Người dịch: Whistle
"Gào!"
Con quái vật đầu sói bị đau, ngửa mặt gầm lên, thân thể bị người đàn ông trung niên ghì chặt cũng điên cuồng vùng vẫy, tứ chi và móng vuốt cào cấu loạn xạ.
"Nhanh lên!"
Gương mặt người đàn ông đã đỏ bừng, mạch máu ở cổ nổi lên cuồn cuộn. Anh ta cố hết sức ghì chặt con quái vật đầu sói, nghiến răng gầm lên với Chu Giáp đang đứng ngây người:
"Nhanh… ra tay!"
"Tiếp tục!"
"…"
Ánh mắt Chu Giáp lóe lên, gật đầu thật mạnh:
"Được!"
Lời còn chưa dứt, Chu Giáp đã lao người tới, điên cuồng vung chiếc chảo trong tay, không màng sống chết đập mạnh vào con quái vật đầu sói.
Lúc này, hai mắt hắn đỏ ngầu, nghiến răng ken két, quên hết tất cả, chỉ còn biết ra sức đập.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Phập…"
Một phát, hai phát, ba phát
Không biết đã đập bao nhiêu phát, cái đầu sói kia rốt cuộc cũng không còn cứng rắn như vậy nữa. Nửa bên đầu bê bết máu thịt, hai mắt đã bị đập nát, trông như một đống thịt nát.
Con quái vật đầu sói, đã chết!
"Hộc…"
"Hộc… hộc…"
"Cạch…"
Chu Giáp buông tay, cả người ngã khuỵu xuống đất, thở hổn hển. Gương mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, tay phải run lên không ngừng.
Một lúc lâu sau, hắn mới gượng cười, quay sang nhìn người đàn ông trung niên:
"Anh… anh gì ơi, nó chết rồi!"
Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt Chu Giáp đã tắt ngúm.
Chỉ thấy dưới sự vùng vẫy liều mạng của con quái vật đầu sói, nội tạng trong bụng người đàn ông trung niên đã bị móng vuốt móc ra, xé nát. Lúc này, anh ta cũng đã chết.
Nhưng dù vậy, anh ta vẫn ghì chặt lấy con quái vật đầu sói, hàm răng nghiến chặt, vẻ mặt dữ tợn.
"…"
Chu Giáp há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tai nạn xe cộ!
Người chết!
Quái vật!
Những chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt này đã vượt quá sức chịu đựng của Chu Giáp. Cho dù bên cạnh là thi thể, hắn cũng không còn cảm giác gì nữa.
Chỉ có một mảng trống rỗng quanh quẩn trong lòng.
Cho đến khi…
Một luồng khí tức vô hình nhưng có thể cảm nhận được bay ra từ thi thể của con quái vật đầu sói, chui vào cơ thể hắn, hắn mới bừng tỉnh.
Đây…
Lại là cái gì?
…
Dưới sự hợp lực của mọi người, từng bộ thi thể được khiêng ra khỏi chiếc xe buýt tan nát, người bị thương cũng được sắp xếp sang một bên.
Tính cả tài xế, trên xe có tổng cộng mười bảy người.
Trong đó, bốn người không thể qua khỏi vụ tai nạn, ba người khác chết trong miệng con quái vật đầu sói, những người còn lại cũng đều bị thương nặng.
Chỉ có năm người còn có thể di chuyển bình thường.
Trong số đó có Chu Giáp.
May mắn là trên xe có một bác sĩ đang trên đường về quê, ông mang theo một ít dụng cụ sơ cứu, miễn cưỡng giúp mọi người ổn định vết thương.
“Phù…”
Chu Giáp đặt thi thể đã lạnh cứng của bà lão bên gốc cây, nhìn vẻ mặt kinh hãi vẫn còn hiện rõ trên mặt bà, anh bất lực thở dài.
Bà lão có lẽ là người dân sống gần đây, bên cạnh có một ít rau thịt và một chiếc chảo mới tinh, có vẻ như bà vừa đi chợ mua đồ về.
Vừa rồi, chiếc chảo này đã giúp hắn rất nhiều.
"Chu Giáp!"
Sau khi xử lý xong vết thương cho mọi người, Bác sĩ Tần liền đứng dậy, lau mồ hôi trên mặt rồi nói:
"Thuốc men tôi mang theo chỉ có thể sơ cứu tạm thời, không thể trị tận gốc. Phải nhanh chóng liên lạc với bệnh viện để họ cử xe cấp cứu đến, nếu không..."
Ông lắc đầu, nói tiếp:
"Ở đây không có sóng điện thoại, phải ra khỏi núi tìm người mới được."
"Đúng, đúng!"
Người con gái lên tiếng tên là Đào Hồng, chính là người bị dì mắng trước đó.
Còn dì của cô ấy, lúc xe gặp nạn, hai chân bị cành cây đè lên, đã bị gãy biến dạng, lúc này đang nằm thở dốc bên cạnh, cố nhịn cơn đau.
Nhìn dì bị gãy chân hành hạ, Đào Hồng không ngừng rơi nước mắt.
"Vậy, ai đi tìm người đây?" Chu Giáp lên tiếng hỏi.
Ở đây có nhiều người bị thương như vậy, hơn nữa ai mà biết được xung quanh còn có con quái vật kia hay không, chắc chắn phải để người ở lại chăm sóc.
"Tôi và bác sĩ Tần sẽ ở lại đây." Một thanh niên đầu đinh lên tiếng. Anh ta vỗ vỗ vào chân phải của mình, nói:
"Dù sao thì với tình trạng này của tôi cũng không đi được."
Chân của thanh niên bị thương, những chỗ khác thì không sao, ngoại trừ việc không thể vận động mạnh, các hoạt động bình thường đều không có vấn đề gì.
"Ừm." Bác sĩ Tần gật đầu:
"Bây giờ điều quan trọng nhất là gọi cứu viện. Yên tâm, chúng ta có gậy sắt, cho dù con quái vật kia có quay lại cũng không cần phải sợ."
Cây gậy sắt mà ông nói được tháo từ trên xe buýt xuống, to bằng ba ngón tay, đầu nhọn hoắt, đâm trúng người chắc chắn sẽ gây ra thương tích không nhỏ.
Mặc dù con quái vật đầu sói kia trông rất đáng sợ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là da thịt, hai người cầm vũ khí trong tay cũng đủ đối phó rồi.
Chỉ cần không hoảng loạn, sẽ không có vấn đề gì.
"Vậy được!" Chu Giáp gật đầu:
"Chúng tôi đi ngay đây."
Việc này không nên chậm trễ, Chu Giáp, Đào Hồng và một người thợ sửa xe tên là Tô Cường thu dọn đồ đạc rồi lên đường tìm người.
Tô Cường cầm gậy sắt, Chu Giáp nắm chặt chiếc chảo trong tay.
Gậy sắt không đủ, hắn cũng đã quen với "vũ khí" trong tay, nên quyết định không đổi.
Còn Đào Hồng phụ trách mang theo thiết bị thu sóng tìm thấy trên xe buýt, liên tục kiểm tra tín hiệu.
Rừng cây rậm rạp, dây leo chằng chịt, địa hình lúc cao lúc thấp, hoàn toàn khác xa với những gì được miêu tả trên tivi.
"Chu Giáp." Tô Cường vừa dùng gậy gạt dây leo chắn đường, vừa hỏi:
"Cậu là người ở gần đây à?"
Giọng anh ta mang âm điệu miền Nam, phát âm tiếng phổ thông không được chuẩn lắm, Chu Giáp suy nghĩ một lúc mới hiểu ý anh ta, liền gật đầu:
"Nhà tôi ở thôn Chu, qua ngọn núi này một đoạn là tới."
"Ồ!" Tô Cường ngẩng đầu nhìn lên, những tán cây dày đặc che khuất bầu trời, chỉ có vài tia nắng le lói xuyên qua khe hở:
"Rừng vùng này của các cậu rộng lắm à?"