Tân Du nói: “Chuyện này à, tao đã rất nghiêm túc suy xét qua.
Trong cuộc đời của một người, vấn đề chủ yếu cần quan tâm suy xét chính là bệnh tật hiểm nghèo và dưỡng lão, còn biện pháp giải quyết ư, có lẽ là mua các loại bảo hiểm— trước mắt dường như chỉ có biện pháp này thôi.
Chẳng qua tao còn chưa có mua, còn đang cân nhắc.”
“…”
Tân Du nhìn Kiều Bình Nhất đang câm nín, “Sao vậy? Tối hôm qua mày là bởi vì tự hỏi về tương lai mà không vui ư?”
“Ừa.” Kiều Bình Nhất hình dung, vấn đề của hắn, chắc cũng coi như là do ‘tự hỏi về tương lai’ gây ra.
Tân Du vỗ vỗ cánh tay Kiều Bình Nhất, “Nhất Nhất, đừng nghĩ quá nhiều, cứ sống tiếp như bình thường là được.” Loại chuyện như là tương lai, không thể nghĩ ngợi quá nhiều, càng nghĩ càng sẽ cảm thấy thật ra hết thảy đều vô nghĩa, vì chẳng phải cuối cùng tất cả đều sẽ thành cát bụi hết sao.
“Ùa.”
Cơm nước xong, Tân Du nói phải đi, “Tao phải về rồi, mai tao phải đi làm.”
Kiều Bình Nhất đề nghị, “Ở chỗ tao đi, ngày mai từ đây đi làm luôn.”
Tân Du lắc đầu, “Tao còn phải quành về lấy máy tính, phiền toái.”
“Mai tao lái xe chở mày.”
“Vậy mày phải dậy từ mấy giờ?” Tân Du lắc đầu, “Thôi, mày cứ ngủ kỹ đi.”
Kiều Bình Nhất tự mở một công ty tổ chức biểu diễn nghệ thuật, là do cậu út Phương Tử Trạch gợi ý.
Bởi vì Phương Tử Trạch hoạt động trong mảng giải trí, có rất nhiều dự án cần outsource cho bên ngoài làm, tiền này thay vì để người khác kiếm không bằng giao cho người một nhà.
Cho nên, công ty của Kiều Bình Nhất không thiếu đơn hàng, ông chủ như hắn cũng không có áp lực, chẳng những chưa từng tăng ca, hắn cũng chưa từng đi làm đúng giờ.
Kiều Bình Nhất bảo đảm: “Tao nhất định sẽ dậy mà, sẽ không để mày trễ làm đâu.”
“Trễ cũng không hề gì, giờ giấc đi làm bên tao không quá nghiêm.
Chỉ là không cần thiết, quá phiền toái.”
“Tao lái xe, tao chở mày, mày không có gì phải phiền toái.”
Tân Du nói: “Vẫn là thôi, tao về còn có việc phải làm.” Máy tính và sách của anh đều để ở nhà.
Nếu ở lại chỗ Kiều Bình Nhất, chiều và tối nay anh chẳng làm được cái gì hết.
“Ùa… Thôi được rồi… Giờ tao chở mày về.”
“Thiệt tình không cần mà, mày chở tao về, rồi mày lại phải lái xe quành lại nhà mày.
Tới tới lui lui vậy mày không chê mệt sao?” Tân Du không biết Kiều Bình Nhất đang mắc chứng gì, cứ một hai phải chở anh bằng được.
Kiều Bình Nhất còn muốn nói gì đó, Tân Du ngoặc lấy cổ hắn, siết chặt, “Nhất Nhất à, còn nhớ lần trước không? Trong tình huống như vậy mày vẫn tự lái xe về nhà được, bây giờ tao tay chân lành lặn, lại cần mày chở sao?”
“…”
Tóm lại, Kiều Bình Nhất bị thuyết phục.
Ngay ngày đầu tiên đi làm sau Tết, Tân Du đã bị kêu đi họp.
Có dự án mới, còn rất gấp, Tân Du buộc phải cho nhân viên trong team mình tăng ca.
Team của họ là team 1 của bộ phận ý tưởng, thêm anh có tổng cộng năm người.
Tân Du kiêm lên kế hoạch và design, bốn người kia có hai người là lên kế hoạch, hai người còn lại là designer.
Từ Phát là nhân sự lên kế hoạch của team.
Mấy ngày liền đều tăng ca đến nửa đêm mới làm xong phương án.
Mất ngủ lâu như vậy, mặt năm người đều nhợt như giấy, hai cô gái trong team oán giận nói nhan sắc tàn rồi.
Sau khi phương án ra tới, những người khác đã có thể nhẹ người, chỉ có Tân Du còn phải cùng bộ phận chăm sóc khách hàng đi dự họp bên khách hàng.
Trên đường, Tân Du mua một ly cà phê size lớn, dựa vào nó chống đỡ mí mắt suốt cuộc họp.
Khách hàng đề ra một vài ý kiến để sửa chữa, lại tăng thêm một ít yêu cầu mới, sau đó nói muốn nhanh chóng nhìn thấy phương án mới.
Trên đường về, Tân Du hỏi Tô Tử Dung— đồng nghiệp bên chăm sóc khách hàng, “Còn chưa ký hợp đồng mà bắt đầu xét nét kiếm chuyện như vậy, có mùi không đúng lắm ha?” Khả năng cao khách hàng này muốn chôm phương án.
Mặt Tô Tử Dung cũng tràn đầy mệt mỏi, “Khách hàng này đúng là rất phiền phức, nhưng anh Hoa quen ông chủ bọn họ, nói cơ bản đã quyết định là chúng ta rồi.
Vốn dĩ hôm nay muốn ký hợp đồng, chẳng qua bên khách hàng muốn sửa vài chi tiết trong hợp đồng, hoãn mấy ngày mới ký.”
Anh Hoa là Chu Hoa, một phó tổng giám đốc trong công ty Tân Du.
Tân Du gật đầu, “À, vậy à.
Tôi hiểu rồi.” Xem ra lại phải tiếp tục tăng ca.
“Aiz, vất vả các anh, chờ ký được hợp đồng tôi mời các anh ăn cơm.” Tô Tử Dung nói.
Tân Du cười, “Bọn tôi chờ mong đó nha.”
Cứ như vậy nhào vào công việc một cái là mất thêm hơn hai tuần, trong thời gian đó lại sửa chữa điều chỉnh hai lần… Nhưng cuối cùng phương án này lại không được thông qua.
Khách hàng kia chơi bọn họ một vố, nói không có đủ ngân sách, cuối cùng chỉ ký với họ một hợp đồng trị giá chừng một trăm ngàn— là một hạng mục vận hành quảng cáo ngắn hạn.
Mà nguyên bản nhóm Tân Du làm là một sách lược hoàn chỉnh cho hoạt động quảng cáo cả năm trị giá mấy triệu.
Nhưng đây cũng coi như là ký được hợp đồng, Tô Tử Dung rất giữ lời, tối thứ sáu mời họ đi ăn, cô còn kêu thêm mấy đồng nghiệp trong bộ phận chăm sóc khách hàng của mình.
Trên bàn cơm, Tân Du hỏi cô: “Anh Hoa giải thích thế nào với chị? Lúc trước không phải nói khách hàng đã chốt chúng ta rồi sao?”
“Ha hả…” Tô Tử Dung cười mỉa nói, “Gã nói được gì cơ chứ, cùng chúng ta mắng khách hàng ngu như x chứ làm gì.”
Nhân viên trong nhóm của Tân Du đều gật đầu, “Khách hàng đúng là ngu như x! Chờ coi hoạt động quảng cáo cả năm của bọn đó sẽ làm ra cái dạng gì, nếu dùng đúng là phương án của chúng ta, nhất định phải trù tụi nó thúi hẻo luôn!” Hợp đồng này không thành công thì họ chính là nhóm người bực mình nhất, công sức tăng ca bao nhiêu ngày đêm xem như đổ sông đổ biển!
“Bọn họ không sợ bị chửi đâu, nếu sợ sẽ không đi lừa bản thảo kế hoạch.”
“Không phải nói công ty họ rất có tiền sao? Sao còn muốn đi lừa ba cái đồng xu cắc bạc này?”
“Bọn họ cũng không tính là có tiền lắm.
Hơn nữa cho dù là công ty lớn tự xưng thương hiệu mang tầm quốc tế, cũng vẫn sẽ làm ra loại chuyện này.”
“Ý? Anh nói là nhà ai?”
“…”
Một đám người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn, ăn xong đã gần 10 giờ, vẫn chưa đã, có người đề nghị đi hát karaoke, lập tức được đa số hưởng ứng.
Thiểu số phục tùng đa số, một đám liền vừa cười đùa vừa đi đến chỗ hát karaoke.
Đối với Tân Du, quán karaoke có hơi tương đồng với quán bar, đều là chỗ tập trung tạp âm.
Trong đám đồng nghiệp của anh có mấy thành phần chuyên chiếm mic, hát hết bài này đến bài khác, không ngừng nghỉ.
Tân Du rất vui mừng, Chỉ cần không ai tới kêu tôi hát, mấy người muốn làm sao cũng được hết.
Giữa chừng, Tân Du đi ra ngoài hóng gió.
Anh đi đến cuối hành lang, vòng qua bồn cây cảnh lớn ở chỗ rẽ, đi đến bên cửa sổ.
Anh vốn định mở hé cửa sổ, nhưng đến gần mới phát hiện cửa sổ là dạng gắn cố định.
Anh cũng không rời đi ngay, vì cảnh đêm bên ngoài cũng không tệ, ánh đèn lộng lẫy, át đi sao trời.
Qua một hồi, anh nghe được bên ngoài vang lên giọng Tô Tử Dung, cô đang gọi điện thoại.
Tô Tử Dung nói: “Thôi đừng nói nữa, tốt gì mà tốt, hồi trước ông chủ của bọn tôi đúng là đối xử với tôi không tệ, tôi cứ tưởng ổng tin tưởng tôi lắm, dè đâu năm ngoái ổng tìm một gã phó tổng giám đốc về đây đè đầu tôi, tôi làm gì cũng bị cái quỷ ngu như x kia chặn ngang kiếm chuyện, soi mói khắp nơi, bị gã soi xong nhả ra thì tất cả mọi việc, chỉ cần thành công đều là do có gã hướng dẫn chỉ đạo, không đạt thành tích đều là do bọn tôi chưa đủ năng lực…”
Tân Du nghe ra được, người Tô Tử Dung đang chửi là Chu Hoa.
Tô Tử Dung vào công ty xấp xỉ cùng khoảng thời gian với anh, hai người đã làm tại công ty này được bốn năm, trong ngành quảng cáo, như vậy xem như là nhân sự kỳ cựu.
Tô Tử Dung có năng lực rất mạnh, chưa đầy một năm đã thăng chức.
Năm kia lại thăng phó giám đốc.
Năm ngoái, giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng cũ từ chức, mọi người nguyên bản đều cho rằng Tô Tử Dung sẽ tiếp nhận vị trí này.
Ai ngờ đâu, ông chủ mời Chu Hoa về làm phó tổng giám đốc, cũng cho gã quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng.
Tô Tử Dung vẫn là chức vụ ban đầu.
Không giống giám đốc cũ chịu uỷ quyền, Chu Hoa rất thích quản mọi chuyện.
Vậy cho nên, phạm vi có thể phát huy của Tô Tử Dung bị thu hẹp rất nhiều.
Tân Du vốn định đứng một hồi liền đi, nhưng muốn đi ra ngoài chỉ có một con đường là phải đi qua chỗ Tô Tử Dung.
Tô Tử Dung có thể nói ra những lời này là vì tưởng xung quanh không có ai, lúc này anh mà đi ra ngoài thì sẽ rất xấu hổ.
Tân Du đành phải tiếp tục đứng tránh ở bên bồn cây cảnh lớn sau chỗ rẽ.
Nghe người khác gọi điện nói chuyện với bạn, Tân Du cũng nhớ tới bạn mình, chính là Kiều Bình Nhất.
Ừm, gần đây bận quá, hai người có khoảng thời gian chưa liên hệ… Anh lấy di động ra định gửi tin nhắn cho Kiều Bình Nhất, nhưng lại nghĩ, Kiều Bình Nhất thấy tin nhắn không chừng sẽ trực tiếp gọi qua, mà bây giờ anh lại không thể tiếp được, thôi vậy, khoan hẵng gửi.
Tân Du mở diễn đàn Mỹ Hoán, lật xem nội dung.
Bên ngoài Tô Tử Dung nói: “Tôi là định từ chức, nhưng cũng không phải nói đi là đi, để nhìn xem tình hình đã…”
Muốn đi, lại không thể dứt áo đi ngay.
Tân Du rất đồng cảm với cô.
Rốt cuộc làm ở công ty này lâu như vậy, ít nhiều có chút cảm tình, hơn nữa tiền lương cũng ổn, nếu không có lựa chọn tốt hơn, vậy ở nguyên chỗ cũ cho lành.
“Ha ha, lão Quách, anh đừng nói giỡn.” Tô Tử Dung cười vài tiếng, “Tự mở công ty đâu có dễ ăn như vậy, bao nhiêu người lỗ sặc máu… À há, anh nói cũng có lý… Ừm, được rồi, để tôi suy nghĩ…”
Nghe thấy Tô Tử Dung nói chuyện với bạn về việc mở công ty, Tân Du nhớ tới Kiều Bình Nhất cũng từng kêu anh gây dựng sự nghiệp, còn nói muốn đầu tư vào anh.
Nhưng bị anh từ chối.
Đầu tiên là anh cảm thấy mình không thích giao tiếp với người khác cho lắm, anh vẫn thích làm công việc thiên về kỹ thuật hơn; thứ nữa, nếu làm thua lỗ hết tiền của Kiều Bình Nhất thì phải làm sao đây? Kiều Bình Nhất không thiếu tiền, có lẽ sẽ không bận tâm.
Nhưng bản thân mình thì chưa chắc có thể chấp nhận được… nên thôi khó quá cho qua.
Tô Tử Dung gọi điện thoại hết nửa tiếng.
Tân Du còn tưởng phải nói lâu hơn— anh với Kiều Bình Nhất có thể nấu cháo điện thoại cả tiếng… Đương nhiên, chỉ giới hạn trong tối nào không tăng ca cũng như không có bận rộn chuyện khác..