Hạo Phong bị chạm vào nơi nhạy cảm, thoáng rùng mình, ngã vật ra đằng sau, lập tức có một bàn tay đỡ lấy gáy chàng. Không khí trên đôi môi căng mọng một lần nữa bị tước mất.
Kỳ Phong không nhân nhượng rê lưỡi xuống yết hầu đang chuyển động bên trong chiếc cổ yêu kiều kia, từ từ trượt tới hai quả anh đào lấp lánh nước.
“Dừng lại đi… ca ca…”
Kỳ Phong nhíu mày đưa tay che miệng chàng lại, lau đi dòng chỉ bạc lóng lánh nơi bờ môi:
“Ta thà làm trái thiên mệnh, nguyện rơi xuống mười tám tầng địa ngục, thậm chí hồn phi phách tán, còn hơn nhìn đệ bị đau đớn giày vò đến chết.”
Hạo Phong lắc đầu dữ dội, chất lỏng ấm nóng từ khoé mắt rơi xuống ngón tay của hắn. Kỳ Phong vươn thẳng người dậy, nếm lấy hương vị mằn mặn đọng lại trên đôi môi chàng, khẽ khàng nói:
“Đừng khóc… Chuyện này có hai ta biết thôi, đệ chỉ cần làm theo lời ta, được chứ?”
Dứt lời, hắn liền cúi xuống, vươn đầu lưỡi quấn quanh dục vọng từ nãy tới giờ vẫn chưa chịu ngủ yên kia. Hạo Phong không thể ngờ tới hành động này của ca ca, liên tục ngọ nguậy thân mình, hai chân quẫy đạp làm nước văng tung toé. Nhưng dược liệu quá mạnh, chỉ làm chàng phản ứng ở những giây phút đầu. Sau đó, cảm giác ấm áp bên dưới khiến chàng đê mê phủ phục trước người nọ. Cơ thể rã rời không cách chi điều khiển theo ý mình, cong lên tựa một vầng trăng khuyết mang sức mê hoặc khó cưỡng.
Chẳng mấy chốc ngọc hành đã bị bao phủ, thắt chặt, tủi hờn mà rơi ra những giọt lệ tình ái. Người trước mặt không còn sức chống cự, xụi lơ để mặc hắn làm loạn. Kỳ Phong đứng lên, một lần nữa kéo chàng xuống nước, hai cơ thể quấn vào nhau, như muốn tan chảy theo dòng nước.
Hạo Phong nhắm tịt mắt không dám nhìn thẳng vào hắn. Chàng hận bản thân ngu ngốc, không lường trước được hậu quả khi dùng thuốc, cứ nghĩ tự mình sẽ giải quyết được, ai ngờ đau đớn đến phát ngất, suýt chết đuối trong bồn tắm. Giờ lại cùng với ca ca của mình làm chuyện đại nghịch bất đạo, thiên địa bất dung như vậy…
Chàng ngã người vào bờ vai của Kỳ Phong, hai mắt mờ mịt, chỉ nhìn thấy hơi nước bốc lên, nghĩ rằng đã xong rồi thì hậu đình truyền đến một trận đau nhói. Hạo Phong mở to mắt, hoảng loạn nhìn Kỳ Phong. Từ lúc nào, ngón tay của hắn đã xâm nhập vào bên trong nơi tư mật của chàng.
“Ca ca… Huynh?”
Y Phục của Kỳ Phong gần như được cởi bỏ, phần trên không còn lớp vải che phủ, lộ ra thân hình tráng kiện. Trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, hắn cười như mếu nói:
“Xin lỗi, Hạo Phong. Ta cứ nghĩ giúp đệ giải quyết chuyện này là xong rồi, nhưng… chính ta cũng…”
Hắn nhìn dục vọng của bản thân từ nãy giờ không ngừng phát triển, biết rằng chẳng thể dừng lại được nữa. Hạo Phong kinh hãi vẫy vùng:
“Rút ra!”
“Không kịp rồi…” Giọng Kỳ Phong khàn khàn.
Một ngón tay nữa đã chui tọt vào trong, khuếch đại vùng đất nhỏ chưa được khai phá. Hạo Phong thở không ra hơi, đưa tay đấm vào ngực hắn:
“Chúng ta không thể! Huynh dừng lại… Đệ xin huynh!”
Kỳ Phong hổn hển nói:
“Con đường này là ta tình nguyện bước lên, quyết không ân hận.”
“Không…”
Kỳ Phong rút hai ngón tay ra, nâng cả người chàng dậy, hai chân đưa lên bấu chặt hai bên hông của hắn. Sau đó một thanh sắt nóng rực đâm vào hoa cúc. Từng nếp gấp co thắt kịch liệt, cơ thể chàng như bị xuyên thủng, đứt từng đoạn ruột.
“A… ca ca… đừng mà…”
Hạo Phong thét lên rồi im bặt, toàn thân mềm rũ đổ gục.
“Hạo Phong?”
Kỳ Phong hốt hoảng lay chàng dậy. Hạo Phong từ từ tỉnh lại, phát hiện ra mình chưa thể thoát ra khỏi cơn ác mộng. Vật ấy của Kỳ Phong vẫn đang ở bên trong chàng, ấm áp thân yêu đến độ muốn phá nát trái tim chàng.
Hạo Phong ân hận rồi, lẽ ra chàng không nên nhận lời thi đấu với Thuận vương mới phải. Lẽ ra nên bảo Kỳ Phong trực tiếp đem quân san bằng Hoả Quốc. Có như vậy thì chàng và hắn sẽ không rơi vào tình cảnh tréo ngoe như hôm nay.
Kỳ Phong dịu dàng ôm lấy chàng:
“Ta xin lỗi…”
Từng đợt thúc mạnh bên dưới như nhát dao đâm Hạo Phong đến trọng thương. Bao nhiêu kìm nén, bao nhiêu nỗi niềm chôn giấu phút chốc vỡ tan thành những tiếng nức nỡ nhói lòng. Cuối cùng Hạo Phong đành buông xuôi, nhắm chặt hai mắt chờ đợi cơn ác mộng qua đi. Dường như bao nhiêu rượu chàng uống trước đó cứ theo cơ thể dần thoát ra ngoài. Men rượu phả vào mặt, ý thức dần trở nên mơ hồ, giờ phút này chàng chỉ muốn vĩnh viễn biến tan theo dòng nước…
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, vừa nhìn thấy gương mặt Kỳ Phong, Hạo Phong vội vàng quay vào trong, lấy chăn trùm kín mặt. Chàng không còn mặt mũi nào đối diện với hắn nữa. Chuyện đêm qua là cơn ác mộng cả đời này chàng không muốn nhớ lại. Kỳ Phong kéo chăn ra, ân cần hỏi:
“Đệ còn đau không? Ta sẽ nói Trương y sư mang ít thuốc bôi…”
“Không cần!” Hạo Phong giật tấm chăn trở lại, rồi hạ giọng: “Đệ không đau, huynh đi ra ngoài đi.”
“Ta giúp đệ thay y phục.”
Hạo Phong thực sự nổi cáu, đến nước này mà hắn vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra?
“Đệ nói huynh đi ra ngoài! Hiện giờ đệ không muốn thấy mặt huynh nữa!”
Kỳ Phong thấy sắc mặt chàng tái nhợt, không muốn chọc giận chàng thêm, đành miễn cưỡng đứng dậy.
Vừa bước ra khỏi phòng, hắn đã thấy Trương y sư đứng bên ngoài từ bao giờ. Kỳ Phong lập tức kéo ông lại hỏi:
“Rốt cục ông đã cho Hạo Phong uống thứ gì?”
Trương y sư kinh ngạc nhìn Kỳ Phong:
“Ngài…”
“Nói!” Kỳ Phong nói như quát.
Trương y sư thở dài rồi đáp:
“Thuốc này có thể giúp ngàn ly không say, nhưng tác dụng phụ của nó… chẳng khác nào xuân dược. Uống càng nhiều rượu, dược tính càng mạnh.”
Kỳ Phong nghiến răng:
“Tại sao lại giấu ta?”
“Thất điện hạ dặn thần không được nói. Ngài ấy bảo sẽ tự mình giải quyết.”
“Tự mình giải quyết? Ông có biết đệ ấy vì tự mình giải quyết mà suýt mất mạng không?”
Trương y sư kinh ngạc hỏi:
“Nói vậy… ngài đã bắt gặp thất điện hạ… Ngài đã…”
Kỳ Phong lãng tránh câu hỏi của ông, liền nói:
“Ông mau vào khám cho đệ ấy đi. Hôm qua… ta có hơi mạnh tay…”
Trương y sư tức tốc bước vào, liền nhìn thấy Hạo Phong cuộn tròn trong chăn, toàn thân không ngừng run rẩy, lo lắng hỏi:
“Điện hạ? Ngài thấy trong người thế nào rồi?”
Hạo Phong nghe giọng của ông, liền quay mặt lại. Trương y sư nhìn đôi mắt sưng húp của chàng mà giật mình. Chàng bần thần đáp:
“Cơ thể không có gì bất thường. Nhưng chỗ này…” Hạo Phong chỉ vào ngực trái: “Chỗ này như muốn nổ tung. Đau đớn không chịu nổi.”
Trương y sư cầm tay chàng bắt mạch, trầm ngâm hỏi:
“Ngài đã rung động trước tứ điện hạ rồi sao?”
Hạo Phong cúi mặt:
“Ta phải làm sao đây? Ta đã muốn chôn chặt tình cảm này vào tận đáy lòng, nhưng không thể ngăn được mong muốn gần gũi huynh ấy… Để rồi giờ đây gây hậu quả không thể vãn hồi…”
Hạo Phong suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
“Lẽ ra ta nên đồng ý gả cho tên Thuận vương ấy, như vậy sẽ không dẫn đến tình cảnh của ngày hôm nay. Trương y sư, ông nói đi, hay là ta đi gặp Thuận vương, kết thúc hoà đàm, ở lại Hoả Quốc…”
Trương y sư lắc đầu:
“Ngài đừng làm bậy, phải nghĩ thoáng lên. Tất cả là do duyên số. Đôi khi, có những chuyện ta nghĩ là đúng nhưng lại thành sai. Cũng có những chuyện hiển nhiên thấy sai, nhưng thực ra hoá thành đúng.”
Hạo Phong khó hiểu nhìn ông. Ông lấy ra một miếng ngọc bội. Trên miếng ngọc có khắc một chữ “Hạo”.
“Tặng cho ngài.”
“Tại sao lại tặng cho ta? Và tại sao ông lại có miếng ngọc khắc tên ta?”
Trương y sư mỉm cười:
“Sau này ngài sẽ hiểu.”
Hạo Phong nằm trên giường cả buổi trời, nghe thấy Thuận vương sau một đêm say bí tỉ đã tỉnh lại và đến tìm mình, chàng vội vàng đứng dậy, thay y phục chỉnh tề tiếp đón.
Thuận vương bước vào mang vẻ mặt hầm hầm, nắm lấy vai chàng, gặn hỏi:
“Rõ ràng là ngài đã lừa bổn vương. Không thể nào có chuyện hoang đường đến vậy!”
“Ta lừa ngài làm gì? Ngài thua thì mau nhận thua đi.”
“Nếu không lừa bổn vương, thì ngay tại đây uống hết vò rượu này!”
Thuận vương vừa nói vừa ra lệnh cho tuỳ tùng mang lên một vò rượu. Hạo Phong nghe mùi rượu từ xa đã thấy xây xẩm mặt mày, nếu nốc cạn vò rượu này thì e rằng cơ thể chàng không chịu nổi mất. Cuối cùng, chàng đành đánh bài ngửa với hắn:
“Rượu này ta không thể uống.”
“Ngài sợ lộ tẩy sao?”
Hạo Phong cười:
“Việc gì ta phải sợ lộ tẩy? Ngài nhìn lại tờ cam kết đi, có đoạn nào nói rằng ta không được phép dùng thủ đoạn để thắng ngài cơ chứ?”
Thuận vương lúc này mới ngớ người ra, quả thật trên cam kết không cấm dùng thủ đoạn để giành chiến thắng.
Hạo Phong chờ đợi Thuận vương nổi trận lôi đình, trực tiếp phát động chiến tranh. Nhưng gã không những không tức giận, mà bỗng dưng phá ra cười:
“Khá lắm! Xem như lần này bổn vương thua rồi! Thất điện hạ, càng lúc ngài càng khiến ta không thể rời mắt. Bổn vương chấp nhận tái ký hiệp ước. Ba năm sau gặp lại, bổn vương nhất định phải có được ngài!”
Hạo Phong như trút bỏ được gánh nặng, mỉm cười nói:
“Hy vọng khi ấy ngài đã tìm được định mệnh, không còn hứng thú với ta nữa.”
Hoà đàm kết thúc thuận lợi đến không ngờ. Ngày hôm sau sứ đoàn lên đường quay trở về. Nhưng Hạo Phong không muốn ngồi chung ngựa với Kỳ Phong, nhất định phải tìm một con ngựa mới.
Trớ trêu thay, phần hạ thân của chàng vẫn còn đau nhức, không thể tự mình cưỡi ngựa. Kỳ Phong không kiêng dè ôm chàng phóng lên lưng ngựa, mặc chàng phản kháng dữ dội.
Hắn sờ trán chàng, nghiêm giọng nói:
“Đừng náo loạn nữa. Đệ sốt rồi, giờ đi với ta, hay ở lại vài ngày dưỡng bệnh cùng với tên Thuận vương háo sắc kia?”
Hạo Phong nghĩ tới việc phải đối mặt với Thuận vương, liền ngồi im không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, đánh một giấc thật say suốt một quãng đường dài.