"Anh Hàn."
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của những người phía sau, Triệu Cương hạ giọng:
"Anh thấy sao?"
"Tôi không tin bọn họ." Nửa bên mặt Hàn Vĩnh Quý bê bết máu, vết thương chưa lành, khiến giọng nói của anh ta cũng trở nên khàn đặc:
"Ra tay tàn nhẫn như vậy, bọn họ sẽ không để chúng ta sống sót rời đi!"
Chu Giáp chậm rãi gật đầu.
Hắn cũng nghĩ vậy.
Thủ đoạn của bốn người này rất tàn độc, động thủ giết người không chừa chút đường sống, nhìn thế nào cũng không giống như muốn hợp tác với họ.
Qua cầu rút ván, e rằng là điều khó tránh khỏi!
"Tư Đồ Lôi nói gì?" Vương Sĩ Trung trầm giọng hỏi:
"Ông ta hẳn cũng là người Trái Đất."
Trong lòng Vương Sĩ Trung vẫn luôn ôm một tia hy vọng.
"Sao ông biết Tư Đồ Lôi là người Trái Đất? Nói được tiếng phổ thông thì chắc chắn là người mình sao?" Hàn Vĩnh Quý liếc nhìn Vương Sĩ Trung rồi lạnh lùng nói:
"Hơn nữa, cho dù ông ta thực sự là người Trái Đất, ngay cả bản thân ông ta còn không về được, thì lấy gì để nói là có thể đưa chúng ta trở về?"
Vương Sĩ Trung im lặng, một lúc sau mới cười khổ:
"Người Trái Đất không lừa người Trái Đất."
"Ông tin lời này sao?" Hoàng Oánh nghiến răng:
"Nói những điều này có ích gì? Bây giờ trước có sói, sau có hổ, chẳng lẽ chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?"
"Đúng vậy." Một người lên tiếng:
"Bọn họ căn bản không quan tâm chúng ta nghĩ gì, có lẽ đuổi chúng ta đến đây là đã đạt được mục đích rồi."
"Như Tư Đồ Lôi đã nói, liều mạng một phen thì còn có cơ hội."
Hàn Vĩnh Quý nhìn mọi người:
"Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy sao?"
Theo ý Hàn Vĩnh Quý, tất cả mọi người nên đoàn kết lại, thương lượng điều kiện với bốn người kia, chỉ cần tất cả mọi người đều không sợ chết, mà thứ ở đây lại rất quan trọng đối với bọn họ.
Vậy thì, để đạt được mục đích, bốn người kia rất có thể sẽ nhượng bộ.
Ít nhất là tạm thời nhượng bộ.
Chỉ tiếc là...
Lòng người phức tạp, sao có thể dễ dàng đồng lòng được chứ?
Trong nhóm cũ, Hàn Vĩnh Quý còn có chút uy tín, nhưng những người sống sót đến bây giờ đều là kẻ tinh ranh, ít ai thực sự phục anh ta.
Hơn nữa, súng bắn chim đầu đàn, nếu như dẫn đầu mọi người đàm phán với bốn người kia, những người khác có làm sao hay không biết, nhưng người dẫn đầu chắc chắn sẽ chết, mà Hàn Vĩnh Quý không muốn chết.
Thôi vậy!
Thở dài trong lòng, ánh mắt Hàn Vĩnh Quý trở nên u ám:
"Bốn người bọn họ chắc chắn đã tính toán kỹ, biết chúng ta không dám phản kháng, đã như vậy, chúng ta cứ nghe theo số phận, đi một bước tính một bước vậy."
"Cẩn thận!"
Lời còn chưa dứt, Triệu Cương, người có thính giác nhạy bén nhất, nheo mắt nói:
"Có thứ gì đó đang đến."
Vừa dứt lời, tiếng tên xé gió đã vang lên.
"Phụt!"
Mũi tên từ trong bóng tối bay ra, xuyên qua ngực một người, cự lực đẩy người này lên khỏi mặt đất, ngã văng ra xa mấy mét.
Sau khi ngã xuống đất, người này ho ra mấy ngụm máu rồi im bặt.
"Cẩn thận!"
"Mau tránh ra!"
Mọi người hoảng loạn tản ra, tìm cây cối ẩn nấp.
Trải qua những trận chém giết, tất cả mọi người đều đã có kinh nghiệm, tìm được vị trí an toàn, căng thẳng nhìn vào bên trong.
Đối với người chết, họ đã quen rồi.
"Lộc cộc... Lộc cộc..."
Tiếng vó ngựa vang lên ngày càng gần.
Qua khe hở của cành cây, Chu Giáp có thể nhìn thấy một tên kỵ binh đầu sói đang phi tới.
Nhưng khác với những tên kỵ binh gặp trước đó, da thịt trên người tên kỵ binh này đều bị thối rữa, hốc mắt đen ngòm, rõ ràng là một xác chết biến dị.
Sau khi xác chết biến dị mất đi đôi mắt, người sống lại càng khó tránh khỏi "giác quan" của nó hơn.
Cho dù trốn đi, nó vẫn có thể "nhìn thấy".
Ánh mắt Chu Giáp lóe lên, hít sâu một hơi, cầm khiên chủ động bước ra.
Đã không thể tránh khỏi trận chiến này, chi bằng chủ động tấn công, thực lực mạnh thêm một chút thì khả năng sống sót khi gặp biến cố càng lớn.
"Khò khè..."
"Nhìn thấy" bóng người, miệng tên kỵ binh phát ra những tiếng "khò khè", con sói thối rữa dưới háng gã ta đột nhiên tăng tốc, mũi thương rung nhẹ, mượn tốc độ gia tăng lực đạo, đâm thẳng về phía Chu Giáp.
Khiên Phản!
"Rầm!"
Mũi thương đâm vào tấm khiên bị đẩy ngược trở lại, thế công của tên kỵ binh cũng bị chặn lại.
"Chết đi!"
Hai người đang mai phục gần đó thấy vậy lập tức xông ra, một người tay cầm gậy gỗ, một người nắm chặt gậy sắt, tấn công vào tên kỵ binh và con sói thối rữa.
Thời điểm họ lựa chọn ra tay rất chính xác, lực đạo cũng không yếu.
Nhưng Chu Giáp lại biến sắc:
"Cẩn thận!"
Lời còn chưa dứt, tên kỵ binh loạng choạng đã ổn định cơ thể, vung thương hất văng một người, sau đó cả người lẫn sói bổ nhào vào người còn lại.
Còn về phần đòn tấn công rơi vào người gã ta, gần như không có tác dụng.
Người bị hất văng chỉ là nhất phẩm, bị mũi thương đâm trúng, toàn thân biến dạng.
"Thứ này mạnh hơn kỵ binh bình thường!" Chu Giáp quát, đồng thời rụt người sau tấm khiên, dồn lực lao về phía tên kỵ binh.
Cơ bắp co rút theo trình tự, một luồng sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể lặng lẽ bộc phát, trong nháy mắt dồn vào cánh tay, gia tăng sức mạnh cho tấm khiên.
Nguyên Lực!
Con sói thối rữa vừa mới cắn đứt đầu người đàn ông kia liền quay đầu lại, dồn lực lao tới.
"Rầm!"
Tên kỵ binh và tấm khiên gỗ va chạm với nhau.
Chu Giáp không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt tối sầm, lùi lại mấy bước, tên kỵ binh cũng không dễ chịu, cả người lẫn sói bị hất văng xuống đất.
"Phụt!"
Hoàng Oánh lao tới, vung đao, chém bay đầu tên kỵ binh.
Con sói thối rữa còn muốn vùng vẫy cũng bị Hàn Vĩnh Quý chạy đến dùng thương đâm xuyên qua đầu.
"Hộc..."
Mấy người nhìn nhau, sắc mặt đều ngưng trọng.
Chỉ là một tên kỵ binh mà họ đã phải huy động ba người mạnh nhất, phía sau vẫn còn không biết có bao nhiêu con quái vật nữa.