Cô thường theo đuổi các bộ phim truyền hình trên các video của QQ, nhưng cô ấy chưa bao giờ thấy một bộ phim truyền hình nào có thể gây được nhiều tiếng vang như vậy ngay sau khi nó được phát sóng!
Mới vừa rồi không thể load video, chẳng lẽ là do có quá nhiều người xem cùng lúc nên hệ thống bị lỗi? ?
“Trước cứ đóng khung bình luận lại được không?” Hứa Trăn nói, “Nếu không chúng ta sẽ không nhìn được màn hình.”
Chu Hiểu Mạn gật gật đầu, tắt khung chat trên màn hình, sau đó lấy máy tính xách tay ra theo dõi bình luận trong thời gian chiếu trực tuyến.
Sau một phút rưỡi của khúc nhạc mở đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là câu chuyện xưa của Ngọc Lang Giang Phong cùng Hoa Nguyệt Nô.
Thực ra không có câu chuyện nào về hai người trong nguyên tác, nhưng vì diễn viên của Giang Phong là thị đế Giang Duy, nên nhà biên kịch đã cố tình mở rộng kịch bản và thêm tình tiết cho họ.
Hứa Trăn chưa đọc qua đoạn này, cũng không biết bọn họ đã thêm vào cái gì, chỉ nghe nói Lâm Gia cười trên phim trường rất N lần, đến nỗi bị đạo diễn mắng tơi tả.
“Leng keng……”
Không quá vài phút, Hứa Trăn chỉ mới nhìn thấy Giang Phong đem tiền đến chuộc một cô nương trong thanh lâu, thì đột nhiên hắn nghe thấy âm thanh thông báo trong điện thoại.
Vừa cầm lên thì thấy chính là Tống Úc gửi tin nhắn vào nhóm nhỏ của đoàn phim “Tuyệt Đại Song Kiêu” và tag tên Lâm Gia: “Trước bóp chân, ha ha ha ha…đúng là cười chết tôi!!”
Hứa Trăn:…Gì mà trước bóp chân?
Hắn ngẩng đầu tiếp tục xem phim, chỉ thấy cô gái vừa được chuộc thân đã ngã trên người Giang Phong, nhất quyết một hai phải lấy thân báo đáp.
Giang Phong bất đắc dĩ nói: "Cô nương, ta chuộc thân cho cô là vì ta tôn trọng nhân phẩm của lệnh tôn, không đành lòng nhìn hậu nhân của ông ấy phải chịu sỉ nhục, vừa mới ta đã nói được rất rõ ràng.”
Cô nương mắc cỡ đỏ mặt, đáp: “Nhưng, nhưng lòng ta đã thuộc về công tử, đời này ngoài huynh ra, ta không muốn gả cho ai!”
Giang Phong trợn tròn mắt, nói: “Phi ta không gả, ha ha…
“Cô nương, có phải cô không biết ta là ai hay không?”
Thị đế đại nhân, người đóng vai Giang Phong nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Tại hạ bất tài, người đời gọi là “Ngọc Lang Giang Phong”
"Cô cũng có thể đi hỏi thăm, những cô nương coi trọng ta trên thế gian này không tới mười vạn thì cũng tám vạn, không lẽ ta đều cưới hết về nhà?”
“Phốc……”
Hứa Trăn thiếu chút nữa là phun hết ly trà vừa mới uống.
Tự giới thiệu mình là “Ngọc Lang Giang Phong”!
Phiên bản Giang Phong của Thị đế có thực sự cần một thiết kế cá nhân như vậy không!
Rất nhanh sau đó, xú tiểu tử không biết xẩu hổ Ngọc Lang Giang Phong đã bị vả vỡ mặt: Tiểu cô nương xấu hổ, giận dữ lập tức hạ độc hắn, lấy oán trả ơn, muốn độc chết cái đồ đê tiện này!
Ngay khi hắn đang sùi bọt mép, trước mặt là đứng giữa sự sống và cái chế, hai vị bạch y nữ tử đột nhiên từ bên ngoài thanh lâu đi vào, muốn tìm cô nương được Giang Phong chuộc thân ban nãy.
Hứa Trăn ở trước màn hình nhanh chóng nhận ra hai người: Liên Tinh, Di Hoa Cung nhị cung chủ và Hoa Nguyệt Nô do Lâm Gia thủ vai.
Tú bà nơm nớp lo sợ dẫn hai người lên lầu, vừa đẩy cửa ra, lại thấy, một nam nhân xa lạ nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, bất tỉnh nhân sự. Còn cô nương vốn là đối tượng được giải cứu lại cầm một câu trâm trong tay, ánh mắt hung ác nhìn về phía nam nhân.
Hoa Nguyệt Nô do Lâm Gia thủ vai, vừa nhìn thấy cảnh này, liền nhanh chóng xông về phía trước, đẩy cô nương kia sang một bên.
“Nhị cung chủ, người này sắp không xong rồi!” Hoa Nguyệt Nô cúi đầu quan sát sắc mặt của Giang Phong, vẻ mặt cô cùng nôn nóng, “Ta cho hắn ăn một viên Tố Nữ Đan được không?”
Liên tinh thanh lãnh nói: “Tố Nữ Đan chính là bí dược giải độc của Di Hoa Cung, sao có thể dễ dàng cho một tên nam nhân không rõ lai lịch này…”
Đúng lúc này, khuôn mặt Giang Phong được chiếu cận cảnh trên màn hình:
Đôi mắt và lông mày đẹp, môi mỏng mím chặt, hàng mi dài khẽ rung lên, lộ ra vẻ thống khổ. Phải nói rằng ngoại hình của Giang Duy thực sự có thể chịu được thử thách quay cận cảnh của ống kính. Ở góc độ đẹp nhất do nhiếp ảnh gia đặc biệt lựa chọn, cận cảnh này thực sự khiến nhiều khán giả trước màn hình phải ngẩn ngơ.
Lúc này, Nhị cung chủ Liên Tinh trên màn ảnh cũng hơi giật mình, trên khuôn mặt lạnh như băng bỗng nhiên nổi lên một tia gợn sóng.
“Ngươi muốn thì đi mà cứu, ta coi như chưa thấy gì.”
Liên Tinh quay đầu lại, khoanh tay hững hờ nhưng miệng thì nói: "Muốn dùng “Di Hoa Tiếp Ngọc” để giải dược cho hắn, ta cũng không biết."
“Phốc ha ha ha ha ha…… Xuất hiện, cung chủ Liên Tinh ngạo kiều!”
“Liên tinh, ngươi quá làm bổn cung thất vọng rồi! Chưa từng nghĩ tới ngươi là người như vậy!"
“Nhan khống đã được kích hoạt! Chương trình giải độc tự động đang bật!"
“…”
Trên máy tính xách tay của Chu Hiểu Mạn, một luồng sóng lớn lịa đánh tới, một lần nữa bao phủ kín mít màn hình.
Ngược lại, Hứa Trăn đang ngồi trên sô pha, dường như không hề dao động.
Hắn hiện tại chỉ nghĩ hỏi: “Trước bóp chân” của Tống Úc là gì đây?
Cốt truyện này cũng đâu có cảnh mát xa nào!
Rồi ngay sau đó, cốt truyện đã cho hắn câu trả lời:
Được sự đồng ý ngầm của nhị cung chủ, Hoa Nguyệt Nô lấy ra một viên thuốc nhỏ đút cho Giang Phong, sau đó lật người hắn lại, đặt lòng bàn tay lên lưng hắn, cố gắng dùng nội lực giúp hắn hòa tan dược liệu.
Lúc này, Giang Phong đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên mở miệng, kinh ngạc nói: "Bóp chân cho ta trước..."
Hoa Nguyệt Nô sửng sốt một hồi rồi lập tức hỏi: “Cái gì?”
Giang Phong nói: “Trước bóp chân rồi mới xoa lưng…”
Hoa Nguyệt Nô: “……”