65: Bất Chấp Tất Cả
Khí trời hôm nay thật trong lành, Kỳ Phong vừa cùng Hạo Phong đánh cờ vừa nói:
“Ta đã từng nói có một món quà tặng đệ, còn nhớ không?”
Hai tháng trôi qua không quá dài, nhưng cũng đủ làm cho Hạo Phong quên bẵng đi mất lời hứa của hắn.
Nay Kỳ Phong nhắc lại chàng mới sực nhớ ra.
Hắn lại nói:
“Hôm nay ta sẽ dẫn đệ đi xem.”
Khi ván cờ kết thúc, Kỳ Phong liền dẫn Hạo Phong xuất cung.
Lần này, Kỳ Phong cũng bịt mắt chàng ngồi trên lưng ngựa, trả đũa lần trước cũng bị chàng bịt mắt dẫn đi, báo hại hắn tò mò khó yên.
Suốt quãng đường, Hạo Phong như người mù, tuỳ ý hắn thúc ngựa phóng băng băng.
Khi đến nơi, Kỳ Phong cẩn thận bồng chàng xuống lưng ngựa, rồi hắn cúi xuống nhấc bổng chàng lên.
Hạo Phong vội nói:
“Đệ tự đi được.”
Kỳ Phong giữ chặt chàng trong lòng:
“Nằm im đó.”
Rồi hắn cứ thế vững vàng bước chân đưa chàng đi.
Khi đến nơi, Kỳ Phong đặt Hạo Phong xuống, sau đó nhẹ nhàng tháo băng bịt mắt ra.
Chàng bị bịt mắt suốt đường đi, ánh sáng chiếu vào mắt, nhất thời chưa thích ứng được, nhíu chặt hai chân mày.
Sau đó chàng từ từ mở mắt ra, kinh ngạc tột độ khi thấy bản thân đang đứng ở một khu biệt viện.
Nơi đây có cả một vườn hoa thơm ngát đủ màu sắc, hồ cá xanh trong với muôn loại cá bơi lội tung tăng.
Xung quanh là núi non hữu tình, mây trắng lượn lờ bay tựa chốn bồng lai tiên cảnh.
“Nơi đây là…?”
“Đây chính là món quà ta tặng đệ.”
Hạo Phong vô cùng thích thú chạy xung quanh biệt viện, nhìn ngắm từng cảnh vật, tận hưởng không khi trong lành.
Quả thật là một nơi đáng mơ ước, chàng nói:
“Ta đặt tên nơi này là Tiếu Phong uyển được chứ?”
Kỳ Phong cười:
“Nó là của đệ, đệ muốn đặt tên gì cũng được.”
Hạo Phong cười rộ lên:
“Sau này đệ sẽ trồng hoa quỳnh tại đây.
Mỗi khi trăng tròn, chúng ta sẽ cùng thưởng trăng, ngắm hoa, uống trà...!Cuộc sống bình dị này...! nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi.”
Kỳ Phong bước tới bên chàng, hôn lên mái tóc đen thơm ngát:
“Chúng ta sẽ cùng trải qua rất nhiều, rất nhiều mùa trăng tròn nữa...”
Hạo Phong ngước mặt lên, vòng tay ôm lấy hắn:
“Chắc chắn rồi...”
Hai người ở Tiếu Phong uyển ba ngày ba đêm mới trở về hoàng cung.
Kể từ đó, nơi đây trở thành chốn hẹn hò bí mật của họ mỗi khi rảnh rỗi.
Tuy Thanh Phong điện ở sát bên Tĩnh Phong điện, nhưng kể từ khi quyết định ở bên nhau, vắng người này hay thiếu người kia đều khiến cho đối phương trằn trọc không ngủ được.
Thế là cả hai quyết định, Kỳ Phong một đêm ngủ tại Tĩnh Phong điện, đêm tiếp theo sẽ kéo Hạo Phong về Thanh Phong điện ngủ.
Tình cảm huynh đệ của hai người lại trở nên tốt đẹp khiến lời đồn bấy lâu nay ngủ yên lại dâng cao như thuỷ triều.
Một ngày nọ, tại Thanh Phong điện, sau một đêm mây mây gió gió, cả hai mệt nhoài ôm nhau ngủ mê say, không quan tâm đ ến mặt trời đã lên cao từ lúc nào.
Bất ngờ thay, Trang Quý Phi từ lâu không ghé Thanh Phong điện bỗng dưng tìm tới cửa
Lâm Y thấy nàng, thầm than, hai vị điện hạ sao giờ này còn chưa chịu thức dậy cơ chứ? Sợ Trang Quý Phi vào phòng nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy, y vội chắn ngang trước cửa:
“Bẩm quý phi, tứ điện hạ còn đang ngủ.”
Trang Quý Phi liếc về phía cửa phòng:
“Đã canh mấy rồi còn ngủ? Kỳ Phong xưa nay có bao giờ dậy muộn thế này đâu?”
“Hôm qua khi dùng cơm xong, điện hạ có chút không khoẻ.”
Trang Quý Phi nghe nói Kỳ Phong không được khoẻ, ánh mắt dẹp tan nghi ngờ:
“Đã gọi thái y chưa?”
“Dạ thái y bảo chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn một chút là không có gì đáng ngại.”
“Để ta vào thăm.”
Lâm Y vẫn một mực chắn ngang cửa:
“Điện hạ dặn không ai được quấy rầy.”
Ban nãy Trang Quý Phi còn lo lắng cho con trai, nhưng Lâm Y một mực ngăn cản làm nàng không tránh khỏi nghi ngờ, dứt khoát xông vào.
Khi cánh cửa bật mở, cũng là lúc Kỳ Phong bước xuống giường.
“Có chuyện gì mà mới mẫu phi tới tìm con sớm vậy?”
Trang Quý Phi ngó nghiêng ngó dọc cả căn phòng như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Kỳ Phong lại hỏi:
“Mẫu phi muốn kiếm ai sao?”
Nhìn hết cả căn phòng vẫn không phát hiện gì bất thường, nàng lên tiếng:
“Nghe nói con không được khoẻ?”
“Chỉ là hơi nhức đầu, nghỉ ngơi một chút là ổn.
Hiếm khi mẫu phi tới thăm, người mau ra ngoài ngồi chờ, con thay y phục xong sẽ tiếp người.”
Trang Quý Phi gật đầu rồi quay ra, vẫn không quên nhìn quanh phòng một lần nữa.
Lúc này, Hạo Phong mới từ sau bức bình phong bước ra ngoài.
Kỳ Phong liền nhào tới ôm lấy chàng:
“Phải để đệ chịu thiệt thòi rồi.”
Hạo Phong đẩy nhẹ hắn ra rồi nói:
“Huynh mau ra ngoài đi, đừng để Trang Quý Phi chờ lâu.”
Kỳ Phong thay vội y phục, rửa mặt chải đầu rồi rời phòng, không quên quay sang nói với chàng:
“Đợi ta!”
Vừa bước ra ngoài, hắn đã thấy Trang Quý Phi ngồi ở tràng kỷ dùng trà nóng.
Kỳ Phong tiến lại gần ngồi xuống:
“Hiếm khi mẫu phi tới thăm, chi bằng hãy cùng con dùng buổi sáng.”
Trang Quý Phi xua tay:
“Không cần.
Ta đến đây là muốn bàn về việc tổ chức yến tiệc cho ngày sinh thần của hoàng thượng sắp tới.”
Trang Quý Phi không nói, Kỳ Phong cũng quên mất chuyện này.
Sinh thần hàng năm đều do Trang Quý Phi đứng ra điều phối.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Hắn cúi đầu đáp:
“Vâng, mẫu phi có gì căn dặn ạ?”
“Tình hình biên cương gần đây bất ổn.
Nên muốn con dẫn quân lính trấn giữ các nơi trọng yếu, tránh cho kẻ xấu thừa cơ yến tiệc say sưa mà làm loạn.”
Việc này, đồng nghĩa với việc lại xa Hạo Phong, khiến tâm trạng Kỳ Phong chùn xuống.
Nhưng đây là chuyện trọng đại, hắn làm sao có thể từ chối, bèn miễn cưỡng đồng ý.
Trang Quý Phi lại nói:
“Nếu yến tiệc diễn ra suôn sẻ, niềm tin của hoàng thượng đối với con sẽ tăng thêm vài phần, có lợi cho chiếc ghế thái tử sau này.”
Nghe nàng nhắc tới ngôi vị thái tử, Kỳ Phong càng không vui:
“Mẫu phi, con đã bao lần nói với người là con không cần...”
Chưa kịp nói dứt câu, nàng đã ngắt lời hắn:
“Không có tiền đồ!”
Kỳ Phong giật mình nhìn nét mặt đanh lại của nàng:
“Con đừng tưởng ta không biết sau lưng ta con và nó đã lén lút làm những gì! Con nghĩ một khi sự thật vỡ lẽ, các con sẽ bình yên bên nhau sao? Kỳ Phong, chẳng phải con đã từng nói, muốn bảo vệ người mình yêu, thì phải trở nên mạnh mẽ? Vì vậy, ngai vàng chính là con đường nhanh nhất để con bảo toàn hạnh phúc.
Một khi nắm trong tay giang sơn này rồi, thì con muốn gì chẳng được! Thậm chí lập hắn làm hậu cũng chẳng kẻ nào dám nhiều lời.”
Kỳ Phong kinh ngạc nhìn nàng:
“Mẫu phi...!nói như vậy...!người đã đồng ý để con và đệ ấy...!ở bên nhau sao?”
Trang Quý Phi không trực tiếp trả lời, chỉ hắng giọng rồi đứng lên:
“Tuỳ con suy nghĩ.”
Nói rồi, nàng quay lưng rời khỏi Thanh Phong điện.
Kỳ Phong chỉ chờ có thế, liền quay về sương phòng.
Lúc này Hạo Phong cũng đã thay y phục xong, ngồi trong phòng chờ đợi.
Kỳ Phong bước tới nắm tay chàng:
“Đệ đói bụng không?”
Hạo Phong cười:
“Có một chút.”
“Chúng ta cùng ăn sáng.”
Dùng bữa sáng xong, cả hai rảnh rỗi lại cùng nhau luyện kiếm, đấu cờ, nhàn nhã bình yên đến hết ngày.
“Nửa tháng sau là sinh thần của phụ hoàng.”
“Đệ có biết.”
Kỳ Phong nhìn chàng lưu luyến, rồi nói:
“Ta không có mặt ở đây...”
Hạo Phong nghe hắn nói vậy, vẻ mặt vui tươi từ sáng tới giờ liền biến mất, ủ rũ hỏi:
“Huynh lại đi đâu?”
Kỳ Phong thuật lại lời dặn của Trang Quý Phi, rồi hắn lại nói:
“Đệ nghĩ sao nếu ta muốn tranh ngôi thái tử.”
Hạo Phong càng buồn bã hơn, nhưng cố tỏ ra bình thường:
“Bất kể huynh làm gì, đệ sẽ ủng hộ huynh vô điều kiện.”
Chàng làm sao giấu được đôi mắt tinh tường của Kỳ Phong.
Hắn ôm lấy chàng, khẽ nói:
“Mẫu phi đã đồng ý tác hợp cho hai ta rồi.
Chỉ cần ta có được ngai vàng, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau.”
Hạo Phong không biết diễn tả lòng mình như thế nào, nếu mọi chuyện đơn giản như vậy, thì chàng cũng chẳng có cớ gì phiền lòng.
Nhưng mà việc Trang Quý Phi đột nhiên đồng ý cho hai người ở bên nhau càng làm chàng trở nên lo lắng, bất an.
Hơn nữa, Kỳ Phong xưa giờ chỉ luôn thích tự do không bó buộc, nay lại vì chàng mà lao vào vòng xoáy tranh ngôi đoạt vị, chẳng khác nào chàng là người tước đi đôi cánh của hắn.
“Sao lại nhíu mi rồi? Đệ phải vui lên, biết không?”
“Nếu là vua một nước, thì huynh sẽ làm gương cho vạn dân.
Chuyện thương luân bại lý này...!tốt nhất là đệ chỉ nên ở trong bóng tối, phò trợ huynh mà thôi.
Huynh còn phải lập hậu, có nhi tử nối dõi...!Mọi chuyện không thể theo ý mình được.”
Kỳ Phong không cần biết hắn sẽ làm ra loại chuyện trời long đất lở gì, chỉ cần được ở bên chàng, bèn nói:
“Con nối dõi chẳng phải là có các huynh đệ của ta rồi sao? Người kế thừa ngôi vị không nhất định là con trai ruột của ta.
Ta không quan tâm hoàng vị, ta không cần con nối dõi, ta chỉ cần đệ...”
Lúc này, Hạo Phong mới sực nhớ ra chuyện của Lý Thoại Khanh, nếu cần người nối dõi, không phải không có cách.
Nhưng việc này đồng nghĩa với việc chàng không còn trên cõi đời này nữa.
Có điều, chàng không nỡ để Kỳ Phong ở lại một mình.
Chàng không đành lòng xa hắn, liền xua tan ý nghĩ đó trong đầu.
Rốt cục, chàng không tranh cãi với hắn nữa.
Cuộc đời ngắn ngủi, vui được ngày nào, hay ngày đó vậy.
66: Gia Đình
Những ngày sau đó, Kỳ Phong thường xuyên lui tới Thanh Mai điện thỉnh an Trang Quý Phi. Tình cảm mẹ con dần chuyển biến tốt đẹp sau bao ngày xa cách.
“Ngày mai con dẫn Hạo Phong tới đây đi.”
Kỳ Phong nghe nàng nói vậy thì vô cùng bất ngờ. Nàng thấy hắn ngây ra, mỉm cười nói:
“Yên tâm, ta không phải muốn làm khó đệ đệ của con đâu.”
Khi nghe Kỳ Phong thuật lại lời của Trang Quý Phi, Hạo Phong cũng kinh ngạc không kém. Xưa giờ Trang Quý Phi không ưa chàng, luôn mặt nặng mày nhẹ, nay bỗng dưng muốn chàng cùng Kỳ Phong tới gặp mặt, không biết đây là chuyện tốt hay xấu. Việc này làm chàng suốt ngày cứ thấp thỏm khó yên.
Kỳ Phong nhìn bộ dạng đầy lo âu của chàng, nổi hứng châm chọc:
“Nhìn đệ xem, hồi hộp như thể con dâu sắp ra mắt mẹ chồng vậy.”
Hạo Phong đỏ mặt:
“Không có...”
Kỳ Phong áp hai bàn tay vào má chàng:
“Không có mà nơi này nóng ran lên hết rồi. Để ta xoa dịu giúp đệ.”
Bàn tay vừa rời đi, đã thay bằng một nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn này không những không xoa dịu nhiệt độ ấm nóng hai bên gò má, mà còn khiến sắc hồng mỗi lúc một đậm.
Hạo Phong biết Kỳ Phong lại muốn trêu đùa, vừa giận vừa xấu hổ đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói:
“Đi mau, kẻo Trang Quý Phi chờ lâu.”
Nói rồi, chàng vượt lên phía trước, không để Kỳ Phong có cơ hội làm điều xằng bậy.
Trang Quý Phi ở Thanh Mai điện, nhìn thấy Kỳ Phong và Hạo Phong tới, tươi cười niềm nở chào đón, biểu cảm khác hẳn với vẻ mặt cau có thường thấy trước đây. Hạo Phong có chút rụt rè, tiến lại gần hành lễ:
“Tham kiến Trang Quý Phi.”
Nàng liền nói:
“Không cần đa lễ. Lại đây, cùng bổn cung thưởng thức quả lệ chi mới nhập từ Hoả Quốc nào.”
Hạo Phong chưa quen với thái độ ân cần của nàng, nhất thời đứng ngây ra. Đến khi Kỳ Phong thúc nhẹ một cái, chàng mới hoàn hồn trở lại rồi đi theo nàng. Trang Quý Phi mời chàng ngồi xuống, tay bóc một quả lệ chi đưa cho chàng, ánh mắt dịu dàng khiến chàng lại một lần nữa ngỡ mình đang nằm mơ. Hạo Phong ngập ngừng một lát, đón nhận quả ngọt, rồi nói:
“Cảm ơn Trang Quý Phi.”
“Trang Quý Phi gì chứ? Chẳng phải nên gọi là mẫu phi sao?”
Hạo Phong giật mình suýt đánh rơi quả lệ chi trên tay. Nàng lại cười tươi nói:
“Thời gian qua, ta đã quá hẹp hòi với con. Nay con và Kỳ Phong dù không cùng một mẹ nhưng tình cảm vô cùng thân thiết. Ta đã nghĩ thông suốt rồi, những ghen ghét đố kỵ thời son trẻ chẳng giúp ích được gì cho bản thân ta, càng làm cho ta trở nên già nua, xấu xí. Tất cả danh lợi phù phiếm, sau cùng cũng tan thành bèo mây. Con mất mẹ từ nhỏ, chi bằng từ nay, con cứ xem ta là mẹ. Ta chỉ có một người con trai là Kỳ Phong, nay có thêm con nữa, trong nhà lại thêm một tiếng cười.”
Những lời này của Trang Quý Phi khiến Hạo Phong vô cùng ngỡ ngàng, hai tai như ù đi vì cảm động. Ngay cả Kỳ Phong cũng không tin được, sợ mình nghe nhầm, hai mắt mở to hết cỡ nhìn nàng.
Trang Quý Phi thấy Hạo Phong ngây ra, khẽ ho một tiếng, làm chàng bừng tỉnh, vội quỳ xuống:
“Mẫu phi con mất sớm, con chưa từng cảm nhận được hơi ấm vòng tay người. Từ nhỏ con được một tay Lý ma ma nuôi dạy. Tuy không phải người sinh ra con, nhưng Lý ma ma đối xử với con rất tốt. Vòng tay của bà vô cùng ấm áp dịu dàng. Con nghĩ, vòng tay của mẹ cũng thân thương và gần gũi như vậy. Lý ma ma đi rồi, con không còn người mẹ nào nữa. Đến giờ, không ai có thể thay thế bà trong lòng con... Nay... nếu Trang Quý Phi... không, nếu mẫu phi đã nói vậy, con lại có thêm một người mẹ, còn hạnh phúc nào bằng.”
Trang Quý Phi cười hiền, nâng chàng dậy:
“Nếu đã xem ta là mẹ, thì không cần phải khách sáo nữa. Mau đứng lên. Từ nay, chúng ta là một gia đình.”
Nàng nói rồi hướng mắt nhìn Kỳ Phong, mỉm cười thật dịu dàng. Kỳ Phong cảm động không thốt nên lời. Mẫu phi nghiêm khắc thường ngày đã thay đổi rồi. Hắn vui vẻ tiến tới, dang vòng tay ôm lấy hai người.
oOo
Thoắt cái, ngày sinh thần của hoàng đế đã gần kề, Hạo Phong suy nghĩ mãi vẫn không biết tặng quà gì cho hắn. Trang Quý Phi thấy chàng trầm ngâm, bèn hỏi:
“Con đang suy nghĩ gì sao?”
“Con đang suy nghĩ không biết nên tặng quà gì cho phụ hoàng.”
Nàng im lặng một lúc rồi trả lời:
“Ngày này ai cũng thi nhau tặng hoàng thượng ngọc ngà châu báu, những thứ quý giá từ khắp mọi nơi. Nhưng có một thứ hoàng thượng rất thích, mà không ai có thể ngờ tới. Nếu được tặng thứ này, ngài sẽ vô cùng hài lòng.”
Đôi mắt Hạo Phong sáng lên:
“Thứ gì vậy ạ?”
“Là mì trường thọ.”
Hạo Phong ngạc nhiên:
“Đây đâu phải món ăn quý hiếm gì, tại sao phụ hoàng lại đặc biệt thích?”
“Nhưng món mì trường thọ chỉ ăn vào dịp này mới có ý nghĩa. Hiện tại hoàng thượng đối với con một mực tin tưởng. Nếu được đích thân con nấu, dâng lên ngài thì còn gì bằng.”
Hạo Phong suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Lúc nhỏ chàng cũng được Lý ma ma dạy nấu ăn. Tuy lâu rồi không vào bếp, nhưng căn bản vẫn có thể học lại.
Thế là ngày hôm sau, chàng tới trù phòng, bắt đầu tập làm món mì trường thọ đặc biệt. Ban đầu có hơi vụng về, suýt chút nữa phá hỏng nhà bếp, nhưng sau đó, chàng bắt đầu thuần thục hơn và làm nên những sợi mì vừa dai vừa đẹp mắt, ngập trong nước dùng trong vắt.
Kỳ Phong thấy Hạo Phong quay về trong tình trạng quần áo lấm lem, cả người ám mùi khói bếp lẫn thức ăn, vừa thương vừa buồn cười. Nhưng bộ dạng này của chàng lại càng quyến rũ, khiến hắn không kiềm chế được, nhào tới ôm lấy chàng.
Ngay lúc hắn sắp chạm vào Hạo Phong, chàng liền né sang một bên:
“Đệ đang rất bẩn, để tối…”
Chưa nói dứt câu, chàng đã bị ôm gọn trong vòng tay người nọ:
“Ta thật ghen tỵ chết mất! Tại sao phụ hoàng lại được ăn món ăn do chính tay đệ làm, còn ta thì không?”
Hạo Phong đẩy hắn ra:
“Nếu muốn, ngày mai đệ sẽ làm cho huynh nếm thử.”
Kỳ Phong nhoẻn miệng cười:
“Ngày mai để ngày mai tính. Trước mắt ta có một món ăn còn ngon hơn.”
“Huynh…”
Một nụ hôn rơi xuống khiến toàn thân chàng mềm nhũn.
“Ưm… ca ca… đệ đã nói là chờ tới tối…”
Kỳ Phong không thèm nghe chàng nói, liền đè chàng vào tường, triền miên quấn quýt…
Cuối cùng ngày sinh thần của hoàng đế cũng đã đến. Trời hôm nay xanh biếc cao vời vợi, không khí trong lành rất thích hợp tổ chức yến tiệc.
Ngay từ sáng sớm, dân chúng khắp nơi đã rộn ràng treo cờ hoa ăn mừng, chúc cho hoàng đế vạn thọ vô cương, cai trị Phong Quốc ngày càng vững bền, giàu mạnh.
Quan viên khắp nơi cũng xếp hàng dài từ sớm để mừng tuổi và dâng lên những món quà đặc sắc mà họ đã dụng tâm chuẩn bị cả tháng trời, mong được sự chú ý của hoàng đế.
Trước khi diễn ra yến tiệc, Hạo Phong đến Ngự Thiện phòng nấu mì trường thọ. Lần đầu tiên các ngự trù tại Ngự Thiện Phòng được đứng gần Hạo Phong đến thế này. Dung nhan xinh đẹp của thất hoàng tử khiến ai ai cũng nhất thời ngẩn ra. Có người còn không cẩn thận bị dao cắt phải tay.
“Trời sinh thất điện hạ mang một dung mạo nam không thể so, nữ không thể bì, đã vậy… nhìn cách ngài ấy trổ tài nấu nướng kìa, thật uyển chuyển, thành thục. Dù hương vị có thế nào thì người được ăn thức ăn ngài ấy nấu sẽ vô cùng may mắn.”
Cùng lúc ấy cung nữ Hồng Hoa ở Thanh Mai điện bước vào, mọi người lập tức im bặt, trở lại làm nhiệm vụ.
Hồng Hoa đảo mắt một vòng, rồi cất giọng cao lanh lảnh:
“Thức ăn đã chuẩn bị xong cả chưa? Đã gần khai tiệc rồi, mọi người khẩn trương lên.”
Sở dĩ Hồng Hoa có tiếng nói như vậy là do được Trang Quý Phi giao cho phụ trách trông coi việc chuẩn bị thức ăn cho yến tiệc. Nàng đi vòng quanh, dùng kim thử độc kiểm tra toàn bộ thức ăn đã được nấu nướng, bày biện đẹp mắt trên bàn. Rồi nàng dừng lại ở nơi Hạo Phong đang đứng, ngạc nhiên thốt lên:
“Thất điện hạ? Yến tiệc đã sắp bắt đầu, sao ngài không quay về mà còn ở đây?”
Hạo Phong quệt mồ hôi trên trán, cười nói:
“Ta nấu xong bát mì trường thọ này rồi sẽ đi ngay.”
Hồng Hoa nhìn nồi nước lèo sóng sánh trong vắt, cảm thán:
“Thật không ngờ điện hạ lại có tài này.”
“Là lúc nhỏ theo Lý ma ma học được một số món ăn thông dụng, không tính tài cán gì.”
Hồng Hoa mỉm cười rồi kiểm tra qua một vòng nữa, sau đó nói:
“Điện hạ mau quay về đại sảnh kẻo hoàng thượng chờ. Bát mì trường họ này, lát nữa sẽ có người mang đến cho ngài dâng lên hoàng thượng.”
Hạo Phong cũng đã hoàn thành khâu cuối cùng, mỉm cười tạm biệt Hồng Hoa, quay về thay y phục rồi đi đến sảnh lớn.
Trên đường đi đến yến tiệc, bỗng có một giọng nói quen thuộc cất lên làm chàng rùng mình:
“A, mỹ nhân! Cuối cùng có thể gặp được ngài rồi!”
Người đến, không ai khác chính là Thuận vương. Lần này hoàng đế đặc biệt mời vua của các nước láng giềng đến chung vui, Thuận vương dĩ nhiên là không thể vắng mặt.
Giờ Hạo Phong có muốn tránh cũng tránh không được, bèn gượng cười chào gã. Thuận vương bị nụ cười của chàng làm ngây người ra, cảm giác một năm không gặp, hình như nhan sắc lại tăng vượt bật rồi. Lúc này, Hạo Phong mới nhận ra đi bên cạnh gã còn có một người khác, mà người này vô cùng quen thuộc. Chàng thốt lên:
“Lục ca?”
Người đi bên cạnh Thuận vương thì ra là Mặc Phong. Sau khi bị đuổi khỏi hoàng cung, chàng đã cho người đi khắp nơi tìm hắn nhưng không thấy, vậy mà bây giờ lại xuất hiện tại đây.
“Sao huynh lại đi với Thuận vương? Bấy lâu nay huynh sống có tốt không?”
Mặc Phong né tránh ánh mắt của Hạo Phong, không trả lời chàng. Thuận vương lên tiếng:
“Thất điện hạ, ngài có nhầm người không? Đây là nam phi bổn vương nhặt được trên đường.”
Sắc mặt Mặc Phong lúc này đã tái nhợt, không dám ngẩng cao đầu nhìn chàng. Hạo Phong lại nói:
“Nam phi? Từ khi nào mà từ một hoàng tử cao quý, huynh lại trở thành nam phi của hắn? Có phải hắn đã ép buộc huynh không?”
Thuận vương nhìn thấy Mặc Phong không ngừng run rẩy, vội tiến tới chen vào giữa hai người:
“Mỹ nhân, khi khác chúng ta gặp sau, giờ ái phi của ta không được khoẻ, ta dẫn hắn đi nghỉ ngơi.”
Nói rồi gã liền dẫn Mặc Phong đi khuất tầm mắt của chàng.