Chương 67 - Giao Chiến: [Dịch] Bắc Âm Đại Thánh

Phiên bản dịch 5616 chữ

"Khiên phủ?" Tào quản sự xuất hiện trước mặt Chu Giáp, cười lạnh:

"Ngoại trừ Thánh đường và binh lính của Hoắc phủ, hiếm khi thấy người ta sử dụng loại vũ khí nặng nề này, Chu huynh đệ đã chọn sai đường rồi."

Tấm khiên nặng nề, mang theo bên người rất bất tiện, đặc biệt là không thích hợp để chạy trốn trong rừng.

Thánh đường có kỹ thuật sử dụng khiên chuyên biệt, binh lính Hoắc phủ hành quân theo đội hình trên chiến trường, bọn họ mới là những người thích hợp sử dụng khiên.

Vừa nói, Tào quản sự vừa liên tục di chuyển, cái tẩu thuốc trong tay giống như mỏ chim, không ngừng mổ vào tấm khiên từ bốn phương tám hướng.

"Rầm!"

"Rầm rầm!"

Mỗi lần va chạm, cánh tay Chu Giáp đều run lên, cơ bắp tê dại.

"Hét!"

Nhân cơ hội đỡ được một đòn, Chu Giáp hét lớn một tiếng, vung rìu ngang, liên tiếp thi triển hai chiêu Thu Phong Tảo Diệp, Hổ Tiễn Vĩ.

"Chiêu thức vụng về, lực lượng yếu ớt."

Tào quản sự cười khẩy, đối mặt với lưỡi rìu đang tấn công, ông ta không hề né tránh, chân di chuyển liên tục, một tay nhẹ nhàng xoay chuyển, cây tẩu thuốc thuận thế gõ ra.

Cú gõ này nhìn như không dùng nhiều sức, nhưng lại vô cùng chính xác, trong nháy mắt đã khiến lưỡi rìu nâng lên, lộ ra sơ hở, Tào quản sự dựng thẳng bàn tay, tấn công trực diện.

Chu Giáp nheo mắt, vội vàng giơ khiên lên đỡ.

"Rầm!"

Như một con trâu rừng lao tới, một lực lượng mạnh mẽ ập đến, lực lượng cực lớn khiến Chu Giáp bay ngược ra xa mấy mét, lăn lộn trên mặt đất.

Lục phẩm!

Võ kỹ tinh thông!

Sao thực lực của lão ta lại mạnh đến vậy?

Ở trong mắt Tào quản sự, e rằng chiêu thức của Chu Giáp đều là sơ hở.

"Cứu..."

Chu Giáp cắn răng chịu đựng cơn đau, lật người đứng dậy, lùi về phía sau, đồng thời hét lớn.

"Câm miệng!" Tào quản sự quát khẽ, lao đến như tên bắn, cây tẩu thuốc trong tay giống như mũi khoan, chĩa thẳng vào tim Chu Giáp.

Nơi này cách khu chợ không xa, lỡ như thu hút đội tuần tra đến thì sẽ rất phiền phức.

Tào quản sự muốn giết người, nhưng không hề muốn liều mạng.

Tẩu thuốc trong tay ông ta hóa thành trường kiếm, thi triển Bạch Viên Thứ Kích Thuật học được từ Nhị trưởng lão, ba đường thượng, trung, hạ đều bị cây tẩu của ông ta bao phủ.

Bóng xám cuồn cuộn, lao xuống với tốc độ cực nhanh.

Võ công trên người Chu Giáp, chỉ có Khiên Phản là luyện đến mức tinh thông, may mà có chiêu này, nếu không, e rằng hắn đã không chống đỡ nổi.

"Rầm!"

Lại một tiếng động trầm đục vang lên, khóe miệng Chu Giáp chảy máu, lùi về phía sau.

"Cứu..."

"Ngu xuẩn!" Tào quản sự nheo mắt, cười khẩy.

Lúc này không tập trung tinh thần chống đỡ, ngược lại còn muốn kêu cứu, cho dù có người đến, chẳng lẽ ngươi còn có thể chạy thoát được sao?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Tào quản sự chắc chắn sẽ không để Chu Giáp kêu thành tiếng, ông ta tăng tốc độ, nhanh chóng tiếp cận Chu Giáp, muốn ngăn hắn kêu cứu.

Theo khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn, một đôi mắt lạnh lùng đập vào mắt Tào quản sự.

Chu Giáp đang ở thế yếu, vậy mà lại không hề hoảng sợ.

Không đúng!

Tào quản sự theo bản năng giật mình, chỉ thấy Chu Giáp đột nhiên gầm lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, một luồng khí thế khủng bố từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.

Bạo Lực!

Khiên Kích!

Tấm khiên và cây tẩu thuốc lại va chạm, cả hai đều dốc hết sức lực.

Nhưng lần này, tình thế đã đảo ngược.

Sức mạnh khủng khiếp dễ dàng đánh tan thực lực lục phẩm Tẩy Tủy của Tào quản sự, hơn nữa còn dọc theo cây tẩu thuốc truyền vào người ông ta, trực tiếp nghiền nát cánh tay Tào quản sự.

Lực lượng của thất phẩm đỉnh phong bộc phát mà không giữ lại chút nào.

"Rầm!"

Một bóng người phun máu bay ra ngoài.

"Ngươi lừa ta!" Tào quản sự gào thét, nhưng không thể khống chế được cơ thể, ngã xuống đất.

"Hây!"

Chu Giáp quát khẽ, hai mắt đỏ ngầu, cả người giống như con ngựa già đói khát nhìn thấy máng cỏ đầy ắp thức ăn, điên cuồng lao tới.

Lão Mã Bôn Tào!

Tất cả sức lực toàn thân dồn vào một chiêu, lưỡi rìu vung loạn xạ.

Đến cuối cùng, lưỡi rìu đột nhiên ngưng lại.

Lôi Châm Quán Đỉnh!

Hai chiêu này của Phi Phong Phủ Pháp, một chiêu có thể kích phát tiềm lực, một chiêu chú trọng vào sự chính xác, một rìu chém xuống, lại hất văng Tào quản sự đang định đỡ đòn.

Tào quản sự đang ở giữa không trung, Chu Giáp giơ tay lên.

"Vút!"

Bảy mũi tụ tiễn bắn thẳng vào Tào quản sự.

"Bịch!"

Tào quản sự rơi xuống đất, mũi tên đã xuyên qua mi tâm, chết không thể chết hơn, trên mặt chỉ còn lại vẻ không cam lòng.

Nếu như ông ta không chủ quan, hai người chính thức giao đấu, cho dù Chu Giáp có sức mạnh thất phẩm cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta, đáng tiếc, không có nếu như.

Một bước sai, toàn bộ đều sai!

"Hộc..."

Chu Giáp run rẩy, chậm rãi thu hồi sức mạnh trong cơ thể, nhìn xung quanh, sau đó mới đi đến chỗ thi thể Tào quản sự.

"Xin lỗi."

Lẩm bẩm một tiếng, Chu Giáp sờ soạng thi thể Tào quản sự, lấy ra một bộ nội giáp, chẳng trách bị Trình Thiếu Văn chém một đao mà vẫn không sao, may mà tụ tiễn nhắm vào đầu.

Ngoài ra, trên người Tào quản sự không còn gì khác.

"Không đúng!"

Chu Giáp cúi đầu trầm ngâm một lát, đi dạo xung quanh, quả nhiên tìm thấy một cái túi căng phồng trên một cây đại thụ. ...

Hình Đường.

Phù Cốc run rẩy quỳ gối ở giữa, đầu cúi xuống, mồ hôi lạnh theo mái tóc rơi xuống, uy áp vô hình xung quanh khiến gã ta co rúm như con đà điểu.

Gã chỉ là một tên thợ mỏ nhỏ bé.

Người lợi hại nhất mà gã ta có thể tiếp xúc được trong Ngư Long hội cũng chỉ là chấp sự.

Vậy mà hôm nay...

Trên đại sảnh lại có hai vị trưởng lão và phó hội chủ đang ngồi.

Quyền lực của ba người này trong Ngư Long hội chỉ đứng sau hội chủ Từ Thanh.

Ai có thể ngờ rằng, một vụ tham ô ở khu mỏ nho nhỏ lại kinh động đến ba nhân vật lớn này.

Bạn đang đọc [Dịch] Bắc Âm Đại Thánh của Mông Diện Quái Khách

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!