Yến tiệc linh đình diễn ra. Văn võ bá quan có mặt đông đủ để chúc mừng Kỳ Phong. Hiện nay ngôi vị thái tử hết tám phần là thuộc về hắn nên ai ai cũng mong muốn gây sự chú ý với hắn. Kỳ Phong chẳng buồn quan tâm tới những lời nịnh nọt, tâm trí chỉ quanh quẩn tới việc tìm ra kẻ hạ cổ.
Tiếng bàn tán về ngôi thái tử cũng râm ran suốt bữa tiệc.
“Lần này ngôi thái tử chắc chắc thuộc về tứ điện hạ rồi.”
“Nhưng đại điện hạ cũng tài giỏi không kém. Chỉ trong vòng ba năm đã lôi biết bao nhiêu tham quan vô lại ra ánh sáng, trừng trị thích đáng.”
“Thất điện hạ thì sao? Một vị vua hiền lương là điều dân chúng đều mong mỏi. Hơn nữa việc xử lý bọn tham quan cũng có một phần công lao của ngài ấy.”
Khắc Phong nghe văn võ bá quan liên tục nhắc tên ba huynh đệ của mình, trong lòng vô cùng buồn bực. Hắn nâng ly hướng Kỳ Phong, miệng cười nhưng lòng không cười:
“Chúc mừng tứ đệ đã khải hoàn quay về.”
“Đa tạ tam ca.”
Khắc Phong nhìn quanh một hồi rồi hỏi:
“Chuyện vui thế này, sao sáng giờ không thấy thất đệ đâu nhỉ?”
Kỳ Phong mỉm cười nói:
“Hạo Phong sáng nay trong người không được khoẻ nên không tham dự yến tiệc được.”
“Tiếc thật. Hiếm khi có dịp mọi người tề tựu đông đủ thế này.”
Nghinh Phong ngồi kế bên lên tiếng:
“Đúng là dịp hiếm có. Huynh đệ ta cùng cạn chén chúc mừng tứ đệ nào!”
Kỳ Phong cạn ly rồi, tiếp tục lặng im quan sát xung quanh. Hoàng đế không lập nhiều phi tần. Hiện giờ chỉ có Trang Quý Phi cai quản hậu cung. Tần Phi không có con cái. Hiền Phi là mẫu phi của tam công chúa đã xuất giá tận Vân quốc xa xôi. Còn có Thục Phi là mẫu phi của Khắc Phong, Yến Phi là mẫu phi của Mặc Phong. Nghinh Phong và Ngọc Phong là huynh muội ruột, cũng như Hạo Phong, mất mẹ từ nhỏ. Những người khác không được sủng hạnh nên không có con cái.
Tất cả những phi tần ở đây, hiện tại ai cũng mang chiếc mặt nạ xinh tươi như hoa, không ngờ tới lại có kẻ tâm địa hiểm độc như rắn rết.
Khi yến tiệc qua đi, Kỳ Phong nôn nóng quay về Thanh Phong điện, thấy Hạo Phong đã tỉnh, hắn không tự chủ được nhào tới ôm lấy chàng:
“Ta chỉ ước rằng đệ không bao giờ ngủ. Vì mỗi lần đệ ngủ, ta đều lo sợ đệ không tỉnh dậy nữa, cứ thế rời bỏ ta…”
Hạo Phong mỉm cười xoa đầu hắn:
“Đệ sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu. Huynh đừng lo.”
Kỳ Phong chầm chậm leo lên giường. Hạo Phong kinh ngạc thốt lên:
“Huynh làm gì vậy?”
“Ôm đệ ngủ. Lần này cấm đuổi ta.”
Hạo Phong không phản kháng, ngượng ngùng nằm xuống bên cạnh hắn. Kỳ Phong bất ngờ ôm chàng vào lòng, siết thật chặt. Chàng có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp cùng tiếng tim đập loạn nhịp của hắn. Bản thân chàng cũng bắt đầu thấy cả người mềm nhũn, mất hết sức lực. Chàng vừa lo sợ vừa muốn ở bên hắn mãi như thế này.
Kỳ Phong không kiêng dè đưa tay khơi chiếc cằm của chàng lên, áp môi hắn vào môi chàng. Hạo Phong thấy cả người chấn động như bị sét đánh, muốn vùng ra nhưng đã bị hắn giữ chặt, triền miên quấn lấy đầu lưỡi không ngừng ngọ nguậy của chàng.
Dẫu biết là sai trái, là điên rồ, nhưng chàng nguyện sai một lần, để có chết cũng không ân hận. Hạo Phong nhắm tịt mắt lại, đón nhận nụ hôn ngọt ngào. Bờ ngực lạnh băng chợt cảm nhận được hơi ấm. Định thần lại, đã thấy các ngón tay của Kỳ Phong len lỏi vào bên trong, sờ loạn. Lúc này đây chàng vừa muốn kháng cự, vừa muốn đắm chìm trong mật ngọt. Không khí như bị tước đoạt khiến chàng khó thở. Vì cớ gì nằm trong lòng người nọ rồi nhưng trái tim lại đau đến vậy?
Kỳ Phong lúc này mới rời khỏi bờ môi ấm áp kia, hôn nhẹ lên trán chàng.
“Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau, Lâm Y chạy tới báo tin, những người tham dự buổi yến tiệc hôm qua, đã có một người mang triệu chứng cảm sốt khó thở. Kỳ Phong nóng ruột hỏi:
“Là ai?”
Lâm Y ngập ngừng không nói càng làm hắn như ngồi trên đống lửa, quát lớn:
“Nói!”
“Bẩm điện hạ… là… Trang Quý Phi…”
Kỳ Phong nghe như sét đánh ngang tai. Nghĩ lại, Trang Quý Phi xưa kia đã từng ở Mộc quốc hai năm, có mối quan hệ thân thiết với công chúa Mộc quốc. Hắn đã bao nhiêu lần xua đi ý nghĩ nàng là thủ phạm trong đầu, nhưng lẽ nào ông trời lại tàn nhẫn như vậy sao?
“Tìm ra và giết kẻ hạ cổ, dùng trái tim làm thuốc giải.”
Lời nói của Trương y sư văng vẳng bên tai, khiến toàn thân hắn chao đảo, đứng không vững. Lâm Y hốt hoảng chạy lại đỡ lấy:
“Điện hạ… ngài không sao chứ?”
Kỳ Phong khẽ đẩy Lâm Y ra, loạng choạng đi đến tràng kỷ, ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
“Ngoài mẫu phi, còn ai mắc bệnh không?”
Lâm Y cúi mặt đáp:
“Dạ hiện tại thì chưa thấy.”
Lời này của y như muốn lấy mạng Kỳ Phong, hắn ngã hẳn lưng vào ghế, xua tay nói:
“Thôi được rồi, ngươi lui ra đi.”
Lâm Y đi rồi, Kỳ Phong mới lảo đảo đứng lên, bước vào sương phòng nơi Hạo Phong còn đang say giấc, thẫn thờ ngồi xuống bên giường, vuốt nhẹ gương mặt chàng. Kỳ Phong được rèn luyện phải có một trái tim sắt đá. Nhưng hắn không làm được. Kể từ khi gặp Hạo Phong, trái tim hắn đã được cảm hoá. Từ lúc tiểu tiên tử ấy bước vào cuộc đời, hắn mới nhận ra trái tim con người vốn rất mềm yếu. Sục sôi trong đó là dòng chảy nóng bỏng, biết đau đớn, biết tổn thương, biết rỉ máu…
Nếu quả thực Trang Quý Phi là kẻ hãm hại Liên Quý Phi và Hạo Phong, hắn không dám nghĩ tới kết cục. Lựa chọn ai, từ bỏ ai đối với hắn cũng thật tàn khốc. Kỳ Phong nắm chặt bàn tay, bờ vai không tự chủ rung lên.
Lúc này, Hạo Phong mở mắt ra, thấy sắc mặt Kỳ Phong tái nhợt lo lắng không thôi. Chàng nói:
“Ca ca, huynh nên nghỉ ngơi đi.”
Kỳ Phong gục mặt xuống ngực chàng, giọng nói run run:
“Ta phải làm sao đây?”
Hạo Phong vòng tay qua ôm lấy hắn:
“Hôm nay huynh lạ quá… Có chuyện gì vậy?”
Đôi mắt Kỳ Phong đầy tia máu, khẽ nói:
“Ta không muốn mất đệ…”
Hạo Phong càng khó hiểu hơn, vỗ vỗ tấm lưng thường ngày to lớn vững chải nhưng hôm nay vô cùng yếu ớt của hắn:
“Không tìm được kẻ hạ cổ sao? Số phận đã an bài… được chết bên huynh đệ không còn gì hối tiếc.”
Chàng vừa dứt lời, Kỳ Phong vội ngồi bật dậy:
“Không, ta nhất định không để chuyện đó xảy ra!”
Nói rồi hắn liền đứng lên:
“Có tội phải bị trừng phạt. Dù có là hoàng đế, là ông trời ta cũng sẽ moi trái tim kẻ đó ra dâng cho đệ.”
Kỳ Phong không đợi chàng trả lời, vội quay lưng đi. Ra khỏi sương phòng, hắn căn dặn Lâm Y:
“Tìm Trương y sư, nói ông ấy tới Thanh Mai điện, gấp!”
Không lâu sau, Kỳ Phong đã có mặt tại Thanh Mai điện. Cung nữ Hồng Hoa gặp hắn, cung kính cúi chào. Kỳ Phong phất tay, hỏi:
“Mẫu phi ta thế nào rồi?”
“Bẩm điện hạ, sau yến tiệc, nương nương bỗng nhiên sốt cao, hiện giờ đang nghỉ ngơi.”
Kỳ Phong không trả lời, liền đi vào trong. Thấy Trang Quý Phi thường ngày dung mạo như hoa, xinh đẹp sắc sảo, nay vì bệnh mà tiều tuỵ đi nhiều, hắn không tránh khỏi đau xót.
Trang Quý Phi vừa thấy hắn, liền ngoảnh mặt đi, hừ lạnh:
“Sao không ở Thanh Phong điện chăm sóc cho đệ đệ yêu mà đến đây để làm gì? Hay là con đến xem ta sắp chết hay chưa? Ta chết rồi sẽ không ai ngăn cản các ngươi, không ai lải nhải bên tai nữa?”
Kỳ Phong không ngờ nàng lại phản ứng mạnh như thế này, nhất thời ngây ra. Vốn dĩ tới đây, kéo theo Trương y sư bắt mạch kiểm tra xem có phải chính nàng là cổ chủ hay không. Nhưng nhìn nàng như vậy, hắn khó lòng thực hiện ý định.
Trang Quý Phi cười mỉa mai:
“Ta đang tự hỏi nếu ta và nó cùng lúc nguy hiểm đến tính mạng, thì ngươi chọn ai bỏ ai đây?”
Kỳ Phong nghe xong trong lòng chấn động. Vừa mới đây hắn còn rất quyết tâm, làm một đứa con bất hiếu, nhưng nhìn người mẹ đang đau ốm trên giường bệnh, hắn lại lung lay rồi…
Nhưng tại sao bỗng dưng nàng lại hỏi những lời này? Chẳng lẽ nàng đã đoán được ý định của hắn nên đang thăm dò?
Kỳ Phong nghe đầu óc hỗn loạn, không dám nghĩ nữa. Bên hiếu bên tình, chọn ai, bỏ ai, đối với hắn mà nói đều là việc tàn nhẫn nhất trên đời. Nhưng mà, là con người, lẽ ra không được phép hãm hại đồng loại. Dù nàng có công dưỡng dục, dù tất cả những gì nàng làm đều vì hắn, nhưng nếu nàng có tội, thì hắn nhất định bắt nàng đền tội. Còn về phần hắn thì…
Trang Quý Phi cắt đứt mạch suy nghĩ của Kỳ Phong, nói như sát muối vào tim hắn:
“Sao? Ngươi rốt cục vẫn chọn người dưng nước lã, bỏ mặc mẫu phi đúng không?”
Kỳ Phong đưa một tay ôm đầu, chân mày chau lại. Hắn không thốt lên được lời nào, bên tai chỉ văng vẳng lời chì chiết của Trang Quý Phi.
Cùng lúc đó Trương y sư vừa có mặt. Trang Quý Phi nhìn thấy gương mặt xấu xí của y, nhất thời kinh hãi. Kỳ Phong như được giải nguy, nhẹ giọng nói:
“Đây là Trương y sư nổi tiếng nước ta. Con dẫn ông ấy tới xem bệnh cho mẫu phi.”
Nói rồi hắn ra hiệu cho Trương y sư tới bắt mạch cho Trang Quý Phi.
Ai ngờ y chưa kịp động tay, đã nghe bên ngoài một trận xôn xao:
“Thất điện hạ, ngài làm gì vậy? Xin dừng bước! Chưa có sự cho phép của nương nương, ngài không được vào trong.”
Kỳ Phong nghe cung nữ gọi tên Hạo Phong liền bước ra ngoài. Không hiểu tại sao Hạo Phong lại biết hắn ở đây mà tìm tới.
Sắc mặt chàng tái nhợt, hơi thở gấp gáp, dáng đi xiêu vẹo, như thể chỉ cần một tác động nhỏ cũng đủ để chàng ngã quỵ. Kỳ Phong vội đỡ lấy chàng:
“Sao đệ lại tới đây?!”
Hạo Phong cúi người điều tiết hơi thở, hổn hển nói:
“Huynh… tuyệt đối không được làm vậy! Người đó là mẫu phi của huynh!”
Khi nãy, Kỳ Phong vừa quay đi, chàng có chút nghi ngờ, liền gọi Tiểu Thanh vào hỏi hắn đã đi đâu. Tiểu Thanh dĩ nhiên không dám nói, chỉ ậm ừ đánh trống lãng. Nhưng Hạo Phong là người thông minh, thái độ của Kỳ Phong và Tiểu Thanh đã nói lên tất cả. Chàng liền lao xuống giường, mặc kệ Thạch Đầu và Tiểu Thanh ngăn cản, quyết tâm dùng sức tàn đi đến Thanh Mai điện.
Kỳ Phong giả vờ như không biết gì, nói:
“Đệ đang nghĩ gì vậy? Ta chỉ nhờ Trương y sư xem bệnh cho mẫu phi mà thôi.”
Hạo Phong vùng tay ra khỏi hắn:
“Huynh đừng lừa đệ. Huynh gọi Trương y sư tới đây để xác minh có phải Trang Quý Phi là cổ chủ không chứ gì?”
Kỳ Phong cúi mặt không đáp. Hạo Phong lại nói:
“Nếu kết quả đúng là bà ấy thì huynh định làm gì? Huynh tính vì đệ làm người con bất hiếu ư? Huynh nghĩ rằng đệ sẽ sống vui vẻ khi phải moi tim thân mẫu của huynh làm thuốc giải sao?”
Kỳ Phong lúc này mới lên tiếng:
“Ta tự có cách của mình. Đệ đừng làm loạn. Trương y sư, ông mau vào trong, kiểm tra xem thế nào.”
Hạo Phong bất ngờ lôi từ trong người thanh chuỷ thủ mà chàng thường mang theo bên mình, chĩa vào ngực trái, quát lên:
“Dừng lại!”
Kỳ Phong cả kinh thốt lên:
“Đệ tính làm gì?”
“Huynh nghe lời đệ, đừng truy cứu nữa, quay về đi.”
Kỳ Phong nhìn con dao trên tay chàng, trong lòng chấn động, cố sức giải thích:
“Ta quả thực… chỉ muốn Trương y sư xem bệnh cho mẫu phi thôi mà. Đệ bỏ dao xuống đi.”
Hạo Phong lắc đầu:
“Đệ bệnh chứ đầu óc không ngốc. Nói cho đệ biết, nếu Trang Quý Phi thực sự là thủ phạm, thì huynh định làm gì?”
Kỳ Phong chẳng biết sẽ trả lời như thế nào. Ý định của hắn, không thể nói. Hạo Phong lại nói:
“Với tính cách của huynh, đệ thừa hiểu huynh sẽ làm gì. Huynh sẽ moi tim của mẹ mình, làm một đứa con bất hiếu. Sau đó… sau đó…”
Nói tới đây, bàn tay chàng run rẩy siết chặt cán dao:
“Huynh sẽ từ bỏ luôn cả mạng sống của mình để bồi tội với bà ấy! Đệ nói có đúng không?”
Kỳ Phong bị nói trúng tim đen, không thốt ra được nửa chữ. Giọng nói của Hạo Phong lúc này bỗng trở nên yếu dần:
“Nếu Trang Quý Phi là cổ chủ, huynh hy sinh mạng sống của hai mẫu tử. Nếu bà không phải, đệ không còn thời gian nữa... Trước sau gì cũng có người ra đi, vậy thì… để đệ đi một mình là được rồi…”
Chàng nói rồi nâng con dao lên, lấy hết can đảm, đâm thẳng vào nơi trái tim mình.
“Không!!!”