Lần trước khi cùng Hứa Chân cạnh tranh nhân vật Tuyết Trúc, người ta cũng bởi vì cái đầu trọc cho nên mới chiếm được ưu thế.
Cho nên, hôm nay, mình phải đập nồi dìm thuyền!
Nhất định không thể do dự, chỉ khi có nhà mới có được đồ thôi!
10 phút sau, sờ lên cái đầu trọc sáng bóng của mình, Đinh Tuyết Tùng chỉ cảm thấy tim đau đến thở không nổi.
Hô……
Đừng khổ sở, tóc cạo rồi vẫn có thể mọc, nhưng cơ hội tối cũng không dễ có lại lần hai.
“Linh linh linh…”
Lúc này, tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên.
Đinh Tuyết Tùng thoáng nhìn dãy số trên màn hình, lập tức “Đằng” từ tư thế nằm mà lập tức bật người đứng dậy, tiếp điện thoại, tinh thần tràn trề kêu lên: “Chào ngài, tôi là Đinh Tuyết Tùng!”
“Đúng đúng đúng, tôi đã gửi sơ yếu lý lịch của mình, muốn thử vai Diệu Tăng Vô Hoa.”
“Đúng vậy, đã ấn định thời gian thử vai chưa a?”
“Cái gì? Không thử vai?!”
Đinh Tuyết Tùng trừng mắt, vẻ mặt khó có thể tin.
“Tại sao?” Hắn run rẩy sờ soạng một phen cái đầu trọc của mình, nói, “Không phải trước đó nói muốn chiêu mộ vai Vô Hoa sao?”
Đầu bên kia điện thoại đáp lại: “Là như vậy, Đinh tiên sinh, đoàn phim bên này trước mắt đã tìm được người thích hợp, cho nên buổi thử vai ban đầu sẽ bị hủy bỏ.
“Thực xin lỗi, quấy rầy ngài, hy vọng về sau có nhân vật thích hợp, ngài sẽ đến tham dự.”
“….”
Sau một lúc lâu, Đinh Tuyết Tùng tắt điện thoại, cả người chỉ cảm thấy giống như mất linh hồn.
Không thử vai…
Không thử…
……..
“Kẽo kẹt…”
Không biết qua bao lâu, cửa phòng khách sạn được mở ra.
“Tuyết tùng, bất ngờ không? Đường Ni lão sư lần trước cậu muốn gặp, tôi đã hẹn lịch cho cậu rồi, chừng nào thì cậu muốn đi làm tóc?”
Người đến là đại diện tiểu Hàn của Đinh Tuyết Tùng.
Cô vào cửa, không thấy ai, quay đi quay lại mấy lần, chỉ thấy một Đinh Tuyết Tùng uể oải giống như bãi bùn lầy ở trong góc phòng.
“Ui trời…Cậu, sao cậu lại cạo trọc rồi?” Tiểu Hàn nhìn đầu trọc của Đinh Tuyết Tùng, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Đinh Tuyết Tùng nhìn thấy cô, ngẩng đầu lên như một cái xác không hồn và nói: "Ồ, tóc…, thời tiết Giang Nam quá nóng, cho nên tôi liền cạo trọc cho mát.”
Tiểu Hàn ngạc nhiên nói: “Nóng thì bật điều hòa, mà sao cậu lại khóc?”
“Tôi khóc sao?” Đinh Tuyết Tùng lau nước mắt trên khuôn mặt không chút biểu cảm, bướng bỉnh nói, “Không có, chị nhìn lầm rồi, đây là mồ hôi.”
Đúng vậy, nam tử hán đại trượng phu, đổ máu đổ mồ hôi, chớ đổ lệ!
Bên này, Đinh Tuyết Tùng vì không bắt được vai diễn Diệu Tăng Vô Hoa mà khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Còn bên kia, Hứa Trăn lại không muốn nhận vai diễn này chút nào.
Bởi vì không có người nào muốn cạo trọc sao?
Sao có thể.
Không bằng nói, hiện tại hắn cơ bản chính là đầu trọc.
Thời tiết Giang Nam dạo này quá nóng, khăn trùm đầu của phim cổ trang phải yêu cầu dùng keo nước để dính lên đầu. Do đó, Hứa Trăn lâu lâu lại lén lấy tông đơ ủi ủi mấy lần.
Cũng do vậy mà bị Kiều Phong than thử oán trách không ngừng.
Nhưng tại sao Hứa Trăn lại không muốn diễn “Sở Lưu Hương Truyền Kỳ”?
Bởi vì, cuối tháng sáu năm nay hắn phải tham gia kỳ thi nghệ thuật.
Kỳ thi tuyển sinh đại học bình thường là vào mùa hè mỗi năm, nhưng kỳ thi nghệ thuật sẽ bắt đầu vào cuối năm trước.
Mặc dù Hứa Trăn đã gấp rút nắm chặt thời gian để ôn tập, nhưng chung quy khó có thể theo kịp tiến độ của những học sinh trung học bình thường. Không nói đến bài kiểm tra nghệ thuật, ngoại trừ vài bộ sách tham khảo, hắn căn bản không chuẩn bị nhiều.
Bây giờ hắn đã quyết định thi vào đại học, Hứa Trăn dự định chuẩn bị cho kỳ thi một cách nghiêm túc, cho nên hắn không thể nói một đằng rồi làm một nẻo.
Vì lý do này, Kiều Phong sầu đến bạc đầu.
Nghệ sĩ nhà mình cuối cùng đã đạt được một chút danh tiếng nhờ "Tuyệt Đại Song kiêu”.
Kết quả, thiếu niên là người có chỉ tiến thủ, cuối cùng lại bị học tập vướng bước chân!
Nếu không tận dụng khả năng sẵn có của các bộ phim truyền hình và nhanh chóng chọn một bộ phim hay, thì không lẽ muốn đợi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học mới dốc sức làm lại từ đầu?
Cơ hội là phù du, ai sẽ chờ đợi cậu?
Tuy nhiên, không có cách nào, Hứa Trăn đôi khi rất "Cứng đầu".
Hơn nữa lý do của người ta cũng rất đầy đủ: Từ tháng 1 năm nay, hắn đã đóng hai bộ phim truyền hình lớn là “Tuyệt Đại Song Kiêu” và “Thiên Hạ Đệ Nhất Đao”, chưa kể đến vai diễn khách mời trong “Dạ Vũ Giang Hồ”.
Thời gian kế tiếp hắn còn phải chuẩn bị gia nhập tổ quay phim “Máu Đào Kiếm”.
Chỉ có một khoảng trống thời gian nhỏ ở giữa, Kiều Phong lại chuẩn bị một bộ phim mới cho hắn, như vậy hắn có thể đi thi được sao?
Không lẽ cứ đi quay phim mãi mà không học đại học?
Rồi cả đời làm kẻ “Thất học”?
Kiều Phong ngẫm lại cũng cảm thấy có chút đạo lý.
Nhưng hắn không cam lòng, mà đem kịch bản "Sở Lưu Hương Truyền Kỳ" và nói một cách vụng trộm: "Anh sẽ không nói chuyện với cậu về bất cứ điều gì khác, mà cuối cùng chỉ nói về bộ phim này.
“Cậu biết nam chính của "Sở Lưu Hương Truyền Kỳ" là ai không? Nói ra cậu nhất định cảm thấy hứng thú.”
Hứa Trăn lặng lẽ viết nội dung chính về cuộc cải cách của Vương An Thạch trên tờ giấy nháp và đáp: "Là ai, em cũng không quen biết.
“Diễn viên đương bạo hồng thì em chỉ biết một người chính là Nhâm Bằng Phi, nhưng người diễn vai Sở Lưu Hương không thể là diễn viên tuyến hai được.”
Kiều Phong nói: “Là Trần Chính Hào.”
Lời này vừa nói ra, Hứa Trăn lập tức dừng bút.
Kiều Phong thấy thế, vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Đúng vậy, đó là Trần Chính Hào, người trước đó đã cạnh tranh vai Hạ Tuyết Nghi với cậu a.
“Hắn tuy không tranh được, nhưng kỹ năng diễn xuất của người ta vẫn không hề thua cậu, điều này trong lòng cậu cũng rõ đúng không?”
Hứa Trăn gật gật đầu.
Hắn đương nhiên thừa nhận kỹ năng diễn xuất của mình không bằng Trần Chính Hào.