bụng một con quái vật đầu sói đang nằm trên mặt đất rồi quất mạnh một cái, chỉ một gậy đã khiến con quái vật cuộn tròn người lại, kêu la thảm thiết.
Ba người còn lại cũng xông lên, vây đánh lũ quái vật.
Tiểu Lý thấy vậy liền sốt ruột, mặc kệ hơi thở còn chưa ổn định đã vội vàng lao đến, cướp lấy một con quái vật đầu sói, dùng tấm chắn bằng thép đánh tới tấp.
Còn Chu Giáp, do cú va chạm vừa rồi nên đã bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, nhất thời không chen chân vào được.