Kéo vali từ cổng phía bắc vào chợ, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là khu lều lớn. Tốt lắm, hôm đó tình cờ là thứ bảy, nói người đông nườm nượp cũng không quá.
Kim cương Bồ đề, mật lạp ngọc lam, đồ sứ tạp vật, ngọc thạch châu báu, binh khí khí cụ bằng đồng, chạm khắc trên phiến đá, thêu thùa tranh chữ, đúng là thứ gì cũng có, khiến tôi mở mang tầm mắt, nhìn đến hoa cả mắt.
Tất nhiên, hầu hết đều là hàng giả và có rất ít hàng thật trên các quầy hàng trong khu lều.
Tôi vui lên, thầm nghĩ: “Ở đây toàn là đồ giả, đồ của tôi đều là do chính tay tôi sưu tầm, đều là đồ cổ thật, rất nhanh sẽ bán sạch thôi."
Thấy một gian hàng trống trong lều, thế là tôi chuẩn bị dọn đồ bày quầy.
"Này, cậu làm gì đấy?" Một vị chủ quầy đầu hỏi bên cạnh đã ngăn tôi lại.
"Bày quầy," Tôi nói.
"Bày quầy? Đây là quầy hàng của cậu sao mà cậu bày? Đi, đi, oắt con cút khỏi đây nhanh."
Tôi cắn răng nói: "Tôi muốn bày quầy, đây là quầy hàng của anh sao, tôi trả tiền, anh muốn bao nhiêu?"
Người đàn ông đầu trọc lườm một cái, lập tức cười nói: "100 tệ, đưa 100 tệ thì cậu có thể bày quầy."
"Cái gì! Những 100 tệ!"
"Sao đắt thế!"
Hắn liếc xéo mắt nói: “Giá này, không thì đi nhanh, đừng cản trở tôi buôn bán."
Trong túi tôi chỉ còn chưa đến 100, cắn răng mặc cả, tôi đưa cho hắn 90.
Lúc này, cả người tôi chỉ còn lại 3 tệ.
Người đàn ông đầu trọc nhận tiền, cười miết.
Không hề ngờ rằng, tôi mới vừa bày quầy hàng ra, đồ đạc mới bày ra một nửa thì tiếng loa lớn ở chợ đồ cổ bắt đầu vang lên.
"Kính gửi các du khách và thương nhân, Chợ đồ cổ Phan Gia Viên đã đến giờ đóng cửa, các lữ khách xin hãy giữ cẩn thẩn vật phẩm tùy thân và rời khỏi chợ một cách trật tự. Chúc mọi người mua sắm vui vẻ và làm ăn phát đạt."
Tiếng loa vừa vang lên, các chủ quầy hàng xung quanh bắt đầu thu dọn quầy.
Lúc đó tôi ngu cả người, tôi còn chưa bày nữa mà...
Tôi nổi giận đùng đùng nói với người đàn ông đầu trọc: "Anh trả lại tiền cho tôi, bây giờ chợ phải đóng cửa rồi, tôi còn chưa bắt đầu bày ra mà."
"Phì!" Người đàn ông đầu trọc khạc một bãi đờm, mặt lạnh mắng tôi: "Mày bị liệt à, sao không bày! Lều vải đều căng lên rồi! Đây đã tính là bày! Tiền là không thể trả!"
Mắt tôi đỏ hoe, mất kiên nhẫn, tôi nắm lấy cánh tay hắn không buông, hét lên đòi hắn trả lại tiền cho tôi.
"Mẹ kiếp, oắt con!" Hắn đá mạnh vào bụng tôi một cước.
Lúc đó tôi mới 16 tuổi, làm sao đánh lại người này, tôi đau đến không thể đứng thẳng người.
Người xung quanh ngày càng ít đi, ai cũng thu xong chiếc xe ba bánh dắt đi rồi, người đàn ông đầu trọc đá tôi cũng đi rồi.
Tháng chạp âm lịch trời đông giá rét, Bắc Kinh tuy không bằng Mạc Hà, nhưng về đêm cũng rất lạnh.
Bảo vệ chợ dắt chó lớn đến, thấy tôi thu quầy chậm, còn không ngừng thúc giục tôi, nói nếu trễ giờ sẽ phạt tiền tôi.
Ngày ngắn đêm dài, lúc tôi kéo vali ra khỏi chợ thì trời đã tối, tôi vừa lạnh vừa đói, trên người chỉ có 3 tệ.
Ngồi trên chiếc ghế dài bên đường nửa tiếng, tôi hỏi thăm được ở phía Tây cầu Hoa Uy bên kia có một quán net, cách khoảng hai cây.
Tôi lại kéo vali đi tới đó. Không ngờ mới tới quán net hỏi, máy rẻ nhất thâu đêm cũng phải mất 10 tệ. Tôi không đủ tiền.
Ý nghĩ ở lại quán net cũng tan vỡ.
Bên ngoài lạnh vô cùng, tôi thật sự không chịu nổi, nên kéo vali trốn vào một cây ATM tự động của ngân hàng.
Thỉnh thoảng có người vào rút tiền, họ đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Trên mặt đất rất lạnh, tôi khó chịu không ngủ được, nên đội mũ bông vào rồi cuộn tròn trong góc.
Qua hai ba giờ sau, trong mơ mơ màng màng, có người vỗ nhẹ vào tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn, hóa ra là một bà bác khoảng ngoài 50 tuổi, trong tay bà bác này còn dắt một con chó nhỏ màu trắng, đoán chừng là người dân ở khu chung cư gần Kình Tùng.
"Cậu nhóc, trời lạnh như vậy, sao cháu lại ngủ ở đây?"
“Bác mới mua hai cái bánh nướng, còn nóng hổi, nếu cháu không chê thì ăn đi, để ở đây cho cháu nhé," Bà bác lắc đầu rồi đặt túi nilon lên chiếc hộp sắt màu đỏ đựng bình cứu hỏa.
Bà bác để lại đồ rồi bỏ đi, bụng tôi cồn cào vì đói, cuối cùng vẫn cầm túi nilon lên.
Bánh nướng là một loại bánh khô rắc hạt mè, vừa giòn vừa thơm.
Đang ăn, tôi đã khóc.
"Lẽ nào cứ bỏ cuộc như thế này?"
"Quay trở về chẳng phải những người khác sẽ càng coi thường nhà chúng ta hơn sao?"
"Không, không đâu," Tôi hết lần này đến lần khác tự động viên mình: "Hạng Vân Phong, mày nhất định có thể trở thành một người giàu có."
8 giờ sáng, tôi đến Phan Gia Viên lần nữa. Vì không có tiền đóng phí quầy hàng, tôi chỉ có thể kéo vali đi loanh quanh. Thấy có người đang xem đồ sứ, tôi mới đi lên hỏi: “Ông anh, có muốn xem đồ sứ của tôi không, tất cả đều là đồ cổ, giá cả hợp lý thì sẽ bán."
Lúc này, tiếng loa lớn trong chợ lại vang lên.
"Mọi du khách hãy cẩn thận tiểu thương phạm pháp bám đuôi, hãy quản lý tốt tiền của của mình, để tránh bị lừa gạt."
Loa lớn vừa phát ra như vậy, ánh mắt người này nhìn tôi liền thay đổi, rồi vội vàng bỏ chạy.
Hỏi liên tiếp mấy người, ai cũng nghĩ tôi là phần tử ngoài vòng pháp luật, buôn bán lừa đảo.
Sau đó tôi vào một tiệm bán đồ cổ với tâm lý muốn thử một lần rồi hỏi chủ tiệm có thu mua đồ sứ không.
Chủ tiệm thản nhiên nói: “Đồ gì, lấy ra xem xem."
Vui mừng trong bụng, tôi đặt vali kéo nằm ngang, mở ra.
"Ừm, những thứ này không tốt lắm, nhưng ngược lại là đồ cổ. Cặp bình cổ cao này cậu định bán bao nhiêu?" Ông chủ chỉ vào một cặp bình cổ cao màu xanh dương cuối thời nhà Thanh trong vali.
Nuốt nước bọt, tôi thận trọng nói: “Cuối thời nhà Thanh đấy, một cặp có thể đưa... đưa 800 không?"
"Đùa gì vậy? 800!" Ông chủ trừng mắt: "Nhiều nhất đưa cho cậu 150, có bán không?"
“... Một cặp chỉ có 150?" Lòng tôi lạnh buốt.
Tôi thu mua từ miền núi, chịu lạnh chịu đói ngồi tàu ghế cứng vượt hơn 2.000 cây số, thu mua về đã mất 100!
Chỉ kiếm được 50 tệ?
Khi đó tôi tức giận đến đỏ bừng mặt, lập tức gập vali lại. Ông chủ thấy tôi chuẩn bị rời đi liền nói: “Này, cậu đừng hoảng, nếu không được thì tôi đưa thêm cậu 20, 170 thế nào?"
Kiềm chế không phát cáu, tôi cho rằng cái giá mình đưa ra là hợp lý, không ngờ lại chịu sỉ nhục như vậy.
"Ông giữ lại 20 tệ đó mà tự xài đi!"
Người đã tức giận thì không nghe lọt tai, tuổi trẻ tính khí càng nóng, tôi chẳng đoái hoài tới, kéo vali đi thẳng ra khỏi tiệm.
Tôi vẫn chưa bỏ cuộc, định ra ngoài chợ bày bán, kết quả khi ra thì thấy quản lý chợ đang tịch thu đồ, mấy người bán hàng giả dạo đều bị bắt hết.
Tôi sợ đến mức lập tức bỏ ngay ý nghĩ này.
Nhưng trời không tuyệt đường người.
Đúng lúc tôi đang hoàn toàn tuyệt vọng thì gặp một ông lão. Ông lão nói: “Cậu nhóc, ngày mùng 6 ở Phan Gia Viên có rất nhiều người, quầy hàng rất đắt, cậu có thể đến chùa Báo Quốc thử xem, nghe nói các quầy hàng ở đó đều không thu tiền."
Nghe được tin tốt này, tôi nhất thời mừng rỡ, lại kéo vali chạy tới chùa Báo Quốc ở Quảng An Môn.
Quầy hàng không thu phí ở chùa Báo Quốc là cơ hội cuối cùng của tôi.