“Anh thật sự để tiểu tử kia đến thử vai sao?”
Trong một tòa nhà văn phòng ở Hương Giang, hai người đàn ông trung niên đang xem cùng một tài liệu.
Trong số đó, người lên tiếng là Thang Kiện, trưởng nhóm trù bị phim "Máu Đào kiếm" của Hương Giang ảnh nghiệp, người còn lại là đạo diễn Đỗ Thiên Sơn do đoàn phim mời.
Đỗ Thiên Sơn dùng đầu bút chỉ vào văn kiện trong tay, nói: "Chỉ là thử vai, sao lại không thể? Dù sao cậu ta cũng là người do Giang Duy đề cử.”
“Nhưng chuyện này cũng quá hoang đường…” Tổ trưởng Thang Kiện duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương rồi nói tiếp: “Một đứa nhóc chưa tới 20 tuổi lại đi diễn vai Hạ Tuyết Nghi?
“Cậu ta thậm chí còn nhỏ hơn Viên Thừa Chí!”
Đỗ thiên sơn ngẩng đầu lên, đáp lại: “Trong nguyên tác, Hạ Tuyêt Nghi cũng chỉ tầm mười tám, mười chín đến 25 – 26 tuổi.
“Nếu nói về tuổi tác, thì tôi nghĩ những người 40 tuổi càng không thích hợp.”
Thang kiện bĩu môi, nói: “Được rồi, nghe theo anh đó…
“Vậy định sắp xếp thử vai như thế nào, anh có muốn xem toàn bộ quá trình không?”
Đỗ thiên sơn nghĩ nghĩ, đánh dấu vài tích vào danh sách, rồi nói: “Anh có thể sắp xếp những người mà tôi đang đánh dấu đều đưa lên buổi sáng, lúc đó, tôi sẽ tự mình đến xem, phần còn lại cứ giao cho nhóm trợ lý là được.”
Thang Kiện nhận lấy bản danh sách, vừa nhìn thấy cái tên “Hứa Chân” cũng được đánh dấu thì hơi thất thần, nhưng vẫn không nói gì.
“Linh linh linh…”
Trong lúc hai người nói chuyện thì bỗng nhiên một chuông điện thoại vang lên.
Thang Kiện thuận tay, tiếp điện thoại: “Xin chào, cho hỏi ai vậy?
“Vâng, chào ngài.
“Đúng vậy, đúng vậy, “Máu Đào Kiếm” bên này vẫn đang chiêu mộ diễn viên…
“Cái gì? Trần tiên sinh?”
Tán gẫu một hồi, Thang Kiện bông nhiên từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía đạo diễn Đỗ Thiên Sơn, nói: “Trần Chính Hào tiên sinh muốn đến thử vai Hạ Tuyết Nghi?”
Đỗ Thiên Sơn nhướng mày.
“Được, vâng, tôi đã biết, ngài chờ một lúc, tầm trưa hôm nay tôi sẽ trả lời ngài.”
Vừa cúp điện thoại, Thang Kiện ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt hưng phấn nói: “Trần Chính Hào!
“Trần Chính Hào của Hoa Ảnh, hắn nói muốn diễn Hạ Tuyết Nghi!”
Đỗ thiên sơn cười gật gật đầu, nói: “Rất tốt.”
Vừa nói, hắn vừa chỉ chỉ vừa danh sách vừa rồi: “Anh đem tên của Trần Chính Hào liệt lên danh sách buổi sáng đi, tôi sẽ tự mình đi xem.”
Thang Kiện nghe vậy thì ngơ ngác.
“Còn phải thử vai sao?” Hắn hơi ngạc nhiên, “Trần Chình Hào đã đồng ý hạ mình diễn vai nam hai, anh còn muốn xem người ta thử vai diễn với các diễn viên khác?”
Trần Chính Hào là ai?
Đó là một trong số ít nam thần cổ trang của làng điện ảnh và phim truyền hình Trung Quốc, đồng thời là trụ cột của công ty truyền thông Hoa Ảnh!
Người ta muốn đóng vai Hạ Tuyết Nghi, mà mình lại còn sắp xếp hắn thử vai với mấy tiểu minh tinh hàng ba?
Nghĩ thoáng một chút đi, ít nhiều cũng phải chừa mặt mũi cho người ta chứ?
Đỗ thiên sơn không để ý tới ánh mắt của hắn mà tự nhiên nói: “Tại sao lại không thử vai? Bởi vì danh tiếng?
“Nếu nói danh tiếng thì không phải có Hạ Tuấn Ninh sao, mới đầu hắn diễn vai Hoa Vô Khuyết nhưng đến cuối cũng vẫn bị lật xe?”
Canh kiện nhịn không được mà trợn tròn mắt.
Vẻ mặt Đỗ Thiên Sơn vẫn điềm đạm như cũ, hắn nói tiếp: “Nếu đã tuyển người thì đều phải tổ chức thử vai, lúc này tôi có thể đem hắn để lên hạng nhất, nhưng cả quả trình thì cũng phải xem qua.
“Biết đâu lại có chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn.”
Thang Kiện lắc đầu bất lực, dùng bút viết tên Trần Chính Hào vào danh sách, rồi đánh dấu sao.
Không có biện pháp, tôi chỉ có thể giúp đến nơi đây.
……….
Lúc này, trong một biệt thự đơn lập ở ngoại ô phía Bắc thủ đô.
Trần Chính Hào, người vừa nộp đơn xin vào đoàn làm phim "Máu Kiếm Đào" mới ngủ dậy và đang ăn sáng trước khung cửa sổ lớn kiểu Pháp trong căn nhà của mình.
Người đàn ông này trông khoảng 30 tuổi, không cao không lùn, dáng người cân đối. Các đường nét trên khuôn mặt của hắn ta không được tốt lắm khi tách rời nhau, nhưng chúng lại đẹp đến bất ngờ khi kết hợp lại. Bốn cao ba thấp, rất phù hợp với thẩm mỹ cổ điển đặc biệt. Hơn nữa, điều hiếm thấy nhất là Trần Chính Hào lại mang một cảm giác rất quý tộc.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo phông trắng bình thường, ngồi ăn bánh mì và trứng gà cũng rất bình thường. Nhưng những điều này cộng với vẻ ngoài điềm đạm và cách cư xử tao nhã của hắn, thì chẳng khác gì một hoàng tử đang thưởng thức bữa ăn sang trọng.
“Hào ca, anh có muốn suy nghĩ lại không?” Bên kia bàn, người đại diện hết lòng thuyết phục hắn, “Hạ Tuyết Nghi là nam hai, không phải nam chính.
“Nam chính bên Hương Giang ảnh nghiệp là người mới mà bọn hắn đang phủng, nếu như anh diễn Hạ Tuyết Nghi, như vậy không phải đang giúp bọn họ phủng tân nhân sao?”
Trần Chính Hào chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, sau khi nuốt xuống, hắn mới chậm rãi nói: "Không lẽ vai tôi diễn thì đều phải là nhân vật chính, còn nếu có người mới nào gánh được sự ưu ái của tôi thì cứ việc để hắn thử.”
Người đại diện: “……”
Được rồi, Trần Chính Hào quả thật có tiếng đoạt ánh hào quang của người khác.
Mặc kệ nhân vật lớn hay nhỏ, hắn đề có thể lấy đi ánh đèn sân khấu của nhân vật chính bằng khí chất độc đáo và kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình.
Nhưng mà…đại ca ơi, hiện tại anh đang ở trên tuyến đầu, cho nên có cần cố ý cướp sân khâu của người khác không?
Nếu muốn, thì anh cứ trực tiếp cướp vai nam chính là được?