Chu Giáp xoa xoa thái dương, vẻ mặt bất lực.
Hắn muốn đột phá ngũ phẩm cần hơn ba ngàn điểm năng lượng, cho dù ngày nào cũng ăn thịt, tu luyện, cũng phải mất hơn sáu trăm ngày mới được.
Tức là gần hai năm.
Nghe thì có vẻ cũng được, nhưng đó chỉ là tình huống lý tưởng nhất.
Đừng nói là tiền đâu ra để ngày nào cũng ăn thịt, cho dù có đủ tiền, Chu Giáp cũng không thể nào cả ngày đều tu luyện Tam Nguyên Chính Pháp.
Còn phải luyện tập võ kỹ, giao lưu hàng ngày, tinh thần mệt mỏi...
Hơn nữa còn phải kiếm tiền!
Một ngày, dành nửa ngày để tu luyện đã là điều xa xỉ.
Đừng nói là hai năm, e rằng sáu năm cũng không đủ.
Theo quy luật càng về sau càng khó, vậy từ lục phẩm lên thất phẩm cần bao nhiêu năm?
Hơn mười năm!
"Chẳng trách!"
Chu Giáp lắc đầu, lẩm bẩm:
"Chẳng trách những người như Tư Đồ Lôi cũng phải vào Vân Táng sâm lâm thám hiểm, nếu chỉ dựa vào tu luyện Nguyên thuật, muốn thăng cấp thật sự quá khó khăn."
Chu Giáp có bảng số liệu, có thể nhìn thấy rõ ràng tiến độ mỗi ngày của mình, vậy mà còn cảm thấy khó khăn, những người khác khổ luyện ngày này qua tháng nọ nhưng không nhìn thấy hy vọng, có mấy người có thể kiên trì được?
Hơn nữa...
Chu Giáp nhờ cơ duyên nên mới có thể sớm đạt đến ngũ phẩm, những người khác, tu luyện từ nhị phẩm, tam phẩm, thậm chí là từ con số 0, tốn thời gian còn lâu hơn.
Trên lục phẩm gần như vô vọng!
Nếu muốn thực sự vươn mình, chỉ có cách vào Vân Táng sâm lâm thám hiểm, săn giết quái vật, thu thập vật tư, đổi lấy Nguyên Thạch, như vậy mới có cơ hội.
Tất nhiên...
Gia đình giàu có, quyền quý, thì khác.
Ở chợ có mấy loại thuốc quý, có thể bổ sung rất nhiều Nguyên Lực, chỉ là giá cả rất đắt, phải dùng Nguyên Thạch để mua.
Người giàu thì dùng thuốc quý, người nghèo chỉ có thể liều mạng.
"Nghe nói gì chưa?" Đới Lôi vừa ăn cơm, vừa nói:
"Phạm Linh mất tích rồi."
"Hả." Chu Giáp nhíu mày, ngẩng đầu lên:
"Chuyện khi nào vậy?"
"Hôm qua." Sắc mặt Đới Lôi trắng bệch, ánh mắt sợ hãi:
"Sáng hôm qua, cô ấy còn đi giặt quần áo với Tiểu Ngọc ở bên suối, đến trưa thì không còn ai nhìn thấy cô ấy nữa, tối hôm qua Hầu tử có đến hỏi thăm."
"Không ai..."
"Nhìn thấy cô ấy nữa."
Chu Giáp im lặng.
Ở khu Tây thường xuyên có người mất tích, nghe nói có người bị người của Ngư Long hội bắt đi làm gái mại dâm, có người thì biến mất hoàn toàn.
Nhóm người Trái Đất mới đến đây như họ rất cẩn thận, không thể nào xảy ra chuyện ra khỏi nhà mà không quay về được.
Hơn nữa, tối hôm qua còn có Bạch mao phong.
Mất tích...
Rất có thể là sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Nghĩ đến cô gái trẻ lo lắng đến vay tiền lúc trước, lòng Chu GIáp không khỏi thắt lại.
Tay Đới Lôi run rẩy, hạt cơm rơi vãi bên mép, cô và Phạm Linh, Tiểu Ngọc đều có quan hệ tốt, hôm qua còn khỏe mạnh, vậy mà hôm nay...
Chuyện này đối với Đới Lôi là một cú sốc lớn.
"Đừng lo lắng, chỉ cần không chạy lung tung thì sẽ không sao." Chu Giáp chỉ có thể an ủi:
"Có lẽ em ấy bị lạc đường, cô cũng biết tên Hầu tử kia không đáng tin lắm, biết đâu em ấy đã về rồi, chỉ là không đến báo cho chúng ta biết thôi."
Đới Lôi khẽ lắc đầu, cố gắng chuyển chủ đề:
"Không biết bên phía Hủy Hủy thế nào rồi?"
"Cô ấy vẫn ổn." Chu Giáp thuận thế nói:
"Lúc ở nội thành, tôi có đến đó, nhưng không được vào trong, chỉ nói chuyện qua cửa, ngoài việc than phiền nhàm chán thì không có gì khác."
"Ừ, cô ấy còn hỏi thăm tình hình của Trình Kỳ."
Kể từ khi đến Hoắc gia bảo, Trình Kỳ như thể tự sa ngã, ngày nào cũng nhờ người mua đồ ăn, rượu, không hề bước chân ra khỏi cửa.
Lúc đầu, Đới Lôi còn đến thăm Trình Kỳ, bây giờ thì không đến nữa.
Góc nhà trong cây mà Trình Kỳ ở toàn là mùi rượu, mùi hôi thối, những người khác đều tránh xa, không biết đến bao giờ gã ta mới có thể vực dậy tinh thần.
"Thật ghen tị với Hủy Hủy và Lữ Dung, có thể vào nội thành." Đới Lôi thở dài, chỉ khi ở ngoại thành một thời gian mới biết được nội thành tốt đẹp như thế nào:
"Hàn Vĩnh Quý cũng đã đến nội thành một chuyến, đưa Nguyên Thạch của hai người họ đến đó."
"Thật sao?" Chuyện này Chu Giáp không biết, nghe vậy, hắn liền gật đầu:
"Tuy rằng nội thành rất tốt, nhưng chi phí cũng cao, tiền lương của họ không nhiều, có thêm Nguyên Thạch cũng đỡ phải lo lắng."
"Hàn Vĩnh Quý rất có tâm cơ." Đới Lôi nheo mắt:
"Tôi nghe nói, cái sân mà Hủy Hủy đang ở là do Hoắc công tử đặc biệt sắp xếp cho vị Tiền tiểu thư kia, Tiền tiểu thư là vị hôn thê của Hoắc công tử, sau này chắc chắn sẽ được gả vào Hoắc phủ."
"Nếu Hủy Hủy có thể theo Tiền tiểu thư vào Hoắc phủ..."
"Hàn Vĩnh Quý sẽ có thể dựa vào mối quan hệ này."
Theo lý mà nói, Trần Hủy có quan hệ gần gũi với Chu Giáp và Đới Lôi hơn, hơn nữa thời gian qua Chu Giáp vẫn luôn ở nội thành, nếu muốn đưa Nguyên Thạch, Hàn Vĩnh Quý không cần phải tự mình chạy một chuyến.
Nhưng anh ta lại đi, hơn nữa còn mang theo quà.
Tâm tư của Hàn Vĩnh Quý, không cần nói cũng biết.
Đới Lôi nhìn Chu Giáp, lại phát hiện vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, dường như không hiểu ý nghĩa trong đó, trong lòng không khỏi thở dài.
"No rồi!"
Chu Giáp đặt bát đũa xuống:
"Tôi đi rửa bát, tiện thể giặt quần áo, nếu cô mệt thì cứ nghỉ ngơi trước đi."
Nói xong, Chu Giáp liền đứng dậy.
Tâm tư của Hàn Vĩnh Quý, Chu Giáp không phải là không hiểu, nhưng hiểu rồi thì sao?
Chẳng lẽ vì chuyện này mà đi tranh giành với anh ta sao?
Hơn nữa, lý do biệt viện chọn hai người Trần Hủy, Lữ Dung không có lai lịch, chính là vì không muốn rước thêm phiền phức, thậm chí rất có thể, họ chỉ muốn tìm cộng tác viên.
Chuyện sau này, còn chưa biết như thế nào.
Ngược lại là Chu Giáp, mấy ngày nay hắn vốn định sẽ để Đới Lôi tìm chỗ ở khác, nhưng sau khi xảy ra chuyện của Phạm Linh, hắn đành phải gác lại.