Chương 31: Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Phiên bản 26075 chữ

Sau khi Hứa Duệ nhắc đến chuyện này, không ít người đều bắt đầu thấy rầu rĩ.

Kỳ thi giữa kỳ diễn ra thế nào giờ vẫn còn là một ẩn số, nhưng họp phụ huynh đã được định sẵn ngày trước. Vừa nghĩ đến việc sau khi kết thúc lại phải họp phụ huynh, trong lòng giống như có vạn mã bôn đằng* chạy qua—-cực kỳ đau đớn.

*vạn mã bôn đằng: muôn ngựa rong ruổi

Hứa Duệ thở dài, mặt đầy ưu sầu: “Lần trước họp phụ huynh, ba tôi tìm được tập đề tôi làm sai, lần lượt hỏi từng đề một tôi làm sai chỗ nào. Thật buồn cười, nếu tôi biết tôi sai ở chỗ nào, tôi còn làm sai được sao?”

Triệu Nhất Dương đồng cảm lây: “Đúng, tôi có thể đưa ra lý do chọn đáp án của câu cuối cùng trong đề, bởi vì thầy ra đề Toán học này rất thích chọn đáp án C, tôi vui vẻ nhanh chóng chọn C, cuối cùng không nghĩ tới ông ấy lại di tình biệt luyến*, đổi đáp án thành A!”

*di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới

Hai người đối mặt nhau, rối rít than thở——-cuộc sống này gian nan quá mà!

Thứ năm bắt đầu thi, giờ tự học buổi tối, Hứa Quang Khải đứng ở cửa lớp mở miệng, “Thầy ở phòng làm việc chờ rất lâu, chẳng lẽ các em không có câu nào muốn hỏi sao?”

Trong lớp chỉ thưa thớt vài người trả lời, “Không có.”

Hứa Quang Khải cảm thấy cô đơn, chỉ đích danh: “Cán bộ lớp mình thì sao?”

Cán bộ lớp cực kỳ không biết chừa lại mặt mũi cho thầy: “Thầy, em đang làm Vật lý.”

“…” Hứa Quang Khải cảm thấy lòng mình bị tổn thương sâu sắc, ông vẫn không nhịn được phải tạo cảm giác tồn tại của mình, “Các bạn học, ngày mai là ngày các em thi chính thức, nhất định phải nhớ, bí quyết làm đề Toán học của chúng ta là gì? Bí quyết chính là, không từ thủ đoạn nào!”

Nói xong, ông nâng tay phải lên, gập cùi chỏ lại nắm chặt quyền làm ra động tác ra hiệu tay cố gắng lên, “Không từ thủ đoạn nào!”

Vẫn không yên tâm về học sinh lớp mình, ông lại nhấn mạnh thêm lần nữa, “Phải nhớ, không từ thủ đoạn nào!”

Về nhà ăn tối, bà ngoại đỡ kính lão ở một bên đọc luận văn, vẻ mặt rất chăm chú.

Động tác gắp thức ăn chậm lại, Văn Tiêu mở miệng: “Bà ngoại, cháu sắp thi giữa kỳ rồi.”

Bà ngoại không ngẩng đầu, sự chú ý vẫn đặt ở nội dung luận văn: “Cháu đã nói qua với bà rồi, sao thế, căng thẳng à?”

“Không căng thẳng. Có điều sau khi kết thúc thi giữa kỳ sẽ có họp phụ huynh, bà có thể không đi được không?”

Bà ngoại ngẩng đầu lên, tháo mắt kính xuống, cũng không tức giận mà hỏi: “Có nguyên nhân gì sao?”

Văn Tiêu cầm bát, im lặng mấy giây mới trả lời: “Bạn cùng bàn của cháu… Cậu ấy không có người nhà có thể tham dự họp phụ huynh.”

Bà ngoại thấy Văn Tiêu nói xong câu này lập tức rũ mắt xuống tiếp tục ăn cơm, ánh mắt trở nên vô cùng ôn hòa.

Trước khi xảy ra chuyện, bà không có nhiều thời gian ở bên cạnh Văn Tiêu, chỉ thường xuyên nghe được từ con gái mình, “Văn Tiêu lại đạt hạng nhất.”

“Văn Tiêu không thích nói chuyện, cũng không thích kết bạn, con nên làm thế nào bây giờ?”

“Khác với những cặp cha mẹ khác đều giận đứng tim vì con trẻ quá nghịch ngợm, con thật muốn thử một chút cảm giác này, Văn Tiêu quá an tĩnh, quá hiểu chuyện.”

“Một nhà chúng ta thay nhau hòa hợp gen trên người Văn Tiêu, chẳng lẽ lại nuôi dưỡng được một thiếu niên thiên tài nhưng ít nói lại không quen xã giao sao?”

Nhưng sau khi Văn Tiêu đến Minh Nam, bà càng ngày càng nhận ra mặc dù nội tâm Văn Tiêu vẫn lạnh nhạt, vẫn hờ hững mọi thứ nhưng vẫn thường xuyên sáng suốt và lý trí vạch ra ranh giới rõ ràng.

Có những lúc để tâm đến người khác và chuyện khác, nội tâm càng ngày càng có điểm dịu dàng ôn hòa.

Bà ngoại buông kính lão xuống, hỏi chuyện gia đình, “Quan hệ giữa cháu và bạn cùng bàn rất tốt sao?”

Rất tốt?

Động tác gắp thức ăn của Văn Tiêu dừng lại.

Cậu không biết làm sao định nghĩa được quan hệ giữa mình và Trì Dã, thậm chí cậu cũng không nghĩ ra, quan hệ giữa hai người sao lại biến thành như bây giờ được.

Thật giống như trong thế giới đột nhiên có nhiều hơn giọng nói của một người, thêm một người ưu tư, thêm một người tồn tại.

Mà cậu, không biết từ lúc nào đã hoàn toàn quen với sự tồn tại của người này.

Văn Tiêu đưa ra khẳng định trả lời: “Vâng, quan hệ rất tốt.”

Bà ngoại đeo kính lão lên một lần nữa, cười híp mắt nói: “Bà ngoại chắc chắn sẽ phối hợp với cháu để hoàn thành kế hoạch đơn giản này, không cần lo lắng.” Có thể là lần đầu tiên phối hợp cùng với học sinh lớp 11 đối phó qua loa với giáo viên, bà ngoại còn có chút hưng phấn, “Đúng rồi, có cần bà gọi điện cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ không, lấy lý do….Để bà nghĩ xem, đi hội nghị? Ừ, lý do này vô cùng thuyết phục…”

Buổi sáng ngày diễn ra kỳ thi giữa kỳ, Văn Tiêu đến cổng trường, nhận ra thầy chủ nhiệm Trình Tiểu Ninh đến sớm hơn so với bất cứ ai. Ông chắp tay sau lưng, chân mày nhíu chặt, giống như ống ngắm hồng ngoại có thể phá vỡ mọi lớp ngụy trang, nhắm thẳng vào nhân vật mục tiêu.

“Trò! Tôi đang nói trò đấy! Nghĩ rằng hôm nay đến thi, thầy sẽ không rảnh quản các em đúng không? Đồng phục vắt trên cánh tay không mặc, sao trò không di cư đến Dubai ngay lập tức luôn đi? Mặc vào!”

“Tóc dài như vậy rồi còn không cắt đi, trò chán ghét tóc ngắn rồi đúng không, nhao nhao lên muốn thử mái tóc dài đáng yêu sao?”

“Nói bao nhiêu lần rồi, kéo khóa áo lên, kéo lên! Có đi bộ phóng khoáng trong gió, trò cũng không thể vọt một cái biến thành siêu nhân cứu bạn học khi trường phát nổ được!”

“Tóc mái dài như vậy, rốt cuộc trò muốn che kín trán hay vẫn muốn che hết cả lông mày lẫn đôi mắt? Trước mắt đen sì đều là tóc của trò!”

Văn Tiêu mặc đồng phục, vai đeo cặp sách, an toàn đi qua cổng trường.

Không quá vài bước, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, “Văn Tiêu, chờ tôi vài phút!”

Triệu Nhất Dương từ phía sau chạy tới, không lằng nhằng dài dòng đi thẳng vào vấn đề, “Tối hôm qua lão Hứa cho chúng ta làm “Nhất đề nhất luyện“, ‘Cho hình tròn C có tâm là (3, a), trên đường thẳng x=a’, đề này cậu còn nhớ không?”

Cậu ta quên mang “Nhất đề nhất luyện“, bây giờ chỉ trông cậy được vào Văn Tiêu còn nhớ thôi.

Văn Tiêu trả lời: “Có.”

Triệu Nhất Dương thở phào mạnh mẽ: “May quá! Có một chỗ tôi không biết làm, cần cậu giảng giải!”

Có trời mới biết thầy sẽ ra đề như thế nào, đọc lại một lượt đề bài và kiến thức đã học qua đều cảm thấy cái nào cũng có xác suất thi trúng, Triệu Nhất Dương hận không thể in hết tất cả các chữ trong tài liệu giảng dạy và bài tập vào đầu.

Nghe Văn Tiêu nói xong, Triệu Nhất Dương cảm thấy như vừa qua một ải, “Hoàn hảo, đã hiểu, nếu thi thật vào đề này, đây chính là 5 điểm quý giá!” Cậu ta chợt nhớ ra, “Đúng rồi, lần trước cậu thi phòng cuối cùng, lần này hẳn là thi cùng tôi?”

“Đúng.”

“Vậy tốt quá, cùng đi đi!”

Trước kỳ thi tháng, trong lòng Triệu Nhất Dương còn tràn đầy lo lắng muốn đọc đáp án cho Văn Tiêu, lần này——-cầu mong ánh sáng của tri thức soi sáng cho tôi?

Đến phòng thi, bên trong rất yên lặng, đa phần đều vùi đầu ôn tập, trừ tiếng động của việc lật sách ra thì đều là tiếng nhỏ giọng đọc thầm.

Phòng thi đầu tiên luôn là những người đứng đầu lớp, áp lực cạnh tranh rất lớn, không cẩn thận chú ý sẽ bị loại ra ngoài, khoảng thời gian này, bầu không khí trong phòng học như muốn cô đặc lại.

Triệu Nhất Dương sau khi ngồi xuống đúng chỗ, không nói lời nào, lấy tập đề đã nhàu nhĩ ra xem lại.

Văn Tiêu tìm được chỗ ngồi của mình, bởi vì độ cao của bàn học và ghế không giống nhau, cậu mất một lúc mới thích ứng được.

Bên ngoài hành lang phòng thi có người lớn tiếng nói chuyện phiếm, còn có người vừa chạy vừa kéo cổ người đằng trước “Cậu có sống đến 48 000 tuổi cũng không thông thái được như Tần Chiêu Tương Vương*…”

Bỗng nhiên giọng nói trên hành lang nhỏ dần, giống như bị thiết bị đổi thành chế độ im lặng.

Văn Tiêu không để ý, cho đến khi một ly sữa đậu nành đặt trên mặt bàn của cậu.

“Trì Dã?”

“Sao thế, thấy tôi nên ngạc nhiên vậy? Bảo mang đồ ăn sáng một tuần cho cậu, không thiếu ngày nào nhé.” Trên người Trì Dã vẫn còn mặc cái áo hoodie “beautiful boy” rất chói mắt kia, không để ý những ánh mắt xung quanh đang tập trung vào mình, hắn đặt bánh bao lên bàn, “Bánh bao còn nóng, nhớ ăn trước. Ông chủ nhà này rất có ý thức sáng tạo cái mới, là loại nhân bánh mới ra đó, ăn thử xem, nếu ngon thì bảo tôi, lần sau tôi sẽ đổi sang mua cái này cho cậu.”

Văn Tiêu giương mắt hỏi hắn: “Cậu ăn sáng chưa?”

Trì Dã nhét hai tay trong túi, cặp sách màu đen đeo trên vai, hắn nhướn mi, trong mắt đầy sự hứng thú: “Nếu chưa ăn thì sao?”

Văn Tiêu: “Bánh bao sữa đậu nành, chia cho cậu một nửa?”

“Cảm nhận được tình cảm nồng cháy của bạn cùng bàn rồi nè.”  Ý cười trong mắt Trì Dã càng rõ hơn, “Cậu ăn đi, tôi ăn trên đường rồi.” Nói xong, hắn cúi người, nhích gần tới nói chuyện với Văn Tiêu: “Chờ lần này cậu thi được hạng nhất, chúng ta một đầu một cuối, vô cùng cân đối.”

Tư thế cúi người của Trì Dã khiến cổ áo hắn mở rộng, bởi vì khoảng cách gần mà nụ cười trong mắt lẫn trên môi càng rõ ràng hơn. Văn Tiêu hậu tri hậu giác* phát hiện ra, từ trước đến nay cậu rất ghét người khác dựa vào quá gần, nhưng giờ phút này khoảng cách giữa cậu và Trì Dã như vậy cũng không khiến cậu nổi lên sự chán ghét, thậm chí hơn nửa phần ý thức đề phòng cũng không có.

Bởi vì thực sự rất tự nhiên.

Tự nhiên đến mức chính cậu cũng không phát hiện ra có gì bất thường.

*hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra

Thấy Văn Tiêu ngẩn người, cuối cùng Trì Dã mới chịu rút tay từ trong túi quần ra, quơ quơ trước mặt cậu, “Đang nghĩ gì đấy?”

“Không có gì.” Văn Tiêu cầm sữa đậu nành và bánh bao đứng dậy, “Tôi ra ngoài ăn.”

Hai người đứng ở bên ngoài phòng học.

Chiều cao không chênh nhau mấy, hai bờ vai cơ bản là ngang nhau. Nhìn chăm chú bồn hoa dưới tầng một lúc, Trì Dã đột ngột nhắc tới: “Bắt được cái tên cặn bã họ Tiền kia—-”

Văn Tiêu cắt đứt lời hắn: “Sức chiến đấu của mấy tên cặn bã là số 0, không đáng để hai người chúng ta cùng động thủ.”

Lời này nghe có chút giống trung nhị bệnh*, lại có phần kiêu ngạo, không giống lời bình thường Văn Tiêu sẽ nói, Trì Dã nghe xong cười: “Đúng vậy.”

*Trung nhị bệnh: Chūnibyō, là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 trung học cơ sở, ở Việt Nam gọi là hội chứng tuổi dậy thì.

“Cho nên cậu không cần áy náy.” Văn Tiêu trực tiếp vạch trần suy nghĩ trong lòng Trì Dã, giọng nói lạnh lùng trở lại, cậu rũ mắt cắn bánh bao, nuốt xuống rồi nói tiếp, “Một người chống đỡ quá khó khăn, nhiều người cùng gánh vác có gì không tốt.”

Hút một ngụm sữa đậu nành, vẫn là hương vị quen thuộc trong thời gian gần đây, Văn Tiêu nhìn Trì Dã, cảm thấy người này thật ra rất giống mình—–cậu theo thói quen vạch ra ranh giới rõ ràng, theo thói quen phân định rạch ròi giữa người với người, Trì Dã đâu có khác gì?

Chỉ có điều Trì Dã hay dùng vẻ lười biếng và biểu cảm hay cười cùng tính cách dễ kết bạn của mình che đậy hoàn toàn phần lạnh lùng này, không để cho người khác nhìn thấu chút nào.

Thậm chí sự đề phòng trong lòng Trì Dã còn cẩn trọng hơn cậu.

Trì Dã hơi nhếch môi cười, sau đó lại căng thẳng mím chặt môi, hắn nhìn chăm chú Văn Tiêu, một lúc sau lại cợt nhả như cũ, “Muốn tôi trả công thế nào?”

Trong mắt tràn ra ý cười, còn kèm theo cả sự trêu chọc.

Văn Tiêu cầm ly giấy đựng sữa đậu nành, giả bộ quan sát thiếu niên đứng trước mặt mình một lượt, “Lấy thân báo đáp?”

Nụ cười nở ra, ghé sát vào bên tai Văn Tiêu, giọng Trì Dã hơi nhẹ: “Chậc, vừa ý tôi như vậy?” Hắn đang trong giai đoạn cuối cùng của thời kỳ vỡ giọng, âm cuối hơi khàn lên giọng, nghe rất êm tai.

Da Văn Tiêu rất trắng, tai cậu cũng vậy, vành tai rất mỏng, trắng như ngọc, Trì Dã dựa sát vào không khỏi nhìn thêm lần nữa, vừa cười vừa nói: “Quả nhiên là đáy biển đã cạn tình người, bạn cùng bàn, cậu không còn là cậu của trước đây nữa.”

Không để ý đến lỗ tai bị hơi thở phả lên tạo ra cảm giác hơi ngứa, Văn Tiêu không di chuyển, trái lại nghiêng mặt sang một bên, lạnh nhạt liếc nhìn Trì Dã: “Cận chu giả xích, cận mặc giả hắc*, dù sao tôi cũng ngồi cùng bàn với cậu.”

*cận chu giả xích, cận mặc giả hắc: gần son thì đỏ, gần mực thì đen, ý nói gần người tốt thì được tốt, gần kẻ xấu thì xấu lây.

“Hóa ra là như vậy?” Trì Dã đứng thẳng lưng, “Vậy cuối cùng là khiến cậu đỏ hay khiến cậu đen?”

Văn Tiêu: “Ảnh hưởng đến việc học tập của tôi.”

Nhớ lại lúc Văn Tiêu mới đến, lão Hứa luôn miệng nhắc đi nhắc lại mình không được làm ảnh hưởng đến Văn Tiêu học tập, nghe thấy lời này quen thuộc, Trì Dã không nhịn được cười mắng: “Được rồi, lỗi này tôi nhận.”

Thứ năm thứ sáu thi, thứ bảy chủ nhật giáo viên chấm bài, thứ hai thống kê kết quả, họp phụ huynh được quyết định vào chiều thứ ba.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, Triệu Nhất Dương, Thượng Quan Dục và Hứa Duệ tập hợp ở cửa lớp, lại vây quanh Văn Tiêu: “Trước ngày bị chém đầu, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải ăn một bữa thật lớn.”

Hứa Duệ “xùy” mấy tiếng, “Nói cái gì xui xẻo vậy, phải nói là, chúng ta mở tiệc ăn mừng.”

Thượng Quan Dục cảm thấy thương xót: “Học ủy, cậu cần gì phải lừa mình dối người bắt nạt người khác?”

“…” Hứa Duệ vò tóc, “Được rồi, tôi con mẹ nó câu cuối cùng trong đề không tính ra, hai câu trắc nghiệm cuối cùng trong đề Vật lý cũng là ngu ngốc nhắm mắt ném tẩy khoanh bừa. Chém đầu thì cũng phải ăn cơm, cũng không thể thành quỷ chết đói được.”

Ba người đồng loạt nhìn về phía Văn Tiêu.

Văn Tiêu rút ra trọng điểm từ cuộc đối thoại của bọn họ, “Cùng nhau ăn cơm?”

Triệu Nhất Dương bổ sung: “Đúng đúng đúng, có điều không phải như ăn cơm, chúng ta là mở tiệc lớn ăn mừng.”

Nói là bữa tiệc lớn, thật ra chính là ăn ở tiệm thịt nướng cạnh trường.

Tiệm thịt nướng tên “Thịt nướng tăng giảm thặng dư”, nếu để lão Hứa nhìn thấy kiểu gì cũng nói chỗ này có phải nơi học Toán không. Mặt tiền cửa hàng không nhỏ nhưng bên trong đã đầy người ngồi, tất cả đều mặc đồng phục học sinh—-xem ra có không ít người cùng ý tưởng với bọn họ.

Đại sảnh không còn chỗ, bốn người đi lên phòng trên tầng hai. Bên trong căn phòng trông đơn giản, thoạt nhìn là căn phòng nhỏ được ông chủ ngăn cách bằng một tấm ván, hiệu quả cách âm giống nhau, có thể nghe thấy người ở gian bên cạnh đang đối chiếu đáp án, đúng một câu sẽ hú hét ầm lên, còn lại hơn nửa là sai hơi nhiều.

Văn Tiêu mở WeChat, nhìn thấy Trì Dã trả lời xong nói, “Trì Dã có việc không đến được.”

“Trì ca có việc sao? Vậy đành để lần sau.” Triệu Nhất Dương kéo ghế nhựa ngồi xuống, lật xem thực đơn, “Cái khác tôi không cam đoan nhưng tôi dám cược, lần này chắc chắn Trì ca lại thi được 60 điểm!”

“Cái này còn cần đánh cược sao? Nhắm mắt lại cũng có thể đoán trúng. Lão Hứa lại lấy Trì ca làm ví dụ cho mà xem,” Hứa Duệ hắng giọng, bắt chước theo cách nói chuyện của lão Hứa, “Không mong các em tiến bộ, chỉ mong các em không được lùi bước! Nhìn Trì Dã mà xem, quan sát em ấy xem, mặc dù chỉ thi được 60 điểm nhưng người ta thi một hai năm nay, lần nào cũng thi được 60 điểm, các em có thể không? Em có thể không? Nếu em có thể ổn định được như vậy, chính tay tôi sẽ chiên trứng gà cho em ăn!”

Triệu Nhất Dương cười đến nỗi tay đang cầm bút viết tên món ăn cũng không vững: “Ha ha ha cậu bắt chước giống thật đấy! Câu cuối cùng đúng là tinh túy!”

“Đương nhiên.” Hứa Duệ đắc ý, “Có điều Trì ca là ông vua khống điểm*, khống điểm quá mức trâu bò, đến mức khiến người ta không phân biệt nổi rốt cuộc cậu ấy là một học tra* hay là học thần* nữa. Tôi nghĩ 60 điểm thật ra không khó, chỉ cần có nền tảng giải đề thì đảm bảo hoàn toàn vẫn có thể làm đúng hết được.”

*khống điểm: khống chế điểm số

*học tra: học cho có, điểm thấp

*học thần: không học mà vẫn điểm cao

Thượng Quan Dục gãi đúng chỗ ngứa: “Bất kể đề nào rải rác đủ loại trình độ khó dễ mà cũng thi được 60 điểm, tôi không làm được.”

Hứa Duệ sờ cằm: “Nói cũng đúng. Đi lên con đường này, đại khái là… Cũng cần hiểu rõ trong đầu toàn bộ bài thi cơ bản mới có thể tính toán thi chuẩn được 60 điểm chứ?”

Trì Dã không ở đây, bọn họ chỉ có thể đoán mò, có điều nếu Trì Dã ở đây, bọn họ cũng không dám hỏi trực tiếp.

Triệu Nhất Dương dựa vào sức ăn của mình mà gọi món cho bốn người, bày đầy một bàn lớn.

Người bê thức ăn lên là ông chủ, đi dép nhựa màu đen, trên tai cài điếu thuốc, rất điềm đạm, “Thi cử vất vả, tặng các cậu một đĩa rau trộn rong biển, chúc các cậu—–”

Lời chúc vẫn còn chưa nghĩ ra, nói đến đây thì mắc kẹt.

Bọn Triệu Nhất Dương giương mắt đợi nửa ngày, đợi mãi vẫn không nghe thấy được nửa câu sau, đến khi ông chủ đi rồi, bọn họ cúi đầu ủ rũ, Triệu Nhất Dương suýt chút nữa nằm ôm chân bàn kêu lên: “Xong rồi xong rồi, ông chủ cũng không nghĩ ra được lời chúc, đây còn không phải điềm báo trước sao? Điềm chẳng lành!”

Văn Tiêu đang nhắn tin WeChat với Trì Dã.

Trì Dã: “Đang đợi thức ăn lên à?”

Văn Tiêu đánh chữ: “Không, đang dự đoán chủ nghĩa duy tâm.”

Mặc dù dấu hiệu báo trước rất không ổn nhưng đến khi nghe thấy âm thanh “xèo xèo” của miếng thịt nướng tiết ra dầu, bầu không khí bắt đầu đi lên.

Hứa Duệ lại bắt đầu bài diễn giảng của cậu ta: “Cổng trường của chúng ta, bên cạnh Khổng Tử có một cái đèn lồng đá, các cậu nhớ không? Trước khi thi lần này, không ít người đi tự học buổi tối đều xếp hàng đi sờ lên đỉnh cái đèn lồng đó, nói là sờ xong cảm giác thi sẽ tốt, ném cục tẩy chọn đáp án, tỷ lệ chính xác có thể cao đến 70%! Rất linh nghiệm!”

Vừa nhắc đến việc chọn đáp án, Triệu Nhất Dương lại cảm thấy bi thương tràn đến, “Mượn rượu giải sầu, người xưa chắc chắn sẽ không lừa tôi!” Nói xong, cậu ta viết mấy chữ từ thực đơn, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Các cậu có muốn không?”

Mấy người cũng gật đầu, Triệu Nhất Dương rất tự nhiên đánh “x8” đằng sau ô “Bia lạnh”, “Tám lon, mỗi người hai lon, uống hết không đủ lại gọi thêm.”

Không chờ lâu lắm, ông chủ đã đến nói, “Trong tiệm không còn đủ bia, chỉ còn sáu lon, còn hai lon thiếu tôi mang hai chai rượu trắng ra cho các cậu, như vậy được không?”

Ở độ tuổi này, cây sống nhờ vỏ cây, bóng đèn sáng nhờ dây tóc, cho dù để trên bàn không uống cũng phải nói “có thể”, nếu không mặt mũi giấu vào đâu?

Ông chủ đặt đồ xuống, còn tiện tay đóng cửa.

Hứa Duệ nhìn chai thủy tinh đặt trên bàn, “Rượu trắng mặc dù ít nhưng rất mạnh, chúng ta có chắc uống hết được không?”

Trước mặt người của mình không cần giả bộ, Triệu Nhất Dương đề nghị: “Lát nữa về chúng ta đổ hết rượu đi, chai cũng không được giữ lại?”

Thượng Quan Dục gật đầu: “Nhất trí.”

Sáu lon bia lạnh, mỗi người một lon, còn thừa hai lon đặt sang bên cạnh. Gà nướng tiêu và thịt bò cay, hai khay toàn thịt, uống rượu vào còn thấy cay hơn.

Hứa Duệ đang vùi đầu kiên nhẫn như đang thi Olympic Toán học đếm số ớt, uống rượu vào lời ra càng không nhịn được, “Mặc dù tôi sợ ba tôi nhưng ông ấy trở về họp phụ huynh, tôi vẫn rất hào hứng. Chỉ cần có thể nói chuyện tán gẫu một chút với ông ấy, mặc dù hơn nửa thời gian đều là ông ấy mắng tôi, nhưng như thế vẫn coi là nói chuyện phiếm đúng không?”

Triệu Nhất Dương đã hiểu: “Tôi hiểu cậu, tôi cũng nhớ ba mẹ, chỉ cần một người tùy ý trở về cũng được, nhưng bọn họ quá bận rộn không thể về, còn có thể làm sao? Chỉ có thể nhờ bảo mẫu đi thôi.”

Nói xong, cậu cầm lon bia cụng với Hứa Duệ một cái.

Giờ khắc này, hai người dù khác cha khác mẹ nhưng lại giống như anh em ruột thịt, chỉ muốn cùng nhau hợp ca hát một bài “Người cùng lưu lạc đến chân trời góc bể”.

Văn Tiêu ngồi trong góc, tiếng nói chuyện lọt vào tai khiến cậu không có cách nào kiềm chế ước muốn, nếu như ba mẹ cậu vẫn còn sống, chắc chắn họ sẽ xin nghỉ hoặc sắp xếp lại công việc, chuẩn bị thật sớm để đến họp phụ huynh cho cậu.

Mặc dù từ nhỏ cậu đã khiến người lớn đỡ lo nhưng mỗi lần họp phụ huynh, bố mẹ cậu vẫn rất tích cực, nói rằng không thể vì cậu kiệm lời hướng nội mà không quan tâm.

Trong tay là lon bia lạnh đã uống hết, hai lon còn lại đã bị Triệu Nhất Dương và Hứa Duệ uống mất, ngực Văn Tiêu giống như bị nhét một miếng bông vải ướt đẫm, cậu đưa tay lấy chai rượu trắng đặt ở góc bàn.

Nửa tiếng sau, ba người Triệu Nhất Dương nhìn Văn Tiêu, cảm thấy hơi ngốc nghếch.

Thượng Quan Dục đẩy mắt kính: “Ai nói cho tôi biết phải làm sao bây giờ?”

“Mặc dù chưa có kinh nghiệm nhưng chắc chắn không thể về nhà. Một đám người tụ tập uống rượu, lại còn uống say, họp phụ huynh còn chưa đến, tôi về nhà trước kiểu gì cũng bị bố mẹ tôi mắng một trận.” Triệu Nhất Dương suy nghĩ một lúc, “Hay là tìm Trì ca?”

Hứa Duệ không hiểu, “Tìm Trì ca làm gì, không phải Trì ca nói cậu ấy có việc không đến được sao?”

“Cậu ngốc rồi à, Trì ca và Văn Tiêu là hàng xóm, tìm cậu ấy không sai!”

Lúc Trì Dã đến, ba người Triệu Nhất Dương đang liên minh chơi game, ba người cùng chơi, đọ sức với hai người khác trong đội.

“Uống say rồi?” Trì Dã đi vào phòng, liếc qua đã thấy Văn Tiêu ngồi trên ghế nhựa. Cậu nhìn không khác gì so với lúc bình thường, tư thế ngồi đàng hoàng khiến người ta rất hài lòng với gia giáo, trên gương mặt lạnh nhạt không có biểu cảm gì, điểm duy nhất khác thường chính là gò má hiện lên màu đỏ nhạt.

“Bọn tôi cũng không biết, Hứa Duệ đang trò chuyện về ba cậu ấy, tôi cũng nói đôi câu về nhà tôi, Thượng Quan Dục nói rằng nhà cậu ấy tuân thủ pháp luật còn hơn cả ba mình, đến khi bọn tôi nói chuyện xong, Văn Tiêu đã uống hơn nửa chai rượu trắng rồi.” Triệu Nhất Dương nói đến đoạn này, không nhịn được giơ ngón tay cái, “Đúng là trâu bò.”

Nghe xong Trì Dã liền hiểu.

Hắn đi đến bên cạnh Văn Tiêu, gọi tên cậu.

Văn Tiêu nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Không phải nói có việc không đến được sao?”

Trì Dã: “Đến đón cậu.”

Trong đầu chậm chạp xử lý ba từ này xong, Văn Tiêu đứng dậy: “Vậy đi thôi.”

Cậu đứng dậy ổn định, chân không lộn xộn, không choáng váng cũng chẳng buồn nôn.

Triệu Nhất Dương cảm thấy hoài nghi: “Đây rốt cuộc là say hay không say?”

Trì Dã kéo lấy cánh tay Văn Tiêu, Văn Tiêu nhấc mí mắt lên, thấy rõ người đứng trước mặt là ai, không giãy giụa nữa.

“Say rồi.” Trì Dã kết luận, “Tôi đón người về, các cậu tự về được không?”

Ba người Triệu Nhất Dương chỉ uống một hai lon bia, vội vàng nói: “Không thành vấn đề, hoàn thành địa đạo này—- không đúng, đánh xong trận này bọn tôi sẽ về.”

Từ trong không khí oi bức trong tiệm thịt nướng đi ra, gió phả vào mặt mang theo sự mát mẻ. Trì Dã đứng sau lưng Văn Tiêu, quan sát chăm chú người phía trước, sợ một giây xao nhãng Văn Tiêu sẽ gục xuống mất.

Văn Tiêu hơi nhức đầu, choáng váng, cảm thấy có người kéo lấy cánh tay cậu, cậu rũ mắt, nhìn thấy những ngón tay dán lên khuỷu tay mình, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay thon dài.

Nhìn lên phía trên, tầm mắt cậu cuối cùng rơi lên đường cong sắc sảo trên gương mặt của Trì Dã.

“Trì Dã?”

“Là tôi.”

Văn Tiêu gật đầu, một giây sau người không chống đỡ nổi ngã xuống.

Trì Dã vội vàng đưa tay đỡ lấy người——Chậc, tay sờ vào chỗ nào cũng đều là xương, rắn chắc không thấy thịt, đúng là tiêu chuẩn nam sinh gầy mà thu hút.

Bắt một xe taxi, Trì Dã đẩy người vào ngồi trước, hắn cũng ngồi vào sau, đóng cửa xe.

Báo địa điểm đến, xe taxi bắt đầu chạy, đèn neon ngoài cửa sổ do nối thành một đường nhìn giống như dòng nước vậy. Ánh sáng rơi trên gương mặt Văn Tiêu, trong thoáng chốc vẻ mặt cậu sinh động hơn so với bình thường rất nhiều.

Trì Dã hỏi cậu: “Nghĩ gì mà uống rượu trắng?”

Văn Tiêu không quay đầu lại nhưng vẫn trả lời vấn đề này,”Nhớ đến ba mẹ tôi.”

99% là uống say rồi. Nếu không say Văn Tiêu sẽ không thể nào trả lời như vậy, nếu lười bịa ra câu trả lời, cậu sẽ trưng ra ánh mắt trực tiếp bỏ qua vấn đề này.

Trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, Trì Dã hỏi tiếp, “Tại sao không để người lớn đến họp phụ huynh?”

Hỏi đến việc này, trong lòng Trì Dã đột nhiên dâng lên mấy phần hồi hộp khó hiểu.

Văn Tiêu như uống phải thuốc nói ra sự thật, “Trì Dã sẽ khó chịu.”

Nghe thấy câu trả lời này, tận sâu trong lòng Trì Dã như bị một cái lông chim nhẹ nhàng lướt qua.

Không thể nói rõ đây là cảm giác gì. Trong suy nghĩ của Trì Dã, việc như vậy hắn đã quen rồi. Thói quen mà cả tất cả người lớn đến lớp họp phụ huynh, trừ hắn——-chỉ có chỗ ngồi của hắn là trống không, lúc nào cũng trống không.

Trước kia hắn vẫn cho rằng mình sẽ không thèm để ý, chuyện này đâu có gì ghê gớm?

Thật sự chẳng phải việc gì to tát.

Nhưng bây giờ, ngay giờ phút này, hắn nhận ra, vẫn có chút….gì đó.

Chỉ là buổi họp phụ huynh lần này, có một người giống như hắn, bàn học trống không, chỗ ngồi trống không.

Không nhịn được đưa tay vân vê vành tai Văn Tiêu, thấy trên mặt đối phương cau mày mới thu tay về.

Liếc nhìn sang tài xế, chắc chắn tài xế đã đeo tai nghe dẫn đường hoặc nghe radio, không rảnh chú ý phía sau. Trì Dã ngồi gần lại Văn Tiêu một chút, trong đầu lướt qua mấy điều quan trọng, cuối cùng chọn một câu, “Trong mắt cậu, tôi là dạng người gì?”

Văn Tiêu đưa mắt nhìn ra bầu trời cao đen ngòm ngoài cửa xe, giống như mặt sông lúc về đêm. Cậu hỏi: “Cậu là ai?”

“Tôi là Trì Dã.”

Văn Tiêu suy nghĩ hồi lâu, “Trì Dã.”

“Sao?”

“Trì Dã.”

Nói hai lần, Trì Dã nghe xong mới hiểu, ý của bạn cùng bàn của hắn là—– Trì Dã chính là Trì Dã.

Câu trả lời này khiến lòng người rất vui vẻ, dù gì vẫn giống như lời nhận xét “Là cùng một người” trước đây.

Phụ trung Minh Nam cách đường Cửu Chương không xa, đi xe buýt mất hai mươi phút, đi taxi càng nhanh hơn, giờ còn là buổi tối, không bị tắc đường. Chỉ tầm mười phút trôi qua, xe đã sắp đến nơi.

Văn Tiêu tựa đầu lên cửa kính xe, giống như đang ngủ, Trì Dã chuẩn bị gọi người dậy nhưng nhận ra, dưới ánh sáng của đèn đường vùn vụt bay qua hai bên đường, hắn thấy rõ cậu nhắm chặt hai mắt, đuôi mắt ướt lệ.

Hóa ra cậu ấy buồn đến như vậy cũng vẫn yên lặng không phát một tiếng động nào.

Trì Dã im lặng nhìn chăm chú Văn Tiêu, hắn muốn đưa tay, muốn dùng đầu ngón tay lau khô nước mắt trên khóe mắt cậu nhưng lại không dám.

Tôi nên làm thế nào để dỗ dành cậu đây?

*Nguyên văn là不与秦塞通人烟, trong đó có chữ Tần (秦) và chữ Tắc (塞), khi mình tra Google “Tần Tắc” liệu có phải tên người không thì ra kết quả là Tần Chiêu Tương Vương, tên thật là Tần Doanh Tắc, là vị vua thứ 33 của nước Tần thời Chiến quốc. Dưới thời kỳ trị vì của Chiêu Tương vương, nước Tần duy trì được sự hùng mạnh và mở rộng đất đai sang lãnh thổ các nước khác. Thời kì của ông đánh dấu nền tảng vững chắc cho sự nghiệp thống nhất thiên hạ của Tần Thuỷ Hoàng đế sau này. Dựa vào dữ liệu như vậy thì cũng rất hợp lý khi gọi người ông là một người thông thái.

Tuy nhiên khi mình xem Wikipedia thì chữ Hán không khớp nhau, Doanh Tắc là chữ 嬴稷. Vì vậy mình không chắc chắn lắm về bản edit của câu này.

Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!