Chương 96 - Nộ Lôi Phủ (2): [Dịch] Bắc Âm Đại Thánh

Phiên bản dịch 5617 chữ

Không có ai để trao đổi có nghĩa là không có ai chỉ điểm.

Chu Giáp biết cảm giác đó, ngày nào cũng khổ luyện, nhưng độ thuần thục của võ kỹ lại không hề tăng lên, khiến người ta buồn phiền đến mức muốn rụng tóc.

Đương nhiên, đó là trước kia.

Bây giờ đã khác.

Còn về bí kỹ, Chu Giáp cũng đã tìm hiểu qua, chưa từng nghe nói có bí kỹ nào có thể tăng cường uy lực như "Bạo Lực", hơn nữa còn gần như không có di chứng.

"Không sao." Chu Giáp mỉm cười:

"Cứ xem như là nghiên cứu lúc rảnh rỗi."

"Vậy được rồi." Lão giả thở dài, lật mục lục đến một trang nào đó, đưa tay chỉ:

"Bát Diện Lục Hồn Phủ Pháp, Hắc Phong Phủ Pháp, Nộ Lôi Phủ, ba loại phủ pháp này đều là võ kỹ thượng phẩm, cũng chính là võ công thượng thừa mà vương triều Đại Lâm thường nói, trong đó, uy lực của Nộ Lôi Phủ là mạnh nhất."

"Ừm..."

Lão giả suy nghĩ một chút, nói tiếp:

"Nghe nói Nộ Lôi Phủ là do một cường giả của vương triều Đại Lâm quan sát Lôi Đình Nguyên thuật của thế giới Phí Mục mà ngộ ra, cho nên còn có thể dựa vào ngoại vật để tăng cường uy lực."

"Ví dụ như, cây rìu có thể phóng điện."

"Ồ!" Mắt Chu Giáp sáng lên:

"Vậy ta chọn nó."

"Tùy ngươi." Lão giả lắc đầu, không khuyên can nữa, đứng dậy lấy ra một quyển sách, nói:

"Có thể sao chép, nhưng không được phép truyền ra ngoài, nếu vi phạm sẽ bị trừng phạt nặng, ba ngày nữa phải trả lại."

"Vâng."

Chu Giáp lật xem qua loa, cất quyển sách đi, quay người định rời đi, đột nhiên nhìn thấy một bóng người không nên xuất hiện ở đây đi ngang qua cửa. ...

Trong phòng.

Lư chấp sự xoa cái đầu bóng loáng, trầm giọng hỏi:

"Hiện giờ ai đang quản lý khu mỏ?"

"Bẩm chấp sự." Một người trả lời:

"Sau khi Tào Hồng Lai bỏ trốn, khu mỏ được giao cho một người phụ nữ tên là Samuel, nhưng mà người phụ nữ này đã chết trong đường hầm bí mật cách đây không lâu, hiện tại do Chu Giáp phụ trách."

"Chu Giáp..." Lư chấp sự nheo mắt:

"Cái tên này nghe quen quen."

"Hắn ta đến từ một nơi gọi là Trái Đất, là đồng hương của Ngụy Chí Hành."

"Ngụy Chí Hành!" Cái tên này khiến hai mắt Lư chấp sự nheo lại, vẻ mặt hung ác, vết sẹo trên mặt gã ta càng thêm dữ tợn.

"Chấp sự." Một người phía dưới nói:

"Trong đường hầm bí mật có đám quái vật đó, không có cách của ngài, bọn họ không thể tự ý vận chuyển quặng mỏ, tiếp theo chúng ta phải làm sao?"

"Hừ hừ!"

Lư chấp sự cười lạnh:

"Đừng vội."...

"Xì xì... xì xì..."

Ấm sắt to bằng đầu người trên lò lửa xì ra hơi nước màu trắng.

Chu Giáp cởi trần, mặc quần đùi, không quan tâm đến quai ấm đang nóng hổi, một tay nhấc ấm lên, tiện tay đặt một nồi canh thịt khác lên lò lửa để hâm nóng.

"Ào ào..."

Chu Giáp đổ nước nóng vào chậu, pha thêm một ít nước lạnh, dùng khăn khuấy đều.

Bưng chậu nước, cốc súc miệng, Chu Giáp chậm rãi bước ra khỏi căn nhà cây, đến bên một con mương nhỏ cách đó không xa để rửa mặt, súc miệng, tiện thể lau người.

"Quác quác!"

Mấy tiếng kêu kỳ lạ vang lên từ trước cửa nhà An Kỳ.

Nhìn thấy Chu Giáp, ba con cáo hai đuôi liền hưng phấn chạy nhảy, bị An Kỳ quát mắng một trận mới chịu ngoan ngoãn.

"An Kỳ huynh."

Chu Giáp vẫy tay chào hỏi:

"Hôm nay không đến Lục Nhâm đường sao?"

"Không đi." An Kỳ lắc đầu, đẩy một chiếc xe bò từ trong nhà ra, trên xe chất một cái xác dị thú, máu vẫn còn nóng hổi.

An Kỳ thở hổn hển, nói:

"Gần đây tiền bạc hơi eo hẹp, kiếm chút vốn trước đã."

"Thịt gì vậy?" Mắt Chu Giáp sáng lên, bưng chậu rỗng đến gần:

"Còn thịt Thiển Hoa Minh Xà không?"

"Độc lang." An Kỳ vén tấm vải trên xác dị thú lên, lộ ra một con sói to:

"Chu huynh đệ có muốn lấy một ít không? Thiển Hoa Minh Xà là thứ hiếm thấy, ngàn năm có một, lần trước là do ta tình cờ mới bắt được một con."

"Đáng tiếc." Chu Giáp tiếc nuối nói:

"Thịt rắn đó ăn rất ngon, còn có thể tăng cường Nguyên Lực, nhưng mà An Kỳ huynh, trước khi bán thịt, huynh nên xử lý một chút, nếu không sẽ không bán được giá cao."

"Nhà ta còn một ít thức ăn, nên không cần."

Xác sói trên xe bò bị răng nanh cắn nát, lông chưa được lột, nội tạng lộn xộn, nhìn mất ngon, đương nhiên giá cả cũng sẽ không cao.

Ở khu chợ có không ít người bán thịt, nhưng bọn họ đều sẽ xử lý thịt, xương, da trước, chia thịt thường, thịt tinh ra bán riêng.

Chỉ có An Kỳ là đẩy cả xác dị thú đi bán.

"Phiền phức." An Kỳ lắc đầu, vẻ mặt khó chịu:

"Tốn thời gian đó, còn không bằng ngủ thêm một lúc."

"Ha ha..." Chu Giáp cười:

"Cũng đúng."

An Kỳ có một kỹ năng đặc biệt là điều khiển dị thú, cho nên y chưa bao giờ thiếu thịt, chỉ cần ra ngoài dạo một vòng là có thể kiếm được mấy chục cân thịt thú, điều này khiến Chu Giáp rất ghen tị.

Nếu như An Kỳ không nghiện cờ bạc, y sẽ không bao giờ thiếu tiền.

Nhìn An Kỳ hì hục đẩy xe bò đi, Chu Giáp lắc đầu, trở về căn nhà cây của mình.

Khi Chu Giáp ăn uống no say, thong dong đến khu mỏ thì đã gần trưa.

"Lưu huynh!"

Chu Giáp vẫy tay với Lưu Tử Dương, phó quản sự do Vương phu nhân đặc biệt sắp xếp cho hắn, cười chào hỏi:

"Sớm vậy!"

"..." Lưu Tử Dương ngẩng đầu nhìn trời, lắc đầu, có chút cạn lời:

"Đối với Chu quản sự mà nói, đến làm giờ này đúng là hơi sớm."

"Ha..." Chu Giáp cười trừ, không hề xấu hổ, cố gắng chuyển chủ đề:

"Hôm qua tình hình thế nào?"

"Cũng tạm được." Tuy rằng Chu Giáp, quản sự khu mỏ trên danh nghĩa, ngày nào cũng đi trễ về sớm, nhưng Lưu Tử Dương cũng không ghét bỏ, dù sao như vậy ông ta cũng thoải mái hơn.

"Hơn một tháng nay, khu mỏ đã tuyển thêm mấy chục thợ mỏ, sản lượng tăng lên không ít, Tam trưởng lão rất hài lòng."

"Vậy thì tốt." Chu Giáp gật đầu:

"Có ai gây rối không?"

"Tạm thời chưa có." Lưu Tử Dương lắc đầu:

"Nhưng Chu quản sự cũng biết rồi, vì cuộc bạo loạn vừa rồi, rất nhiều người ở ngoại đường đã được điều về, trong đó có cả Lư chấp sự."

Bạn đang đọc [Dịch] Bắc Âm Đại Thánh của Mông Diện Quái Khách

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!