Người dịch: Whistle
May mà, mình là người may mắn.
Không cần phải bị giục kết hôn.
Mở khóa màn hình, một loạt thông báo từ Wechat hiện lên khiến anh không khỏi xoa xoa thái dương, khẽ thở dài một tiếng rồi mới nhấn vào tin nhắn.
“Sư đệ, vấn đề này ta không hiểu?”
“Tài liệu em nói ở đâu vậy?”
“Sao chị tìm không thấy?”
“…”
Quả nhiên!
Chuyên ngành của Chu Giáp là Văn học cổ điển, kiêm Văn học ngôn ngữ, hướng đi nghề nghiệp có phần hạn chế, nên anh đã nhờ một sư tỷ cùng khoa giúp đỡ tìm việc.
Mối quan hệ giữa anh và sư tỷ rất tốt, không chỉ trong công việc, mà ngay cả bạn gái hiện tại cũng là do sư tỷ giới thiệu.
Hoàng Đình Đình là một cô gái có cá tính thẳng thắn, cởi mở, hòa đồng.
Có lẽ khi sinh ra đã dồn hết điểm kỹ năng vào việc kết bạn, nên Hoàng Đình Đình vô cùng chậm chạp trong việc học hành, khiến người khác phải lắc đầu ngán ngẩm.
Ấy vậy mà Hoàng Đình Đình lại chọn học ngành Ngôn ngữ và Văn học.
Chu Giáp có chút năng khiếu về ngôn ngữ, thế là dần dần trở thành cỗ máy tìm kiếm thông tin kiêm máy trả lời cho Hoàng Đình Đình.
“Câu trả lời có trong văn bản video mà thầy đăng năm ngoái, tự tìm đi.”
“Tra cứu tài liệu cần phải có tài khoản vip, mượn của đồng nghiệp ..., thôi, chị gửi số tài khoản vip của chị cho em, tự tra đi.”
“…”
Không lâu sau, tin nhắn trả lời.
“Bài này chị vẫn không hiểu (mặt cười)”
“Học!”
Chu Giáp mặt không cảm xúc trả lời một chữ.
Nghĩ ngợi một chút, cuối cùng Chu Giáp vẫn gửi đáp án, đồng thời chỉ ra cách giải, mong rằng đối phương có thể biết được đáp án từ đâu mà có.
Tuy nhiên.
Nghĩ đến Hoàng Đình Đình chắc chắn là lười tìm hiểu.
“Cảm ơn!”
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, nhìn vào thời gian nhắn lại, có thể thấy cô nàng này nhất định là đã bỏ qua phần giải thích, chỉ xem mỗi đáp án.
Chu Giáp lắc đầu, cất điện thoại đi, nhìn về phía trước, cuộc tranh luận đã kết thúc, người phụ nữ nghiêng người nghỉ ngơi, cô gái trẻ thì đang lướt điện thoại.
Bên ngoài cửa sổ…
“Hả?”
Chu Giáp khựng lại:
“Sao lại có sương mù?”
Con đường núi này mỗi năm anh đều đi qua vài lần, chưa bao giờ thấy sương mù, hơn nữa nếu con đường núi này mà có sương mù thì sẽ rất nguy hiểm.
Nghĩ vậy, anh nhìn về phía tài xế:
“Bác tài, có sương mù, cẩn thận…”
“Rầm!”
Lời còn chưa dứt, một tiếng động lớn đã cắt ngang lời Chu Giáp, đồng thời một lực cực lớn từ bên cạnh ập đến, hất văng hắn về phía cửa sổ.
“Ầm!”
Chu Giáp chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó là một cơn đau dữ dội từ cánh tay trái truyền đến, rồi lan ra toàn thân, trán dường như cũng bị rách một đường.
Tiếp theo đó.
“Xoảng…”
“Rầm!”
Kính xe vỡ vụn, vô số mảnh vỡ bay tứ tung, những bóng người trong xe như những con búp bê vải bị ném vào trong máy trộn bê tông, lăn qua lăn lại.
Càng đáng sợ hơn là những cành cây xù xì từ đâu đâm xuyên qua thân xe, một số người không kịp né tránh đã bị cành cây đâm xuyên qua người, tiếng kêu la đau đớn vang lên.
Máu tươi bắn tung tóe, cùng với tiếng kêu la kinh hoàng, rơi xuống những chiếc ghế đã nhuốm màu bụi bẩn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Lật xe sao?
Lăn xuống núi rồi?
Mình… sắp chết sao?
Tai nạn bất ngờ ập đến khiến Chu Giáp đang chìm trong hỗn loạn trở nên ngơ ngác, ngay cả cơn đau trên người cũng trở nên tê dại, mặc cho cơ thể lăn qua lăn lại trong xe.
Tiếng hét hoảng sợ, thảm thiết bên tai cũng trở nên mơ hồ, tất cả giống như một giấc mơ.
Chỉ có nhịp tim đập thình thịch và dồn dập.
Không biết qua bao lâu.
Có lẽ chỉ là một khoảnh khắc, cũng có lẽ là đã rất lâu rồi, toa xe buýt không còn lăn qua lăn lại nữa, Chu Giáp cũng ngã phịch xuống ghế.
Linh hồn dường như cũng được trở về vị trí cũ.
“Xảy… Xảy ra chuyện gì vậy?”
Có người lắp bắp lên tiếng, giọng run run.
“Chắc chắn là xe bị lăn xuống núi rồi!” Chu Giáp nghiến răng, cố gắng chịu đựng cơn đau trên người, khó khăn lấy điện thoại trong túi ra, run rẩy bấm số điện thoại khẩn cấp:
“Mẹ kiếp, không có sóng!”
“Chó, không… là sói!”
Chưa kịp hoàn hồn, một đợt sóng gió khác lại ập đến.
Đột nhiên, từ phía trước xe buýt vang lên tiếng hét chói tai của một cô gái, sau đó là một trận hỗn loạn.
Chu Giáp theo bản năng ngẩng đầu lên, tầm nhìn mơ hồ lướt qua cảnh tượng đổ nát bên trong xe, dừng lại trên một cái đầu sói đầy lông đen đang thò ra từ vết nứt của xe.
Vết nứt không lớn, đầu sói chỉ có thể lắc lư điên cuồng, cạy tấm kim loại xung quanh rồi từ từ chui vào trong xe buýt.
“Hít…”
Đôi mắt Chu Giáp co rút, hơi thở như ngừng lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng giống như những người sống sót khác.
“Cái quái gì thế này?”
Phía sau đầu sói không phải là một cơ thể chó sói bình thường, mà là cánh tay, ngực và hai chân như con người, rõ ràng là một con quái vật đầu sói mình người.
Đây là…
Thứ quái quỷ gì vậy?!
…
Bộ lông đen sì như những cây kim thép, đôi mắt dài, hẹp mang theo hàn quang và đầy vẻ hoang dại ẩn hiện trong đó. Cái miệng rộng với những chiếc răng nanh nhọn hoắt chìa ra trông vô cùng dữ tợn.
Giữa hàm răng lởm chởm có những giọt nước dãi từ từ nhỏ xuống.
Cho nên…
Đây không phải là đồ chơi hóa trang!
Con quái vật đầu sói mình người đứng thẳng dậy. Nó cao khoảng một mét rưỡi, trên người khoác một tấm da thú đơn giản che đi chỗ nhạy cảm, nhưng không thể che giấu những khối cơ bắp cuồn cuộn.
Chỉ cần đứng im một chỗ, nó đã tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ.
Nó đứng trước chỗ xe bị xé toạc, đảo mắt nhìn quanh khoang xe. Miệng phát ra tiếng "hừ hừ", yết hầu chuyển động liên tục, cái lưỡi dài thè ra liếm môi đầy phấn khích, trong mắt tràn ngập sự tham lam.
Thức ăn!
Toàn là thức ăn tươi sống!
Ngay sau đó.
"Xoẹt!"
Con quái vật đầu sói lao tới bên cạnh một ông lão đang ngồi trên ghế.