Chương 82: Bán Kiếp Tiểu Tiên

Phiên bản 10296 chữ

Lúc này Tề Hoan đang theo đuôi Hư Không Tử đến phái Côn Luân, vì tất cả các phái đều giành giật đánh giết nên phái Thanh Vân cũng phải làm bộ làm tịch một chút. Hư Dương Tử ở lại sơn môn trông coi Hư Linh Tử còn chưa tỉnh lại, Tề Hoan và Kim Tu thì lẽo đẽo đi theo Hư Không Tử.

Ngày mình phi thăng đã cách không còn xa rồi, Hư Không Tử không chắc chắn sau khi chuyện này kết thúc mình có thời gian ở lại phái Thanh Vân hay không, nên trong mấy ngày này, hắn luôn giữ Tề Hoan bên người, coi như hưởng thụ nốt khoảng thời gian ngắn ngủi bên cạnh đồ đệ, thứ Tề Hoan cần học nhiều lắm nhưng đáng tiếc hắn đã không có thời gian nữa rồi.

Trong vòng hai ngày, Hư Không Tử đã cùng Tề Hoan đến chân núi Côn Luân. Lúc này núi Côn Luân đâu còn điểm thanh tĩnh nào, dưới núi, đường lên núi, trên bầu trời, khắp nơi đều là Tu Chân giả, bất kể chính phái, Ma đạo, hay Yêu tu, tất cả đều không có bất kì tranh chấp gì, đều đang đợi phái Côn Luân tỏ thái độ.

Mà trong phái Côn Luân, trên Ngọc Thanh đại điện, một công tử văn nhã chừng hai mươi tuổi, dáng điệu tươi cười đang ngồi trên cái ghế duy nhất trong điện, vui vẻ hát một khúc ca.

Cách hắn không xa, một lão giả mặc đạo bào của người có địa vị cao nhất phái Côn Luân đang đứng, khác hẳn với khuôn mặt tràn đầy tươi cười của chàng trai kia, lão giả này dường như sắp khóc.

“Sư tôn, bây giờ phải làm gì đây?” Nửa ngày sau, lão giả lấy hết dũng khí tiến lên một bước, nhỏ giọng hỏi một câu.

“Làm gì là làm gì?”Công tử trẻ tuổi thả chén trà nhỏ trong tay xuống, híp nửa mắt, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia sáng tím.

“Những người ngoài núi kia…”

“Kệ bọn họ, cho thêm mấy lá gan bọn họ cũng không dám xông vào đại trận hộ phái của Côn Luân. Hiện tại, duy nhất phải chờ chính là người kia của phái Thục Sơn. Chẳng qua… hừ, ba nghìn năm trước hắn không phải đối thủ của ta thì ba nghìn năm sau cũng thế cả thôi.” Công tử trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ trong điện bỗng giảm mạnh. Công tử trẻ tuổi này chính là lão tổ tông của Côn Luân hạ phàm, Đạo Ảm.

“Sư tôn nói rất đúng, vậy phải xử trí phái Thanh Vân như thế nào?” Lão giả liên tục gật đầu, căn bản không dám trái lời Đạo Ảm.

“Bọn họ mang thứ đó tới Côn Luân chính là muốn đối đầu với Thục Sơn, hừ, chỉ là trò khôn vặt, coi như có thể chấp nhận được. Không cần giao hảo với người của phái Thanh Vân, nhưng cũng không được tùy tiện động đến. Tên Đan Kiếp ngu xuẩn, giết đại đệ tử của An Minh Tăng, An Minh Tăng còn không liều mạng với hắn sao?” Đạo Ảm liếc đồ đệ của mình, phiền chán nhắm mắt.

Tuy đều dạy ra đệ tử Đại Thừa Kỳ, nhưng thực lực đệ tử mình lại kém đệ tử An Minh Tăng những năm lần. An Minh Tăng phái Thanh Vân phi thăng muộn hơn hắn và Đan Kiếp thế mà thực lực hiện giờ đã trên bọn hắn, bọn người phái Thanh Vân cứ xuất sắc như vậy sao? Trong lòng Đạo Ảm không phải không tức giận nhưng vẫn không dám tùy ý ra tay với phái Thanh Vân, bất kỳ một sai lầm nào đều có thể đẩy hắn đến cảnh vạn kiếp bất phục. Đáng tiếc, hắn không biết, một khi đã nhận viên Hồi Sinh đan này, hắn đã vạn kiếp bất phục rồi.

“Sư phụ, ta thấy núi Côn Luân hình như không định phái người ra giải thích, thời gian lâu lắm rồi.” Tại một góc nhỏ ở chân núi, Tề Hoan tiến đến nói với Hư Không Tử.

Tuy chân núi rất chật chội nhưng xung quanh mấy người Tề Hoan lại là một vùng rất rộng rãi, không ai dám tới gần Hư Không Tử trong phạm vi 10m, Hư Không Tử cũng không hết sức thu liễm khí tức, ai cũng biết rõ hắn là Tu Chân giả Đại Thừa Kỳ nên chẳng kẻ nào dám ra gây sự.

“Ừ, những người này chưa đủ sức làm lung lay căn cơ của phái Côn Luân.” Hư Không Tử khoanh chân ngồi dưới đất, đầu hơi ngẩng, đôi mắt chăm chú nhìn lên bầu trời.

“Chúng ta đang chờ cái gì?’ Đã không có trò hay để xem, Tề Hoan có chút không kiên nhẫn, vốn cho răng sẽ gặp cảnh chém giết, ai biết mọi người lại yên ổn ngồi thế này, chẳng ai xông vào phái Côn Luân.

“Đan Kiếp, hắn đã đến, chúng ta có trò hay để xem rồi.” Hư Không Tử đứng dậy kéo Tề Hoan và Kim Tu ra đằng sau mình, yên lặng đứng xem một luồng kiếm quang màu xanh rực rỡ dài trăm thước vụt qua bầu trời, xoay tròn quanh không trung bên trên phái Côn Luân.

Tề Hoan sau lưng Hư Không Tử không mở miệng, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào luồng kiếm quang kia, âm thầm tính toán khả năng ám toán Đan Kiếp. Nàng là người có thù tất báo, việc Đan Kiếp làm với nàng, nhất định nàng sẽ trả lại gấp mười, cho dù đối phương là tiên nhân đi nữa.

Nhưng bây giờ nàng không có thực lực cường đại như vậy, cái duy nhất nàng có là sức mạnh Lôi Điện trong thân thể.

Vương bài của nàng chính là thất sắc thần lôi (Tia sét bảy màu thần thánh =]]]) mà ngay cả sự phụ cũng không tiếp được. Đáng tiếc, với năng lực hiện tại, nàng chỉ có thể tung ra một quả cầu sét bảy màu thôi, sau đó sẽ là kết cục mặc người chém giết, nàng phải nghĩ một biện pháp chu toàn mới được.

“Đạo Ảm, đừng làm rùa đen rụt đầu nữa, lăn ra đây, lăn ra đây, lăn ra đây…” Câu cuối cùng của Đan Kiếp được vách núi vọng lại tạo thành âm vang, một câu ‘lăn ra đây’ không ngừng lặp đi lặp lại, phần lớn Tu Chân giả Nguyên Anh kỳ trở xuống đều thất khiếu chảy máu, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, nguyên thần của bọn họ đều nhận phải công kích khủng bố.

Nhưng thời điểm thanh âm kia đến bên cạnh Tề Hoan, xung quanh thân thể Tề Hoan đột nhiên sinh ra một vầng sáng màu xanh mờ ảo, đánh bay tiếng vọng kia, sau đó vầng sáng này lại quay lại cơ thể nàng.

“Ha ha ha, sao, không lấy được Hồi Sinh đan nên thẹn quá hóa giận à? Khổ cho ngươi sống nhiều năm như vậy mà còn dùng chiêu thức đối phó với một kẻ tiểu bối, người ta lại vẫn trốn thoát được, thật quá mất mặt a!” Một luồng kiếm quang màu tím từ núi Côn Luân phóng lên bầu trời, khí thế có vẻ đè ép Đan Kiếp. Giọng nói của Đạo Ảm tuy nghe rõ ràng nhưng lại không mang tính tấn công như Đan Kiếp.

“Hừ, chuyện này ta sẽ tính toán sau với phái Thanh Vân. Lấy Hồi sinh đan ra đây, nếu không đừng trách ta vô tình vô nghĩa.” Ánh mắt Đan Kiếp lạnh như băng đảo qua chỗ đám người Hư Không Tử đang dứng khiến Hư Không Tử nhíu chặt lông mày, Tề Hoan bị hắn trừng thì toàn thân rét run, hơn nửa ngày mới bình thường trở lại.

Trong lòng nàng âm thầm sợ hãi, thán phục, không hổ là tiên nhân, một ánh mắt đã có lực sát thương lớn như vậy, muốn đối phó hắn thật sự quá khó khăn rồi.

“Chả sao, tình nghĩa của ngươi có thể vượt qua Hồi Sinh đan sao?” Ngữ khí của Đạo Ảm có chút trào phúng, từ “tình cảm” ở Tiên Giới là một từ vô nghĩa, người tu thành tiên đa số đều đến cảnh giới vô hận vô tình, vì có thể leo lên trên cao, bọn họ có thể hy sinh tất cả.

“Là ngươi muốn chết, không phải do ta.” Một mình đứng trên phi kiếm, Đan Kiếp nở một nụ cười quỷ dị, trong tay hắn cầm một khối ngọc tủy hình vuông, ánh sáng long lanh rực rỡ, bên trên ngọc tủy hình vuông chỉ khắc hai chử “Thiên Phạt”.

Đây chính là lệnh Thiên Phạt của Lôi Thần điện, nếu có tiên nhân phạm luật trời bị phát hiện, đều có thể bóp nát lệnh Thiên Phạt, gọi thần chấp pháp của Lôi Thần điện tới ra tay trừng phạt tiên nhân kia. Lệnh bài này Đan Kiếp vất vả lắm mới có được trước khi hạ phàm, hắn nhất định phải đoạt được Hồi Sinh đan.

Đan Kiếp nhẹ nhàng dùng sức, khối ngọc tủy kia liền biến thành bột phấn bay khỏi tay hắn, lúc này từ trên không trung vang lên một tiếng sấm. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đan Kiếp cười lạnh, lật tay ình một chưởng, hắn phụt ra một ngụm huyết dịch màu vàng, đứng trên phi kiếm liều lĩnh cười to với Đạo Ảm.

“Nguy rồi.” Hư Không Tử là một trong rất ít người có thể nhận rõ chân tướng, thần sắc lão càng ngày càng ngưng trọng, sự tình không diễn ra như ý muốn, ý niệm muốn đạt Hồi Sinh đan của Đan Kiếp còn lớn hơn so với tưởng tượng của lão, có thể phế bỏ một thân tu vi tiên nhân của chính mình. Một chưởng kia xuất ra ác độc vô cùng, đánh tan tu vi của chính mình khiến nó chỉ còn ở Đại Thừa Kỳ, hiện tại hắn đã không còn là tiên nhân. Cho dù thần chấp pháp của Lôi Thần điện tới thì kẻ bị xử phạt cũng chỉ có một mình Đạo Ảm.

“Đan Kiếp, ngươi là kẻ tiểu nhân vô sỉ.” Tiếng quát tháo của Đạo Ảm không tiếp tục được lâu, bầu trời trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm, Tu Chân giả hơi hiểu biết đều chạy trốn tán loạn, không ái dám tiếp tục ở lại núi Côn Luân.

Bọn họ chưa từng chứng kiến Ngũ Lôi Oanh Đỉnh như cũng từng nghe qua tên hình phạt nay, đây không phải lôi kiếp bình thường, người phàm thân thể gầy yếu mà chịu chút sấm sét này thì chỉ còn nửa cái mạng.

“Đạo Ảm tự ý hạ phàm, xử phạt, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.” Tiếng nói lạnh như băng không có một chút tình cảm từ trên không trung vang lên, vừa dứt lời, năm luồng lôi quang to như thùng nước từ trên mây đánh xuống đầu Đạo Ảm.

Tề Hoan vẫn được Hư Không Tử bảo vệ ở sau lưng nên không bị liên lụy và cũng không rời đi.

Nàng vẫn nghĩ rằng Ngũ Lôi Oanh ĐỈnh chỉ là năm tia sét đánh xuống mà thôi, nghe Hư Không Tử giải thích mới biết, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh lần đầu đánh xuống năm tia sét, trọn vẹn bốn mươi chín tia mới coi như chấm dứt.

Theo Hư Không Tử dự đoán, cho dù là tiên nhân, nếu không có tu vi Tam Trọng Thiên chỉ sợ cũng không ngăn cản được uy lực của Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, kết cục tất yếu là tan thành mây khói.

Đạo Ảm này chỉ sợ phải chết không thể nghi ngờ.

Tại chỗ không ai chú ý, Tề Hoan trốn ở sau lưng Hư Không Tử, ngón cái và ngón trỏ khẽ nhúc nhích, ở giữa hai ngón tay xuất hiện một tia sấm sét, lôi điện của nàng tất nhiên là giống hệt với lôi phạt trên bầu trời.

Trên mặt Tề Hoan hiện lên một nụ cười thản nhiên, nàng có thể dùng thất sắc thần lôi trong cơ thể mình mô phỏng ra nhiều kiểu lôi kiếp, đáng tiếc số lượng quá ít, hơn nữa nàng nhận ra rằng, sét này so với thất sắc thần lôi đúng là gặp sư phụ rồi.

Chẳng lẽ sau này mình lên trên có thể đánh với Lôi Thần một trận? Tề Hoan vuốt vuốt mũi, gục đầu tưởng bở.

Giằng co hơn hai canh giờ, cuối cùng lôi kiếp đã kết thúc, đến đạo lôi kiếp thứ ba mươi, Tề Hoan đã không nghe thấy tiếng Đạo Ảm gào thét nữa, có lẽ khi đó hắn đã chết mất xác rồi. Sau khi lôi kiếp diễn ra, trên bầu trời Côn Luân chỉ còn lại một bộ xương màu vàng và một viên kim đan bằng nắm tay.

Bộ xương màu vàng biến mất cùng với mây kiếp trên không trung, bộ xương kia chắc là kim thân của Đạo Ảm, còn hạt kim đan vẫn lơ lửng tại chỗ.

Lúc này, những Tu Chân giả Đại Thừa Kỳ vẫn ẩn núp gần đó liền nhao nhao lộ diện, Đan Kiếp đã không còn tu vi như ban đầu, nên ai cũng có thể lấy Hồi Sinh đan.

Thấy chúng tu sĩ đang nhìn chằm chằm, trong mắt Đan Kiếp hiện lên tia khinh thường cùng vẻ vui mừng lạnh như băng.

Bạn đang đọc Bán Kiếp Tiểu Tiên của Tích Thần

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!