Hứa Trăn cầm điện thoại, nhìn ảnh chụp bên trên màn hình mà tinh thần không khỏi phấn chấn lên.
Hắn lờ mờ nhớ lại khoảnh khắc lúc mình mới gặp Lâm Gia: Một thiếu nữ một thân áo đen bơ vơ múa kiếm giữa hậu trường tăm tối.
Dáng người ưu nhã, khí chất nữ kiệt, lưỡi kiếm mỏng ánh bạc trong tay cô vung vẩy uốn lượn như rồng bay trong gió, phản chiếu ánh sáng ra khắp căn phòng khiến người xem cũng phải hoa cả mắt.
Sau đó, cô còn tự lồng tiếng cho âm thanh múa kiếm của chính mình: "Biu~ biu~ biu!"