Người dịch: Whistle
Không biết đã qua bao lâu.
Cảnh hỗn loạn trong rừng cuối cùng cũng lắng xuống, những cái xác điên cuồng cắn xé người khác đều đã ngã gục, chỉ còn lại tiếng thở dốc liên hồi.
Chu Giáp dựa lưng vào một gốc cây lớn, người ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy toàn thân rã rời, ngay cả cái chảo trong tay cũng không còn sức để giữ, trượt xuống mặt đất.
"Người anh em!"
Đang lúc nghỉ ngơi, một bóng người tiến lại gần rồi vỗ nhẹ vào vai hắn:
"Ghê đấy, một mình cậu đã giải quyết được năm, sáu cái xác, chắc là hấp thụ được lượng khí tương đương với một con quái vật đầu sói rồi nhỉ?"
Người vừa đến có thân hình to béo, mặc một bộ đồ thể thao, cười cười đưa cho Chu Giáp một điếu thuốc:
"Hút một điếu cho tỉnh táo?"
"Tôi không có thói quen đó." Chu Giáp xua tay, xoay người ngồi lên một cái rễ cây nhô ra:
"Tôi cũng không đếm nữa, nhưng chắc chắn là không bằng anh Hàn đâu, may mà có anh ở đây, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết nữa."
Giọng nói của Chu Giáp xen lẫn sự may mắn và cả ngưỡng mộ.
Hàn Vĩnh Quý chính là người đàn ông béo đã giết ba con quái vật đầu sói lúc trước.
Lần này, khi đối mặt với những cái xác biến dị, Hàn Vĩnh Quý cũng là ngươi xông lên phía trước, một mình đánh gục một đám xác sống.
Lúc đó, một tay anh ta cầm gậy, một tay cầm một cái cửa xe không biết từ đâu tháo được, đập loạn xạ vào đám xác sống.
Ước chừng có đến mười cái xác ngã xuống dưới tay anh ta.
Nếu như không có Hàn Vĩnh Quý, e rằng tình hình sẽ còn hỗn loạn hơn rất nhiều.
"Tôi cũng chỉ may mắn mà thôi, trước đó đã có chút vốn liếng rồi." Hàn Vĩnh Quý ngậm điếu thuốc, cũng không ép buộc, vừa nhả khói vừa nói:
"Đáng tiếc là đến cái nơi quỷ quái này, nếu không với sức lực này của tôi, cần gì phải ngày ngày đi tiếp thị chứ?"
"Haiz!"
"Cũng không biết đây là phúc hay họa nữa."
Nói xong, anh ta vỗ vỗ cái bụng mỡ của mình.
Hàn Vĩnh Quý cao một mét tám, nhưng trông không được cao cho lắm, chủ yếu là vì quá béo, đây là kết quả của việc ăn nhậu tiếp khách suốt mấy năm qua.
Cân nặng hơn một tạ ở xã hội hiện đại chẳng có lợi thế gì, nhưng ở đây, nó lại giúp anh ta tăng thêm cơ hội sống sót.
Tất nhiên, cũng là do cơ địa của anh ta vốn đã tốt.
Có người nói, trong số những ngôi sao võ thuật nổi tiếng nhất Trung Quốc, người lợi hại nhất là Hồng Kim Bảo, nguyên nhân chính là do cân nặng, đẳng cấp của Hồng Kim Bảo là độc nhất vô nhị.
Các vị tướng lĩnh thời xưa thường có bụng bia, đây cũng không phải là không có lý do.
Hai người trò chuyện được vài câu thì không còn hứng thú nói chuyện nữa, nhìn những người xung quanh người thì khóc lóc, người thì hỗn loạn, trong lòng đều có chút mờ mịt, hoang mang về tương lai.
Cái nơi chết tiệt này!
"Vinh béo, Chu Giáp."
Hoàng Kim Phúc đi tới:
"Có người đề nghị nên tách những người bị thương ra riêng, hai cậu thấy sao?"
"Tách ra?" Hàn Vĩnh Quý ngẩn người:
"Tại sao phải tách ra? Ai đề nghị vậy?"
"Là vị giám đốc Quách ở bên kia." Hoàng Kim Phúc chỉ tay về phía một người đàn ông trung niên hơi mập rồi nói tiếp:
"Có người nói những cái xác này có thể là zombie xuất hiện trong phim, người bị cắn cũng có thể bị biến dị, cho nên phải cẩn thận."
"Đây có phải là quay phim đâu chứ!" Hàn Vĩnh Quý nhíu mày, liếc nhìn về phía gã giám đốc Quách kia, trong mắt lóe lên vẻ không vui:
"Lão ta đúng là lắm chuyện."
"Cũng không thể nói như vậy." Hoàng Kim Phúc lắc đầu:
"Cẩn tắc vô áy náy."
"Để an toàn, tôi thấy trước tiên nên thiêu hết những cái xác này đi." Chu Giáp lên tiếng, chỉ tay vào những cái xác dưới đất:
"Lỡ đâu chúng lại sống lại thì sao?"
Không ai biết tại sao những cái xác này lại sống lại, đã chết rồi mà vẫn còn có thể cử động, mất đầu cũng không đảm bảo là sẽ không tỉnh lại.
"Đúng!" Hoàng Kim Phúc nghiêm mặt nói:
"Có lý."
Nói xong, Hoàng Kim Phúc liền phân công mọi người tập trung những cái xác lại, chuẩn bị thiêu hủy.
Chắc hẳn ông ta giữ chức quản lý ở trong thành phố, phân công người khác đâu ra đấy, hơn nữa lại đích thân xông pha đi đầu, không làm hco người khác chán ghét.
Một lúc sau.
Cùng với ngọn lửa bùng cháy dữ dội, những người còn lại lần lượt đứng dậy. Dưới ánh lửa, vẻ mặt của mỗi người đều khác nhau, có người đau buồn, có người hoang mang, có người đau khổ.
Cuối cùng, mọi người bỏ phiếu quyết định tạm thời tách những người bị thương ra khỏi những người không bị thương.
Hoàng Kim Phúc tìm một chiếc chăn màu đỏ, cắt thành từng mảnh nhỏ, người bị thương đều được buộc một mảnh vào cánh tay.
Đồng thời còn thường xuyên bị để ý.
Nếu có biến cố gì…
Thì đến lúc đó rồi tính.
…
Trong rừng, những chiếc xe hơi nằm la liệt ngổn ngang, dấu vết bánh xe lộn xộn cho thấy sự hỗn loạn lúc đó, những cành cây dây leo che khuất thân xe.
Ở nơi này, xe sang trọng tiền tỷ hay xe cộ bình dân vài chục triệu cũng không khác gì nhau, tất cả đều là đống sắt vụn!
"Rắc!"
Hàn Vĩnh Quý tháo một tấm cửa xe xuống rồi đưa cho Chu Giáp:
"Nếu gặp nguy hiểm, thứ này chắc chắn sẽ tốt hơn cái chảo trong tay cậu, ngay cả lũ quái vật đầu sói cũng không cào rách được đâu."
"Cầm lấy đi!"
"Ừm." Chu Giáp gật đầu, đưa tay nhận lấy, sau đó nhìn cây gậy trong tay đối phương rồi tò mò hỏi:
"Anh Hàn, cây gậy này của anh từ đâu ra vậy?"
Cây gậy trong tay đối phương dài khoảng hơn một mét, phần cán cầm tay khá mảnh, đầu gậy thì cực kỳ to, giống như một khối u lớn.
Trông rất nặng nề.
Đặc biệt là phần cán có bề mặt nhẵn bóng, còn phần đầu gậy thì có nhiều chỗ lồi lõm bất thường, không giống như thứ ngẫu nhiên nhặt được.
"Thứ này hả." Hàn Vĩnh Quý giơ cây gậy trong tay lên, nói:
"Cướp được từ tay một con quái vật đầu sói đấy, đừng thấy hình dáng của nó bình thường mà hiểu lầm, cứng lắm đấy, hơn nữa còn không nặng."