Nghe đến đây, Sở Vĩnh Du chợt mỉm cười đầy ý vị.
“Ồ? Còn chưa thẩm vấn đã muốn tống tôi vào tù rồi ư? Hơn nữa, còn là nhà tù Tung Thâm đáng sợ nhất ở Đông Mạc? Thú vị đấy!”
“Đừng tự cho mình là đúng nữa! Đương nhiên phải thẩm vấn rồi! Nhưng với trường hợp của anh, tám mươi phần trăm là phải vào đó rồi, không còn nơi nào khác nữa đâu!”
Trụ sở làm việc của tổ điều tra đặc biệt Thành phố Ninh là một tòa nhà ba tầng trên núi. Khi đến đây, Sở Vĩnh Du có cảm giác như đang đi đến nhà máy gạch.
Họ đi vào một căn phòng trong đó, bên trong đã có một người thanh niên đang ngồi đợi.
Gần như chỉ vừa mới ngồi xuống, người thanh niên đã lập tức lên tiếng.
“Sở Vĩnh Du, tự ý điều động, sử dụng xe tăng, sự thật đã rõ như ban ngày, thời hạn thi hành án: ba năm trong nhà tù Tung Thâm Đông Mạc!”
Bộp!
Cùng với hành động đóng dấu, gần như tất cả mọi thứ đều kết thúc, còn không có cả cơ hội sửa đổi.
“Ồ? Cậu cũng không điều tra xem, tôi có cấp bậc gì ở Bắc Vực ư? Cậu cũng không điều tra xem, những chiếc xe tăng đó có có nằm trong phạm vi thi hành nghĩa vụ quân sự hay không ư?”
Người thanh niên vốn dĩ đã đứng lên, sau khi nghe thấy câu này của Sở Vĩnh Du, anh ta lập tức cười lạnh một tiếng, nói.
“Tôi cần phải biết ư? Tôi đường đường là Tiểu tổ trưởng tổ bốn của tổ điều tra đặc biệt ở Thành phố Ninh này. Nếu điều tra một người còn phải cân nhắc đến địa vị của anh ta, thì chẳng phải là mệt chết tôi rồi hay sao?”
Anh Hồng Hải đã đích thân dặn dò, anh nghĩ tôi còn cần phải điều tra anh ư? Như vậy chẳng phải là quá nực cười rồi hay sao!
Đúng lúc này, một người vội vã chạy vào, thở không ra hơi.
“Tổ… Tổ trưởng Lương, sân của chúng ta đã bị bao vây, những Tổ trưởng khác đều đi ra ngoài rồi, anh cũng mau ra đó đi.”
Gì cơ? Lương Văn tức đến nỗi suýt nữa bật cười. Chỗ này là đâu mà lại có người dám đến bao vây chứ? Ăn phải gan cọp, gan báo rồi ư?
“Đi, ra ngoài xem sao. Về phần anh ta, các người cứ để mắt đến anh ta trước đã, đợi tôi trở lại, sẽ đưa anh ta đến nhà tù Tung Thâm ở Đông Mạc.”
“Rõ.”
Lúc này, hơn trăm người đang đứng thẳng hàng trong sân. Họ đứng im không nhúc nhích, cũng không lên tiếng. Nhưng dường như có một khí thế hùng hồn, không cách nào diễn tả được đang cuồn cuộn, bao quanh lấy sân.
Hơn hai mươi người xếp thẳng hàng, ngay ngắn phía trước hơn trăm người này. Ánh mắt của họ đều toát lên vẻ sợ hãi.
Khi đối mặt với những người này, họ đều tỏ vẻ sợ hãi, kinh ngạc. Khí thế của những người này vô cùng hung hãn, điều đó chứng tỏ họ đã từng trải qua rất nhiều chiến trường cam go, nếu không làm sao có thể có loại khí thế đáng sợ như vậy! Khi đối mặt với những người này, họ không sợ hãi mới lạ.
“Các người là đàn em của ai? Có biết đây là nơi nào hay không? Hả!”
Không có ai lên tiếng, ngược lại Lương Văn vừa xuất hiện đã bắt đầu ăn to nói lớn, bộ dạng vô cùng ngạo nghễ, khinh người. Hành động này của anh ta khiến cho những Tiểu tổ trưởng khác phải nhíu mày.
Hơn trăm người này là một đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh, làm sao có thể chỉ vì hai câu quát mắng của anh ta mà sợ chứ?
Thấy không ai để ý đến mình, Lương Văn lập tức phát cáu, anh ta cảm thấy rất mất thể diện, do đó anh ta vung tay lên, nói.
“Nghe cho rõ đây, trong một phút, tất cả mọi người phải rời khỏi đây hết cho tôi, đây là cảnh cáo cuối cùng!”
Ngay khi cánh tay phải của Lương Văn vừa buông xuống, chuẩn bị ra lệnh, một bóng người đột nhiên lao từ trong tòa nhà ra. Đó là một người trung niên có vóc dáng thấp bé. Mặc dù thấp, nhưng lại tràn đầy khí thế.
Người này chính là Đại tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt ở Thành phố Ninh, ông ta có biệt danh là Tẩu Thuốc. Nhưng ở đây, ai dám hoặc ai có tư cách gọi thẳng biệt danh của Đại tổ trưởng chứ?
“Tẩu Thuốc.”
Thế nhưng, ngay lúc này lại có một người dám gọi biệt danh của ông ta, đó chính là người đứng đầu hơn một trăm người kia.
Đám cấp dưới giống như phát điên! Người này là ai mà dám gọi hẳn biệt danh của Đại tổ trưởng họ thế? Muốn tự tìm cái chết ư?
Thế nhưng, chuyện không thể tin nổi đã xảy ra. Họ chỉ nhìn thấy Đại tổ trưởng không chỉ không tức giận, mà ngược lại còn mỉm cười, nói.
“Người anh em Mã Trạch, cậu dẫn theo một trăm anh em đến đây, không phải là đến tìm tôi uống trà tâm sự đấy chứ?”
Không sai, người đứng đầu chính là Mã Trạch. Sau khi nhìn thấy Tẩu Thuốc, Mã Trạch quan sát tỉ mỉ một hồi, rồi trầm giọng, nói.
“Không phải, chúng tôi đến đây đón đại nhân của chúng tôi về nhà!”
Đón ngài về nhà? Những người khác đều ù ù cạc cạc, không hiểu mô tê gì cả. Nhưng Tẩu Thuốc lại lạnh sống lưng, lùi lại phía sau một bước, run rẩy nói.
“Cậu… cậu nói ngài ấy… ngài ấy đang ở đây ư?”
Tẩu Thuốc nói năng không lưu loát, ông ta thật sự không dám tin Sở Vĩnh Du – Người được mệnh danh là Chiến Thần Địa Ngục, một trong ba người được đề cử cho danh hiệu Chiến Thần nước R và cũng là người bảo vệ Bắc Vực, không một ai dám chạm vào lại đang ở trong tòa nhà này?
Những người đi vào tòa nhà này, ngoại trừ nhân viên công tác, thì còn lại chính là những người chờ thẩm vấn.
Thấy Mã Trạch không nói gì nữa, Tẩu Thuốc lập tức hiểu ra, Sở Vĩnh Du thật sự đang ở bên trong. Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh lập tức xuất hiện dày đặc trên trán ông ta.
“Tổ trưởng, cần gì phải phí lời với họ như vậy làm gì. Hành động bao vây tổ điều tra đặc biệt của chúng ta, cho dù họ có là người quen của ông, chúng ta cũng không thể để họ muốn làm gì thì làm được. Nếu không, cấp trên mà biết được chuyện này, họ chắc chắn sẽ trách tội ông.”
Lương Văn vẫn ra vẻ ta đây, tự cho mình là đúng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đứng ngây như phỗng tại chỗ của Tẩu Thuốc, trong lòng anh ta bèn nghĩ: Từ trước đến nay Tổ trưởng luôn không sợ trời, không sợ đất, sao bây giờ lại…
“Khi nãy, là tổ nào bắt người về?”
Tẩu Thuốc vừa dứt lời, mấy người họ lập tức đứng nghiêm tại chỗ, bắt đầu báo cáo.
“Tổ một, không.”
“Tổ hai, không.”
“Tổ ba, không.”
Đến lượt Lương Văn, cũng là đứng nghiêm, báo cáo, nhưng ít nhiều có chút dự cảm không hay.
“Tổ bốn… có!”
Ngay lập tức, Tẩu Thuốc túm lấy cổ áo Lương Văn, gào lên.
“Người đang ở đâu?”
“Đang… đang ở phòng số ba.”
Ngay sau đó, Tẩu Thuốc lập tức lao vào trong tòa nhà, tốc độ còn nhanh hơn lúc lao ra, không biết nhanh gấp bao nhiêu lần.
Đám người đứng trong sân lập tức có cảm giác không chân thực. Tổ trưởng của họ - người dù trời có sập xuống cũng không thay đổi sắc mặc, rốt cuộc hôm nay bị làm sao thế?
Lúc này, trong căn phòng số ba, Sở Vĩnh Du vẫn ngồi im trên ghế, một trong hai người áo đen áp giải anh tới đột nhiên trêu đùa nói.
“Anh bình tĩnh thật đấy! Tôi nhìn thấy nhiều người lắm rồi, hễ vào đây, không phải là hai chân run lẩy bẩy thì cũng là mồ hôi lạnh đổ ra như mưa. Nhưng người giống như anh, quả thật là chúng tôi mới gặp lần đầu.”
Sở Vĩnh Du nghe vậy thì gật đầu.
“Ừm, vào trong này có nghĩa là nửa đời sau sẽ phải cách biệt với thế giới bên ngoài, thậm chí đa số đều không sống qua một năm, quả thật rất đáng sợ. Nhưng mà, đó đều là quả báo họ phải trả giá, cũng chính là mục đích, ước nguyện ban đầu của tổ điều tra đặc biệt, cho nên tôi sẽ không trách cứ các anh. Các anh chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi, cả quá trình cũng không có bất kỳ hành động quá đáng nào cả, chỉ là hơi châm biếm một chút thôi, haha.”
Nghe vậy, hai người áo đen quay sang nhìn nhau, rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, lên tiếng châm chọc.
“Nghe anh nói vậy, tôi phải cảm ơn anh một tiếng mới được.”
Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức bị mở ra, khiến hai người họ giật mình. Sau khi nhìn rõ người đi vào, họ vội vàng hành lễ.
“Tổ trưởng!”
Thế nhưng lúc này, Tổ trưởng Tẩu Thuốc của họ giống như hóa đá, ông ta ngây người đứng nhìn Sở Vĩnh Du đang ngồi trên ghế với nụ cười nhạt trên môi.
Đây… Họ thật sự bắt Tôn Đại Phật vào đây ư! Trời ơi! Ông trời cho sét đánh chết ông ta đi!!
Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy, nói.
“Tẩu Thuốc, đã lâu không gặp. Sau khi bị điều đi khỏi Bắc Vực, không ngờ ông lại đến đây làm Tổ trưởng, thật tốt quá!”
Hai người áo đen lập tức sửng sốt, một trong hai người vội vã quát lớn.
“Láo xược! Đây là Đại tổ trưởng của chúng tôi, anh dám…”
“Câm miệng!”
Tẩu Thuốc quát lớn một tiếng, ông ta nhìn Sở Vĩnh Du với ánh mắt ngập tràn áy náy.
“Thưa ngài, tôi…”
“Không cần nói gì cả, ông cũng biết tính cách của tôi rồi, ra ngoài thôi.”
Hai người áo đen hoàn toàn sửng sốt, họ căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi đi ra bên ngoài, Lương Văn quả nhiên nhìn thấy Sở Vĩnh Du được thả ra, trong lòng anh ta lập tức cảm thấy hơi khó chịu. Dù sao anh ta cũng có người chống lưng phía sao, làm sao có thể để Tẩu Thuốc tùy ý làm xằng làm bậy như vậy được. Hơn nữa, anh ta còn có cảm giác mình đang nắm trong tay điểm yếu của Sở Vĩnh Du, khiến cho mọi dự cảm không hay trước đó lập tức tan thành mây khói.
“Tổ trưởng, anh ta tên là Sở Vĩnh Du, đã phạm tội…”
Ánh mắt của Tẩu Thuốc khiến Lương Văn lập tức ngậm miệng lại. Ánh mắt này của Tẩu Thuốc quả thật quá đáng sợ.
Tẩu Thuốc đi lên phía trước, vỗ vai Lương Văn, sau đó nói ra những lời khiến những người có mặt ở đây phải trợn mắt há mồm kinh ngạc.
“Tốt! Tốt lắm! Không hổ là Tiểu đội trưởng tài giỏi của tôi! Lại dám bắt Chiến Thần Địa Ngục lập biết bao nhiêu chiến công ở Bắc Vực về đây, cậu quả thật đã lập được “công lớn” rồi!”