Kể từ khi rời Tuỳ Phong điện, trong đầu Thuận vương luôn quẩn quanh hình ảnh của nam nhân kia. Vẻ mặt đang ngập tràn hạnh phúc bỗng chốc nhuốm màu thất vọng của y chẳng hiểu sao cứ ám ảnh gã mãi không thôi. Nhưng lúc sáng vội vàng rời đi, gã vẫn chưa biết y là ai? Lỡ mà y là hoàng tử Phong Quốc hoặc vương tôn công tử nào đó thì rắc rối to rồi. Nghĩ tới đây, gã nhấp nhỏm không yên đi qua đi lại mãi. Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng thái giám hô to:
“Hoàng thượng giá lâm.”
Thuận vương nghe hoàng đế tới, không tránh khỏi giật mình. Vậy là suy đoán của gã không sai. Phen này lành ít dữ nhiều rồi. Gã nhẹ tặc lưỡi, rồi bước ra nghênh đón.
Hoàng đế từ bên ngoài bước vào. Thuận vương tươi cười niềm nở chấp tay cung kính chào. Hoàng đế liếc nhìn gã, môi hơi nhếch lên không nhìn ra cảm xúc, cất tiếng hỏi:
“Tối qua… ngài ngủ ngon chứ?”
Thuận vương đáp:
“Ngủ rất ngon. Cảm ơn bệ hạ đã quan tâm.”
Hoàng đế lại hỏi:
“Trẫm nghe nói, Thuận vương đã có một đêm rất cao hứng với một nam nhân trong hoàng cung của trẫm.”
Sắc mặt Thuận vương khẽ biến, vội cười giả lả:
“Hoàng thượng thật biết nói đùa, bổn vương sao có thể làm càn như vậy.”
“Ngài không cần phải giấu diếm, ai cũng thấy ngài nửa đêm chạy tới chỗ hắn, sáng sớm mới trở ra, quần áo còn chưa chỉnh đốn ngay ngắn.”
Thuận vương vẫn một mực chối đây đẩy:
“Đêm khuya thanh vắng, chắc bọn họ trông gà hóa cuốc thôi.”
Hoàng đế lúc này mới mỉm cười, ý cười vừa nhu hòa vừa mang một mối hiểm hoạ khôn lường:
“Ngài không cần che giấu. Hắn chỉ là nam phi bị thất sủng. Đang lúc trẫm muốn tìm cách tống đi. Nếu ngài có hứng thú, trẫm sẽ tặng cho ngài.”
Thì ra chỉ là một nam phi thất sủng, làm gã lo lắng thấp thỏm không yên từ sáng tới giờ. Món đồ chơi này tuy không xinh đẹp bằng Hạo Phong, nhưng hương vị cũng không tệ. Nếu được tặng thì dại gì không lấy. Âu chỉ là bổ sung một món đồ trong bộ sưu tập mỹ nam của gã mà thôi. Nghĩ tới đây, Thuận vương liền vui vẻ nói:
“Hôm qua, quả thật bổn vương say quá nên không hề biết đó là nam phi của ngài. Nếu hoàng thượng không trách tội, thì bổn vương sẽ nhận hắn về Hỏa Quốc, đối xử thật tốt.”
Thuận vương vừa dứt câu, hoàng đế ngay lập tức nổi trận lôi đình, quát lên:
“Khá lắm, nói vòng quanh không nhận, trẫm tặng cho thì người liền lấy. Ngươi có biết hắn là ai không? Người đâu?”
Thuận vương giật mình nhìn vẻ mặt đáng sợ của hoàng đế, chợt ngó xung quanh, đã thấy gần chục tên thị vệ vây quanh mình. Hoàng đế lại nói tiếp:
“Con trai của trẫm là để ngươi đùa giỡn sao? Bắt hắn lại! Ngay lập tức chinh phạt Hỏa Quốc!”
Lúc này Thuận vương mới biết mình chọc phải ổ kiến lửa rồi, vội nói:
“Bệ hạ, có gì từ từ nói, không nên manh động.”
Hoàng đế không buồn nghe gã giải thích, lạnh lùng bảo:
“Mau giải đi!”
Thuận vương đâu dễ dàng bị ức hiếp, vài chưởng của gã đã hất văng những gã thị vệ ra xa. Bên cạnh đó, tùy tùng đi bên cạnh gã cùng đồng loạt xông lên thủ thế. Thuận vương không những không xấu hổ, còn nhếch môi cười:
“Là do hắn tự nguyện. Sao lại trách một mình bổn vương cơ chứ?”
Thuận vương vừa dứt câu, nét mặt hoàng đế khẽ biến đổi. Gã tiếp tục biện minh:
“Bổn vương thừa nhận mình say rượu đi nhầm chỗ, nhưng hắn không hề chống cự, mà còn tình nguyện sà vào lòng bổn vương.”
Hoàng đế nghe tới đâu, giận run người tới đó. Nhưng vẻ mặt tự tin của gã không giống như đang bịa chuyện. Thuận vương vẫn giữ nụ cười nửa môi:
“Nếu ngài không tin, thì đi hỏi đích thân hắn xem.”
Hoàng đế nắm chặt hai tay, gằn giọng quát:
“Một lũ ăn hại, không trói nổi một tên Thuận vương? Chẳng lẽ để trẫm ra tay?”
Bọn thị vệ thấy hoàng đế thực sự nổi giận, lập tức đứng dậy vây quanh Thuận vương và thuộc hạ. Thuận vương ban nãy còn tỏ vẻ lo lắng, nhưng hiện tại lại trưng ra bộ mặt xấc láo không sợ trời không sợ đất. Chẳng những vậy, mà gã còn ra hiệu cho thuộc hạ lui xuống, tự nguyện dang rộng hai tay, mặc cho thị vệ giải đi.
Tại Tùy Phong điện, Mặc Phong sau một ngày mê man trên giường bệnh, cuối cùng cũng tỉnh lại. Đập vào mắt y là gương mặt băng lãnh đến đáng sợ của hoàng đế. Y hoảng hốt nhìn xuống thân thể mình, quần áo đã được mặc gọn gàng. Vết thương bên dưới hình như cũng đã được xử lý rồi. Đồng nghĩa với việc hoàng đế, à không, tất cả mọi người đều đã biết được tình trạng đáng xấu hổ của y. Mặc Phong không còn mặt mũi nào nhìn hoàng đế, vội vàng ngồi bật dậy, toan bước xuống giường. Hoàng đế vội ngăn lại:
“Cơ thể còn rất yếu, con còn muốn đi đâu?”
Mặc Phong quỳ gối trên giường, cùi đầu nói:
“Nhi thần đáng chết! Đã làm chuyện xấu hổ với hoàng tộc. Mong phụ hoàng trách tội!”
Hoàng đế đỡ y ngồi dậy, nhẹ giọng nói:
“Chuyện hôm qua, con cứ nói là do bị Thuận vương ép buộc. Nhân cơ hội này, trẫm sẽ san bằng Hỏa Quốc, để xem hắn còn hống hách được nữa hay không.”
Mặc Phong nghe hoàng đế nói vậy trong lòng cả kinh, nắm lấy tay hắn cầu xin:
“Phụ hoàng, dù gì hôm đó là do hắn say rượu. Nhi thần cũng có một phần trách nhiệm. Nếu vì chuyện xấu hổ của nhi thần mà liên lụy đến những người vô tội của Hỏa Quốc thì nhi thần sẽ ăn năn cả đời. Mong người xem xét.”
“Ngươi... lại muốn bao che cho cái tên man rợ ấy?”
Mặc Phong cúi mặt, xấu hổ nói:
“Phụ hoàng khai ân, là con đã nhìn trúng hắn ta.”
Hoàng đế bị làm cho tức điên. Đứa con trai này luôn làm cho hắn phải lo lắng nhất. Từ nhỏ đã không được thông minh sáng dạ như những đứa con khác, giờ ngay cả chuyện tình cảm cũng ngu ngốc như vậy. Rõ ràng tên Thuận vương đó chỉ xem y như trò đùa, vậy mà giờ còn cầu tình cho gã.
Im lặng một lúc, hoàng đế đứng lên, hậm hực bỏ đi. Mặc Phong không đoán được ý định của hắn, trong lòng thấm thỏm khó yên. Tối đó, y lẻn vào nhà giam nơi giam giữ Thuận vương. Thuận vương tinh thần vẫn vô cùng thoải mái, ngồi xếp bằng trên chiếc giường được xây qua loa bằng gạch vôi, hay tay đặt lên hai đầu gối, thẳng lưng nhắm mắt dưỡng thần.
Mặc Phong đối với hình dáng và biểu tình này của gã càng thêm bị thu hút, đứng ngây ngẩn một hồi lâu bên song sắt. Một kẻ ngạo mạn như Thuận vương mà lại bỏ mạng ở đây thì thật đáng tiếc. Mặc Phong nghĩ thầm trong đầu, rồi y cất tiếng gọi khẽ:
“Thuận vương.”
Thuận vương nghe tiếng gọi, dần mở mắt ra. Nhìn thấy Mặc Phong, nhất thời chưa nhận ra ai, nghi hoặc hỏi:
“Ngươi là ai?”
Một câu hỏi của gã khiến Mặc Phong ngập tràn thất vọng. Một đêm triền miên dây dưa, đến cả gương mặt y mà gã cũng không nhớ. Y thoáng ngần ngừ, rồi đáp:
“Ta đến để giúp ngài.”
Thuận vương đứng dậy, đi đến gần song sắt, nheo mắt nhìn thật kỹ người trước mặt. Một lúc sau, gã mới ồ lên:
“Thì ra là điện hạ...”
Vui mừng vì gã nhận ra mình, Mặc Phong đỏ mặt đáp:
“Phải...”
“Điện hạ không hận bổn vương sao?”
Mặc Phong lắc đầu:
“Không... là do ta tình nguyện. Chuyện này lỗi không phải hoàn toàn thuộc về ngài. Ta sẽ tìm cách thuyết phục phụ hoàng thả ngài ra. Hãy ráng chờ ta!”
Thuận vương ngắm nhìn vẻ mặt thẹn thùng ửng đỏ dưới ánh đèn mờ ảo của vị hoàng tử trước mặt, khóe môi mỉm cười, đưa tay ra khỏi song sắt, chạm vào cằm y, thì thào:
“Được, bổn vương sẽ chờ.”
Nói rồi, nụ hôn bất ngờ vượt qua song sắt, rơi thẳng vào cánh môi của Mặc Phong. Y giật mình đẩy gã ra, vội quay đi:
“Hẹn gặp sau.”
Sáng hôm sau, Mặc Phong vừa thức dậy, liền chạy tới chỗ của hoàng đế, quỳ gối cầu xin. Hoàng đế bất lực từ trên cao nhìn xuống, giọng nói không quá to nhưng cũng đủ thấy lửa giận ngùn ngụt cháy:
“Các ngươi đúng là một lũ vô dụng! Hở chút là quỳ gối cầu xin trẫm! Đường đường là hoàng tử của Phong Quốc, là con của trẫm, mà lại nhục nhã để cho nam nhân cưỡi trên người, rồi còn vì hắn cầu tình! Ngươi thật quá to gan rồi!”
Mặc Phong cúi sát mình dưới đất, lấy hết can đảm nói:
“Nhi thần tình nguyện bị trừng phạt. Mong phụ hoàng hãy nghĩ tới giao tình của hai nước, nghĩ tới an nguy của bá tánh. Nếu vì chuyện đáng xấu hổ của nhi thần mà làm liên lụy tới người vô tội, thì nhi thần thà lấy tính mạng ra để đổi.”
“Ngươi cầu xin cho hắn. Ngươi có nghĩ tới việc một khi hắn được thả ra ngoài rồi thì có đoái hoài tới ngươi hay không?”
Mặc Phong im lặng, y không biết phải trả lời như thế nào.
“Dù thế nào, nhi thần cũng không oán than.”
Hoàng đế vỗ mạnh lên ghế, nói to dõng dạc:
“Được! Nếu ngươi quyết tâm đến vậy, thì trẫm sẽ thả hắn ra. Còn ngươi, lục hoàng tử, ngươi đã làm ô uế thanh danh của hoàng tộc, trẫm phạt ngươi giáng thành thứ dân, tịch thu tất cả tài sản, lập tức rời khỏi hoàng cung. Bất cứ ai cầu xin, sẽ chịu tội chết!”
Mặc Phong toàn thân khẽ run lên, rồi nhắm tịt mắt gật đầu:
“Nhi thần xin tiếp nhận hình phạt.”
Thuận vương sau khi được thả ra liền tìm đến Tuỳ Phong điện gặp Mặc Phong, nhưng lại hay tin y vì chọc giận hoàng đế đã bị đuổi khỏi hoàng cung. Gã nghe xong hết sức kinh ngạc, lập tức rời khỏi hoàng cung quay về Hoả Quốc, dặn dò thuộc hạ:
“Đi tìm lục hoàng tử. Tìm thấy rồi mang đến chỗ bổn vương.”