Bầu trời ảm đạm không có chút màu sắc.
Cho đến một ngày, thiếu niên thực sự không chịu nổi sự ức hiếp không ngừng nghỉ này, hắn điên cuồng chạy ra khỏi trường học, đi lại giữa dòng người đông đúc trên đường cái như cái xác không hồn, nước mắt im hơi lặng tiếng từ khóe mắt chảy xuống.
Nhưng trong mắt thiếu niên lại không có chút đau khổ nào mà chỉ có chết lặng.
Hắn đi lên một cây cầu lớn, ngửa đầu nhìn xa xa ra biển lớn xanh thẳm, ánh mắt nhìn hải âu trên bầu trời có chút run nhẹ.